“Thế còn Mạnh Huy, anh ấy là gì đối với em? Tại sao yêu anh mà lại làm vợ của người khác?”
bạn đang xem “Hay Là Anh Cưới Em Đi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Em…”
Cô nín thở khi nghe được đoạn nói chuyện này. Đúng là chuyện tày trời. Thì ra đây chính là người con gái mà cô phải thế thân sao?
Cô thấy cô gái ấy bất khóc nhưng vội vàng lau đi, cô ấy hít một hơi thật dài để tự trấn tĩnh sau đó cô ấy lên tiếng:
“Anh không bao giờ hiểu được em muốn gì, John! Anh chỉ biết đến tình yêu của anh thôi. Đúng vậy! Em yêu anh, nhưng em không chọn anh vì anh không thể cho em những gì em mong muốn. Tình yêu đối với em không phải tất cả, John à!”
Nói rồi cô gái ấy xách gấu váy định bỏ đi. Nhìn bóng dáng Hoàng Phong lúc này, cô có cảm giác đang đối diện với chính bản thân mình. Cả hai người bọn cô, đều yêu thương đến bi lụy và cùng cực.
Nhưng trước khi cô gái ấy bỏ đi quá xa, cô lại nghe thấy tiếng của Hoàng Phong nói với theo.
“Nhưng tình yêu đối với anh là tất cả!”
Cô thoáng thấy người của cô gái kia run lên, nhưng rồi cô ấy vẫn không quay lại mà cứ thế đi thẳng.
Hoàng Phong thả mình ngồi xuống một cái ghế đá trong khu vườn. Thời gian cứ thế trôi qua. Cô đứng mãi ở một góc thế này trên đôi giày cao gót thì đến là mỏi chân. Nhưng cô phân vân không biết có nên tiến lại để an ủi hắn ta hay không. Nhưng mà không được, hắn mà biết cô nghe lén chuyện của hắn thì thể nào hắn cũng nổi đóa lên cho xem, đây là nhà hắn, địa bàn của hắn, hắn muốn làm gì cô mà chả được. Tốt nhất là không nên ra.
Vẫn đang phân vân đấu tranh giữa lương tâm (muốn ra an ủi người khác) và cơ thể (tự bảo vệ sinh mạng của mình) thì cô nghe thấy tiếng bước chân, quay nhìn ra thì thấy hắn đã lê bước ra phía xa. Ê, đúng là cô đang đi lạc mà. Thế nên cô nhanh chóng bám theo hắn để đi vào trong buổi tiệc. Đến lúc phải ra về rồi, cô tự nhủ.
Đúng là cái tên kia đi về phía bữa tiệc, thế nên cô cũng nhanh chóng đi vào. Đang loay hoay giữa rất nhiều người để tìm đến gần chỗ bà chủ tịch để xin phép bà ra về vì lý cô đã chuẩn bị sẵn thì cô lại thấy bà chủ tịch được mời lên phía sân khấu để nhận quà của mọi người gửi tặng. May mắn lúc nãy cô đã tặng quà rồi, không thì sẽ bị mời lên sân khấu mất.
Người lúc này được mời lên sân khấu là Mạnh Huy – người thừa kế của tập đoàn Vansenter, anh đi cùng vị hôn thê của anh để thay mặt mẹ anh đến chúc mừng bà chủ tịch vì mẹ anh đang bận đi công tác. Nghe cái tên Mạnh Huy, cô bất giác nhìn sang người được gọi là vị hôn thê của anh ta, chính là cô gái lúc nãy, Thiên Ân.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ lúc nãy, người con gái trên sân khấu lúc này tỏa sáng như một vị công chúa với một chiếc váy dài lấp lánh kim tuyến, mái tóc nhẹ nhàng, bồng bềnh với nụ cười dịu dàng. Cô gái mỉm cười ôm bà ch
ủ tịch và trao cho bà món quà. Bà chủ tịch mở quà, là một sợi dây chuyền ngọc trai tuyệt đẹp, Thiên Ân lịch sự muốn giúp bà đeo lên nhưng bà từ chối vì bà thích sợi dây đang đeo. Thiên Ân thoáng bối rối nhưng rồi nhanh chóng lấy lại được sự tự nhiên, yểu điệu khép nép được vị hôn phu của mình dìu bước xuống phía dưới.
Mọi quan khách trong bữa tiệc đều lần lượt mang quà lên tặng bà chủ tịch nên bà vẫn đứng yên trên sân khấu, chính vì thế nên cô không thể nào xin phép mà đành phải đứng chờ cho đến khi bà bước xuống dưới này.
Đến phiên ông chủ tịch, MC rất có nhã hứng đã đưa ra một đề nghị là bà chủ tịch muốn gì thì ông chủ tịch cũng phải đáp ứng theo. Chính vì thế mà khắp sảnh tiệc ngày càng hào hứng. Bà chủ tịch vui vẻ yêu cầu ông chủ tịch hát tặng bà và mọi người một bài, dù hơi lưỡng lự nhưng rồi ông chủ tịch cũng cất tiếng hát dành tặng cho người vợ của mình. Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay vang rền của quan khách.
Người cuối cùng được giới thiệu lên sân khấu chính là Hoàng Phong. Lúc MC vừa xướng tên hắn ta với tư cách là con trai và cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Estermir thì mọi người ai nấy đều vỗ tay và tỏ ra hết sức tò mò. Bởi người con trai này của bà chủ tịch gần như hiếm khi xuất hiện vì anh ta đi vắng suốt, anh ta chỉ mới về nước được khoảng 1 tháng. Họ đồn thổi vì mang cả nét của ông bà chủ tịch nên anh ta rất đẹp.
Cô thoáng lo lắng. Vì từ lúc hắn ta bước vào sảnh tiệc thì cô đã không thây hắn đâu nữa. Không biết hắn có biến mất không?
Nhưng rồi rẽ giữa đám đông, Hoàng Phong với trang phục chỉnh tề, đôi mắt sắc lẹm vô hồn cùng khí thế bức người cũng tiến lên sân khấu. Đến khi hắn đứng trên sân khấu thì mọi người, nhất là các tiểu thư đang đứng xung quanh cô đều phải thốt lên kinh ngạc trước vẻ đẹp của hắn. Cô ngẩng đầu nhìn kĩ lại, đúng là hắn cũng khá đẹp trai, nhưng làm gì đến mức để các cô nàng mê mệt đến vậy.
Cô nghe thấy tiếng ly vỡ và mọi ánh mắt đều đổ đòn về phía bàn của Mạnh Huy và vị hôn thê của anh ta. Có lẽ trong phút bất cẩn, vị hôn thê của anh ta đã làm rớt cái ly thủy tinh đựng rượu trong tay, chiếc ly rơi xuống va vào cạnh bàn, vỡ tan làm thủy tinh và rượu bắn ra mọi phía, bắn cả vào lễ phục mà cô ta đang mặc. Nhưng hình như không cảm nhận được điều đó, mặt cô gái vẫn như thất thần, như không thể tin được vào mắt mình, khi vị hôn phu của cô dùng khăn lau rượu đi cho cô, anh còn lịch sự cởi áo vest ngoài khoác lên cho cô thì cô mới hoàn hồn trở lại. Nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía con người đang đứng trên sân khấu.
MC khéo léo dùng tiếng nói của mình đưa sự chú ý của mọi người về phía sân khấu. Cũng giống như đối với ông chủ tịch thì cậu chủ cũng là một người đặc biệt đối với bà chủ tịch nên bà có thể yêu cầu cậu chủ làm một việc mà bà thích. Cô cũng tò mò không biết Hoàng Phong mà hát thì có hay như bố hắn ta hay không.
Nhưng…
Bà chủ tịch khi cầm micro để yêu cầu món quà từ con trai mình thì bà lại mời thêm một người nữa lên sân khấu và người đó không ai khác mà chính là cô. Cô giật mình đến nỗi khi đôi chân ý thức được là phải bỏ chạy thì cô đã được bà dẫn lên sân khấu trước sự chứng kiến của toàn thể quan khách. Bà đặt cô ngay ngắn đứng bên cạnh Hoàng Phong.
Cô đến hít thở cũng không dám, lần đầu tiên cô đứng trước đông người như thế này, cô cũng không dám quay mặt sang nhìn hắn. Thực sự là cô không biết phải làm sao cho phải. Đang phân vân, bối rối thì cô nghe thấy tiếng yêu cầu từ bà chủ tịch đối với Hoàng Phong:
“Phong à, bố mẹ không thể ở đời với con. Nhưng bố mẹ mong con sẽ tìm được một người con gái để có thể đi cùng con đến cuối cuộc đời. Hãy kết hôn đi, được không con?”
Cả bữa tiệc đột nhiên im lặng. Cô chỉ cảm thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Bối rối, cô quay sang nhìn hắn, cô chỉ thấy mặt hắn hơi nhăn lại, đôi mắt vẫn sắc lẹm nhìn xuống phía người con gái kia rồi lại quay sang nhìn cô.
Phốc! Hắn quỳ xuống trước mặt cô khiến cô giật mình lùi lại phía sau vài bước. Hắn ta định làm gì đây? Cả sảnh tiệc đến tiếng thở cũng không có. Cô thấy đôi mắt hắn nhìn sâu vào mắt của cô, tay hắn khẽ nắm lấy bàn tay của cô, giọng hắn vang lên:
“Anh có thể không hiểu được em, anh có thể không cho em được mọi điều mà em mong muốn, anh cũng không thể hứa sẽ mãi ở bên em, nhưng anh sẽ cố gắng làm mọi thứ cùng với em! Làm vợ anh nhé, Thiên An!”
Hắn…hắn…hắn vừa làm gì vậy? Hắn vừa cầu hôn cô sao? Sao hắn lại làm như vậy? Cô phải làm gì bây giờ?
Trong lúc cô đang bối rối không biết phải làm thế nào thì cả sảnh cưới đều nhất loạt hô lên bảo cô hãy đồng ý đi. Tai cô bỗng nhiên ù đi, cô muốn bỏ chạy. Cô không muốn ở đây thêm một chút nào nữa. Xung quanh cô, máy ảnh, điện thoại bắt đầu được giơ lên để quay chụp. Cô sợ hãi nhìn hắn.
Lúc cô muốn bỏ chạy, cô lại nhìn thấy nỗi đau ẩn sâu trong đôi mắt hắn. Cô lại thấy được vẻ phong trần, lạc lõng cô đơn của hắn. Hắn cũng đang ở cùng cô giữa chốn đông người tấp nập này, nhưng cô vẫn thấy hắn trơ trọi. Hình ảnh tươi cười của hắn, hình ảnh bá đạo của hắn, hình ảnh hắn xả thân giúp cô lúc cô hoạn nạn không lối thoát. Hắn bây giờ cũng đang ở trong hoàn cảnh ấy. Bị dồn đến cùng cực và đau khổ. Cánh tay nắm lấy tay cô khẽ xiết lại, cô cảm thấy nó khẽ run lên sợ hãi. Bỗng nhiên, cô muốn bảo vệ người đàn ông này. Dùng cả tấm thân mình để bảo vệ anh ta. Dù anh ta đang dùng cô chỉ để qua cửa ải hay để trêu tức người con gái ban nãy cũng được. Vì cô chỉ cảm thấy bảo vệ anh ta giống như bảo vệ chính bản thân cô vậy.
Suy nghĩ đến đây, cô bỗng cảm thấy mình nhẹ nhõm. Vì sao cô lại có suy nghĩ này thì cô vẫn hoàn toàn không biết nhưng cái áp lực ban nãy còn tồn tại ngồn ngộn ép cô đến nhạt thờ thì giờ như đã bốc hơi. Cô nhìn ra sự hoang mang trong đôi mắt của Hoàng Phong. Cô nhẹ nhàng nói:
“Anh sẽ không hối hận chứ?”
Hoàng Phong dường như hơi bất ngờ vì cô lại hỏi như vậy, đôi mắt anh ta vẫn nhìn thẳng vào mắt cô.
Hít một hơi thật sâu, cô tiếp:
“Nếu vậy thì em đồng ý!”
Cả bữa tiệc vô tay vang rền, mọi người đều lên tiếng chúc mừng cho cô và Hoàng Phong. Bà chủ tịch vội vàng chạy đến bên cạnh ôm lấy cô và đỡ hắn dậy. Bà tìm trong ví lấy ra một chiếc nhẫn nói đây là đồ gia bảo để dành tặng cho con dâu của nhà họ Hoàng, bà kêu Hoàng Phong đeo vào cho cô. Hắn ta vâng lời, cầm lấy bàn tay cô và xỏ chiếc nhẫn vào ngón áp út. Bà chủ tịch tuyên bố rằng sẽ mời tất cả mọi người trong sảnh tiệc đến đám cưới một cách sớm nhất có thể. Tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong tiếng chúc mừng của mọi người. Chỉ riêng cô và hắn là im lặng. Những ngày tiếp theo sẽ như thế nào đây?
Tiệc tàn, Hoàng Phong đưa cô về nhà. Cô và hắn không nói gì trong suốt quãng đường. Cô mở điện thoại thì thấy ngập tràn tin nhắn chúc mừng của bạn bè cũng như đồng nghiệp. Thì ra chuyện cô được thiếu gia của nhà họ Hoàng cầu hôn đã thành tin sốt dẻo nhất trên mạng. Thở dài, cô ném lại chiếc điện thoại vào ví.
Dù nghĩ thế nào thì cô cũng cảm thấy chuyện hiện tại khá hoang đường. Hai con người mà chỉ vừa quen biết nhau chưa đầy một tháng, vì một lời nói dối giữa đường mà giờ lại ở bên nhau với tư cách là vợ chồng sắp cưới. Chuyện giả thành thật. Nhanh đến nối khiến con người ta choáng váng.
Hoàng Phong bỗng nhiên cất tiếng:
“Nếu cô không muốn, chúng ta có thể…”
Điện thoại của cô đổ chuông. Bố cô gọi.
Cuống cuồng nhờ Hoàng Phong chở cô về nhà. Đến nửa đêm, cô cũng về tới nơi, lúc này bố nói mẹ cô đã qua cơn nguy kịch. May mắn là có bác sĩ riêng của bà chủ tịch cử xuống để chăm nom sức khỏe cho bà không thì mẹ cô đã không qua khỏi đêm nay. Nhìn mẹ nằm đó, dù rất đau khổ nhưng bố cô vẫn trấn an cô. Cô biết, thời gian thực sự không con nhiều nữa.
Ngồi trong sân, cô ngẩng đầu nhìn trăng, hôm nay trăng rất sáng, tháng 11 rồi nên gió đêm cũng lạnh hơn rất nhiều nhưng cũng không lạnh bằng lòng cô lúc này. Hoàng Phong khoác áo lên vai cô, hắn đặt một bàn tay lên vai trấn an cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Giữa màn đêm hôm đó, cô nói với hắn:
“Hay là…anh cưới tôi đi!”
[1] Tìm đọc: “My Sunshine” sẽ có thể hiểu được chuyện tình cảm của Hoàng Duy và cô bé Hải Anh đáng yêu này.
[2] Tìm đọc: “Định mệnh là những chiếc giầy!” để biết được chuyện tình của Anh Quân và Tú An J
Chương trước | Chương sau