Đến lúc bước chân không thể đi tiếp được nữa, cô ngồi xuống một ghế đá ở công viên gần nhà thì cũng là lúc trời đổ mưa. Ông trời cũng ưu ái cô thật, muốn cho cô khóc thỏa thích đây mà.
bạn đang xem “Hay Là Anh Cưới Em Đi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Đang hả hê ngồi trong cơn mưa, bỗng cô thấy có một cái ô trên đầu, ngẩng đầu nhìn lên, giật mình phát hiện ra đó là Hoàng Phong. Nhớ lại, lúc ra khỏi quán café cô chỉ lẳng lặng bước thẳng một mình, không còn tâm trí để ý đến hắn đã đi đâu nữa, cô không biết hắn từ đâu lại xuất hiện che mưa cho cô, hắn thương hại cô à?
Cô cười khẩy, hắn muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô sao? Chắc từ lúc hắn nhìn thấy cảnh tượng cô gặp Khải Hưng, rồi lúc hắn giúp cô nói dối thì hắn đã hiểu được chuyện của cô rồi. Nghĩ tới đây cô càng thấy mình thảm hại, người cuối cùng ở bên cạnh cô là người mà cô ghét nhất, người mà cô ghét nhất ấy lại nhìn thấy sự thảm hại của cô, thứ mà chưa ai từng thấy.
“Đi đi!” Cô khẽ nói.
Hắn vẫn đứng đó, dường như không nghe thấy những lời cô vừa nói, tay vẫn cầm ô che cho cô.
Hừ, muốn che thì để cho hắn che.
Để mặc hắn đứng đó, cô ngồi như người mất hồn.
Không biết đã bao lâu trôi qua, mưa vẫn nặng hạt, đường phố đã ngớt bóng xe cộ. Quần áo cô chỉ hơi ẩm ướt do dính chút ít hạt mưa ban đầu, còn về sau vì có chiếc ô kia mà không còn dính hạt mưa nào nữa. Cái ước muốn cuối cùng là được khóc trong mưa cũng bị cái kẻ này cắt đứt.
“Anh…”
Cô đang định lên tiếng đuổi cái kẻ này về. Cô vừa nói vừa ngẩng lên nhìn hắn, tưởng như sẽ bắt gặp ánh mắt tội nghiệp của hắn nhìn cô, nhưng không, những gì hiện lên trong ánh mắt đó là sự đồng cảm. Và càng sửng sốt hơn khi cái kẻ ấy chỉ cầm ô che cho cô trong khi toàn thân hắn lại đang đứng trong cơn mưa xối xả, người ướt sũng từ đầu đến chân. Nên lời vừa lên đến vừa miệng thì bị nghẹn lại.
“Ê, đi về được chưa?” Hắn nói thều thào, môi tím tái.
Cô trợn tròn mắt kinh ngạc khi thấy hắn trong bộ dạng này, liền gật đầu.
Thế là hai con người che chung một ô đi trên con đường nhỏ về đến căn hộ chung cư của cô. Cô định nói lời chia tay với hắn thì lại thấy hắn lên tiếng.
“Tôi… vào trong một chút được không?” Hắn nói nhỏ.
Nhìn bộ dạng thảm thương của hắn, bất giác thương xót, cô mời hắn vào nhà. Cô lục tìm trong tủ lấy ra một bộ quần áo nam bảo hắn đi thay, hắn trợn tròn mắt nhìn bộ quần áo trên tay, cô trấn an hắn đây là quần áo của em trai đã đi du học của cô, hắn mới như thở ra và đi vào trong nhà vệ sinh để thay đồ. Cô cũng đi vào phòng để thay bộ quần áo. Lúc bước ra đã thấy hắn ngồi trên sô-pha. Cô bước lại hỏi:
“Sao anh không che ình nữa mà chỉ che cho tôi?”
“Vốn định tắm mưa!” Hắn nói.
“Sao muốn tắm mưa mà lại để lạnh tới mức như thế này!” Cô bắt bẻ.
“Không biết có người sẽ ngồi lâu đến vậy!”
Cô bất giác nhìn đồng hồ, đã qua 11 giờ rồi. Cô cũng không ngờ thời gian trôi nhanh đến vậy, cô cũng không ngờ mình thả trôi cảm xúc của mình lâu đến như vậy, cũng không ngờ cái con người này lại đứng đó lâu đến như vậy để giờ nhìn thảm hai như thế này. Cô cảm thấy buồn cười, cũng bỗng cảm thấy ấm áp.
“Anh ngồi chờ tôi đi lấy cho anh ly nước ấm!”
Cô đi vào nhà bếp, nước nóng đã hết, cô phải cắm một bình nước khác. Vừa đứng chờ nước sôi cô vừa cảm thấy cái con người đang ngồi ngoài kia có chút gì đó khác với mọi ngày, nhưng không hiểu được sự khác biệt đó là gì.
Lúc mang nước ấm ra thì hắn đã nằm trên sô-pha, khoanh tròn hai tay, mắt nhắm nghiền. Cô bước đến bên cạnh, khẽ lay hắn, nhưng hắn không nhúc nhích chút nào. Cô lo lắng đặt tay lên trán, nóng quá, cái tên này bệnh rồi.
Đúng là không biết lượng sức mình, đã không khỏe mạnh thì đừng có học đòi tắm mưa, giờ bệnh rồi. Nhìn hắn nằm đó miệng hé mở, hơi thở mệt mỏi, cô đành phải thờ dài vào lấy nốt chỗ nước còn lại để làm khăn ấm đắp trán cho hắn, chăm sóc hắn cả một đêm. Đã thất tình đau khổ tình thần, lại còn bị hành hạ thể xác suốt một đêm dài. Số cô đúng là khổ.
Sáng hôm sau hắn tỉnh dậy, có chút kinh ngạc khi thấy vẫn ở trong nhà cô, thấy cô hắn liền hỏi mấy giờ rồi. Cô trả lời cho hắn là đã sáng rồi, gương mặt hắn vẫn hơi tái, nhưng đã hết sốt rồi. Cô gọi hắn lại bàn ăn cháo cô đã nấu và bảo hắn uống viên thuốc cảm cô đã lấy sẵn. Trong bữa ăn cô hỏi hắn lấy ô ở đâu.
“Mua!” Hắn đáp cụt lủn, tay uể oải khuấy cháo trong bát.
“Thế sao không mua hai cái!” Cô hỏi hắn.
“Đang vội!” Mặt hắn thoáng bối rối.
Hắn vội cái gì chứ? Không phải hắn đến để che mưa cho cô thôi, chẳng lẽ hắn…Không phải! Cô gạt nhanh chóng suy nghĩ trong đầu. Tên này không thể nào lại có tình cảm với cô được, có chăng thì hắn đang có ý đồ gì khác đây mà.
“Coi như cô nợ tôi một lần, nhớ trả!” Hắn thấy cô có chút kinh ngạc nên nói ngay, tay vẫn múc cháo cho vào miệng, biểu hiện bình thản vô cùng.
Cô biết ngay mà, hắn ta không phải là loại người tốt đẹp như vậy. Cô phải học cách khống chế trí tưởng tượng của mình thôi, một lần với Khải Hưng đã đủ rồi, không thể mới đó mà lại mắc vào một vụ nữa.
“Anh nhầm rồi nhỉ? Tôi cho anh ở trong nhà, cho anh ăn cháo, đêm qua còn chăm sóc anh như vậy mà giờ anh chỉ nói là tôi nợ anh là sao? Chúng ta huề!”
Hắn ta nghe thấy cô nói đêm qua đã chắm sóc thì thoáng dừng lại, rồi lại nói:
“Vậy mới nói là một lần!”
Cô bỗng nhận ra cái ân huệ mà hắn nói không phải là che mưa cho cô mà là việc hắn giúp cô không phải làm phù dâu cho đám cưới của người yêu cô với người con gái khác. Nghĩ đến đây cô bỗng không biết nói gì, đúng là hắn ta giúp cô thật, nhưng cô đâu mượn hắn phải giúp cô.
“Cái đó đâu mượn anh giúp!”
Hắn nhếch mép, lại cái kiểu nhếch mép quen thuộc ấy, nhưng sao hôm nay lời nói của hắn ngắn hơn so với cô biết. Có vẻ lạnh lùng chứ không như lần đầu cô gặp, cái vẻ phóng khoáng ban đầu thay vào một chút bá đạo.
“Vậy tôi có thể gọi điện cho Khải Hưng nói cô vẫn thích làm phù dâu!” Hắn vẫn không ngẩng lên.
“Ừ! Tôi nợ anh!” Cô đáp.
Không biết cô có bị hoa mắt không, nhưng hình như lúc cô đang nhăn nhó vì bị người khác nắm thóp thì hắn môi hắn hơi hiện lên nét cười.
Chương trước | Chương sau