Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau

Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 27
5 sao 5 / 5 ( 47 đánh giá )

Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau - Chương 18

↓↓
Châu nhíu mày, từ từ mở mắt ra, cảm giác đầu tiên mà cô cảm thấy lúc này là tay chân hoàn toàn bị tê cứng, không thể nào cử động được. Cô nhìn xung quanh đều là một mảng đen mờ mờ. Định thần một hồi, Châu mới bắt đầu nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Đây hẳn là một nhà kho cũ, trông có vẻ tồi tàn và bụi bặm. Khẽ cử động người, một trận đau đớn và tê buốt lan truyền khắp người, cô khẽ rên lên.

Ngay gần đó hình như có người, nhớ lại mọi chuyện lúc trước, Châu chợt nhận ra người đó là Mai. Dù rất muốn đến gần xem thế nào nhưng tay chân bị trói chặt như thế này, Châu cũng không thể làm gì được.

Bên ngoài có tiếng động, hình như đó là tiếng bước chân. Theo tiếng động có thể ước chừng là khoảng 6 đến 7 người. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, đến khi nghe tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa sắt nặng nề được mở ra, ánh sáng lọt vào khiến Châu chói mắt. Cô nhắm mắt lại theo phản xạ, sau đó mở ra, mọi thứ trước mắt đã trở nên rõ ràng.

Ngay phía bên kia là Mai cũng đang bị trói như cô, trông cậu ấy có vẻ rất tức giận.

bạn đang xem “Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Còn phía cửa là một nhóm người lạ mặt, trong đó có một người cô biết, đó là Anh, bạn cùng lớp với họ.

Rốt cuộc thì mọi chuyện là sao?

Nhi ra hiệu cho người phía sau tiến về phía Mai, người kia lập tức nghe theo, đến gần Mai và tháo khăn bịt miệng ra. Mai lập tức chất vấn Nhi.

-Chị Nhi, tại sao chị lại làm vậy?

-Tại sao ư? Ai bảo mày đi cướp thứ của người khác chứ.

-Em đã cướp thứ gì của chị mà chị lại đối xử với em như vậy?

-Còn nói nữa, chính mày đã cướp Hoàng từ tay tao.- Anh ở phía sau lớn tiếng quát.

-Tôi không hề làm gì cả, chuyện của hai người vốn dĩ không hề liên quan đến tôi.- Nó lạnh nhạt nói với Anh.

-Mày còn chối ư? Từ ngày mày xuất hiện cho đến nay, Hoàng lúc nào cũng chẳng quan tâm đến tao nữa, thậm chí còn xua đuổi tao khi nhắc đến mày nữa.

Mai có chút ngạc nhiên, cậu ta thật sự như vậy ư? Nhưng con người cậu ta như vậy, không thể nào lại đối với nó như thế, giữa nó và cậu bình thường quan hệ cũng đâu có tốt lắm.

-Đó là chuyện của cậu ta, đâu liên quan gì đến tôi.

-Nếu không có mày thì quan hệ giữa hai người bọn tao sẽ không trở nên như bây giờ.

-Vậy thì bắt một mình tôi được rồi, tại sao lại bắt cả Châu nữa.

Mai tức giận nhìn về phía Châu, mọi chuyện là do nó gây ra, nếu không thì Châu đã không bị bắt cùng nó. Nó lúc nào cũng gây rắc rối cho mọi người mà.

-Ai bảo cô ta đuổi theo cô, mà nhờ cô ta mà chúng ta mới có thể dễ dàng bắt cô như thế, tôi cũng phải cảm ơn cô chứ nhỉ?- Nhi từ tốn lên tiếng.

Nhận được lệnh, Châu cũng được người tháo khăn ra.

-Rốt cuộc các người muốn làm gì?

-Hỏi hay lắm, vốn chỉ định bắt mỗi mình con nhỏ kia, không ngờ tự cô nhảy đến, xem ra không có cô không được.- Nhi cười độc ác.

-Chị định làm gì, tôi nói cho chị biết, chị không được đụng đến cậu ấy, tôi cũng đâu có gây thù gì với chị đâu.- Nó lo lắng.

-Không ư? Từ trước tới nay, Minh chưa bao giờ cười hay nói chuyện cùng ai, tại sao khi cô xuất hiện, cậu ấy liền thay đổi.

Anh Minh ư? Lí do của Nhi là vì anh Minh sao? Xem ra nó đã quá vô tâm đến mức độ “nổi tiếng” của những người xung quanh mình rồi.

-Hình như chị hiểu lầm rồi...- Châu lên tiếng.

-Hiểu lầm ư? Đừng nói với tôi là cô ta và Minh không có quan hệ gì, tôi đã tận mắt nhìn thấy, còn muốn phủ nhận sao?

-Ý tôi không phải vậy mà là...

-Im đi.- Nhi quát lên.- Chỉ vì cô mà công sức bao lâu nay của tôi đều đổ bể cả. KHó khăn lắm mới làm cho một người biến mất, không hiểu sao lại xuất hiện thêm một người nữa. Thật không thể chịu nổi.

-Nói như vậy... chuyện của chị Ngọc là do chị...- Châu ngạc nhiên tột độ.

-Sao cô biết cô ta?- Nhi nhìn Châu nghi hoặc.

-Là người mà trước đây anh Minh từng nhắc đến?- Mai lờ mờ nhận ra vấn đề.

-Hoá ra là cậu ta nói với cô à?- Nhi liếc nhìn Mai.- Xem ra giữa hai người thân thiết hơn tôi nghĩ.

-Tôi và anh Minh...

-Anh Minh, gọi nhau thân thiết đến vậy ư?- Nhi cười chế giễu.

-Chị à, không cần nhiều lời với bọn họ làm gì, nhìn bọn họ khiến em càng thêm tức giận,- Anh đứng phía sau nói lớn.

-Đúng vậy, không cần thiết.

-CHị muốn làm gì?- Mai đề phòng.

-Làm gì ư? Sẽ biết nhanh thôi.

Nhi ra hiệu cho bọn người phía sau, ngay lập tức, họ tiến về phía Mai ra sức đánh đập. Còn Nhi và Anh thì đứng nhìn một cách thích thú.

-Đừng, hãy dừng lại đi.- Châu xót xa la lên nhưng vô ích, cô không thể làm được gì.

Mai cắn răng chịu đựng, với một người học võ như nó thì những trận đòn này không thể làm nó bị thương nặng. Chỉ là lòng tin của nó vào một người đã hoàn toàn sụp đổ, hóa ra cảm giác tin tưởng nhầm người lại trở nên tệ đến vậy.

-Dừng tay.- Trông có vẻ không đạt được hiệu quả như mong muốn Nhi cảm thấy không thoải mái.

-Đánh cô ta.- Nhi chỉ tay về phía Châu.

Cả bọn được lệnh chuyển sang Châu.

-Dừng tay, mau dừng tay lại cậu ấy làm gì sai đâu chứ.

-Cô ta sai ở chỗ là kết bạn với cô.

Nhìn sự vùng vẫy của nó, ánh mắt tuyệt vọng cố gắng mà không thể làm được gì, Nhi mới có thể thỏa mãn. Bị đau về thể xác không đáng là gì, chỉ khi nào tinh thần bị đau đớn tuyệt vọng mới là sự đau khổ mà Nhi muốn nó phải nếm trải.

-Cô thật quá độc ác.- Mai nghiến răng nhìn Nhi, ánh mắt tràn ngập sự giận dữ.

-Cậu vẫn còn thức sao?

Bảo tiến đến từ phía sau Minh, hai ngày nay, dường như không có đêm nào là Minh không đứng ở đây nhìn ngoài trời. Cả Bảo cũng vậy, đêm nào cũng đứng trong phòng nhìn lên bầu trời cao. Mỗi ngày trôi qua là thêm một ngày lo lắng không yên, không hiểu sao họ đã tìm hết mọi nơi xung quanh khu vực dã ngoại nhưng vẫn không tìm thấy, rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào.

-Cậu cũng vậy mà.- Minh quay người lại nhìn Bảo.- Vào phòng cậu nói chuyện đi.

-Được, nói chuyện ở đây cũng không tiện lắm.

Minh theo sau Bảo đi về phòng, đến khúc rẽ lên cầu thang thì gặp Hoàng.

-Hai anh vẫn chưa ngủ sao?

-Thế còn cậu?- Bảo hỏi.

-Em không ngủ được. Trong lòng lúc nào cũng không yên.

-Vậy thì lên phòng anh nói chuyện đi, có lẽ chúng ta đã sai ở đâu đó rồi nên mọi chuyện mới như thế này.

-Em cũng sẽ đi cùng.- Dương đột ngột lên tiếng.

-Vậy được rồi, khẽ thôi, đã khuya rồi, đừng đánh thức người khác.- Bảo nhắc nhở.

Trong phòng Bảo.

-Cứ tìm như thế này không phải là cách, chúng ta thậm chí còn không biết ai làm và nguyên do.- Hoàng nói.

-Đúng vậy, không có một chút manh mối như thế này thì rất khó tìm thấy các cậu ấy.- Dương đồng tình.

-Nguyên do thì... có lẽ là anh biết.- Bảo ngập ngừng liếc nhìn Minh.

-Lí do là gì?- Hoàng hấp tấp.

Bảo im lặng nhìn Minh như chờ anh nói.

-Có thể là do sự đố kị.- Minh nói thay lời Bảo.

-Vậy là sao?- Dương khó hiểu.

-Hoàng, chắc cậu còn nhớ việc ở nhà kho của trường chứ?- Minh hướng về phía Hoàng.

-Ý anh là...

-Này, hai người đang nói chuyện gì thế, em không hiểu gì cả?- Dương bực mình.

-Nhóc không biết thì hơn.- Bảo an ủi.

-Tại sao?

-Nếu biết sợ rằng nhóc sẽ làm ầm ĩ lên cho coi.

-Giờ này mà anh còn tâm trạng trêu chọc người khác nữa sao?- Dương trừng mắt nhìn Bảo.

-Đâu có, anh nói thật mà.- Bảo ra vẻ vô tội.

-Nếu như anh nói thì anh cảm thấy ai là người có khả năng nhất?- Hoàng ngẫm nghĩ rồi nhìn Bảo và Minh.

-Theo như tôi biết thì có một người.- Bảo đăm chiêu.

-Là ai?- Dương nôn nóng.

-Em đừng có bộp chộp như thế có được không?- Bảo nhìn Dương.

-Em xin lỗi- Cô lí nhí cúi gằm mặt xuống, cô chỉ là rất lo cho bạn mình thôi mà.

-Thôi được rồi, là anh nói quá lời.- Nhìn dáng điệu của Dương như thế, Bảo thật sự cảm thấy mình có lỗi.

-Là Nhi.- Minh khẳng định suy nghĩ của Bảo.

-Chị Nhi sao?- Cả Hoàng và Dương đều kinh ngạc.- Tại sao anh lại nghĩ như vậy?

-Các em chỉ gặp qua Nhi vài lần, còn bọn anh tiếp xúc với cô ta đã gần 3 năm đương nhiên có lí do để nghi ngờ.- Bảo giải thích.

-Anh nói em mới để ý, hình như những ngày qua Nhi và Anh đều hành động rất khác lạ.- Hoàng nhíu mày.

-Lạ ở chỗ nào?- Bảo nhìn cậu.

-Chẳng phải là chị ấy lúc nào cũng khẳng định mình nhìn thấy Mai ở ngay chỗ bìa rừng sao, vì thế mấy ngày nay chúng ta đều tìm ở đó nhưng lại không thấy Nhi xuất hiện ở đó cùng chúng ta.

-Hình như là thế.- Dương nhớ lại.

-Còn nữa, giờ về nhà trọ cũng không giống, đôi khi về sớm hơn, đôi khi lại về muộn hơn.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bác Sĩ Bảo Cưới

Bác Sĩ Bảo Cưới

Trích đoạn:Giống như bất cứ lần nào khác trong đời. Anh biết khi có một con người

21-07-2016 15 chương
Bà Xã Ô Sin

Bà Xã Ô Sin

Bà Xã Ô Sin lại mang đến một cái nhìn mới về tình yêu xoay quanh mối quan hệ vợ

21-07-2016 25 chương
Hoa Linh Lan

Hoa Linh Lan

Tên truyện: Hoa Linh LanTác giả: GàoThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

23-07-2016 15 chương
Em Đã Là Thiên Thần

Em Đã Là Thiên Thần

Tên truyện: Em Đã Là Thiên ThầnTác giả: mrxau (vozer)Thể loại: Truyện Teen, VOZTình

22-07-2016 22 chương
Học Viện Glamour

Học Viện Glamour

Học Viện Glamour là một truyện teen khá hay các bạn cùng đọc và cho cảm nhận nhé

21-07-2016 18 chương
Hoa Hồng Là Em

Hoa Hồng Là Em

Vũ Hoàng Bảo Anh: (nó) 16 tuổi mang một tính cách lạnh lùng, tàn ác . Sở hữu đôi mắt

22-07-2016 21 chương
Thỏ Con Và Sói

Thỏ Con Và Sói

Đã mười bảy tuổi- cái tuổi người ta hay bảo "bẻ gãy sừng trâu", vậy mà tôi thì

22-07-2016 25 chương
Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Tên truyện: Gặp Anh Trong Chiều MưaTác giả: Himasu RinThể loại: Truyện TeenTình trạng:

27-07-2016 25 chương
Ô xanh, chiều tím

Ô xanh, chiều tím

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Tìm thánh tăng

Tìm thánh tăng

Tại một ngôi chùa Trung Quốc ngày xưa, có một vị sư nổi tiếng về hạnh ở

30-06-2016
Lục bình ngừng trôi

Lục bình ngừng trôi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tiếng

25-06-2016
Người vợ mù

Người vợ mù

Có lẽ duyên phận đưa anh đến bên cô. Mặc bao lời khuyên ngăn, một lễ cưới xinh

25-06-2016
Đánh mất nụ cười

Đánh mất nụ cười

Nó ngồi vắt vẻo nơi lan can tầng hai, chân thả xuống khoảng không trước mặt. Không

24-06-2016
Chị

Chị

Sài gòn vào ngày đầu đông, nắng nhạt dần, những cơn mưa bất chợt len lỏi từng góc

23-06-2016
Hoa hồng vàng

Hoa hồng vàng

Tôi không còn nghe nàng nói gì nữa, bởi trước mắt tôi chỉ toàn một màu vàng của

25-06-2016

pacman, rainbows, and roller s