Teya Salat
Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau

Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 27
5 sao 5 / 5 ( 141 đánh giá )

Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau - Chương 08

↓↓
Chiều.

Nó loay hoay dọn dẹp phòng mình, sau đó ra ngoài vườn dạo chơi. Trong ngôi nhà này, nơi nó cảm thấy thoải mái nhất là ở đây. Khu vườn được thiết kế khá đẹp, trồng rất nhiều hoa, mỗi loài hoa đều có màu sắc dịu nhẹ làm người khác có cảm giác nhẹ nhàng, thư thái. Ở đây còn có một chiếc xích đu, Mai ngồi xuống, nhắm mắt lại khẽ thư giãn, phút giây này đối với nó thật sự rất tuyệt vời.

Hoàng vừa mới đi chơi cùng bạn bè về nhà, lúc đi ngang qua vườn hoa nhà mình thì phát hiện ra một bóng người nhỏ nhắn đang ngồi trên chiếc xích đu. Mai ngồi tựa đầu vào dây xích đu, đôi mắt nhắm hờ,từng làn gió thổi nhẹ làm tóc của nó bay nhẹ phất phơ. Nhìn nó lúc này, Hoàng bỗng ngẩn người, trông nó không khác gì một nàng công chúa, chỉ là thường ngày tỏ ra quá lạnh lùng nên cậu không nhận ra vẻ đẹp của nó. Tim cậu bỗng đập nhanh, rất nhanh, cứ như nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực này vậy. Sao lại thế này nhỉ?

Hoàng vội vã lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, đi vào trong nhà, hôm nay có lẽ đầu óc cậu có vấn đề rồi.

bạn đang xem “Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Mai nghe thấy tiếng động thì choàng mở mắt ra, lúc đó thì Hoàng đã bước đến bậc thềm. Trông cậu ta vẫn vậy, chẳng coi nó ra gì cả. Mà thôi để tâm đến cậu ta làm gì cơ chứ.

Nó rời chiếc xích đu bước vào trong nhà, Hoàng đang ở trong nhà bếp uống nước. Thấy nó bước đến, bỗng nhiên tâm trạng cậu biến đổi lạ thường tới mức sặc cả nước.

-Khụ... khụ...

Hoàng ho sặc sụa, nhìn bộ dạng này của cậu ta thật buồn cười, không ngờ nó cũng có ngày được chiêm ngưỡng bộ dạng lúc sặc nước của cậu ta, cũng không kém nó là mấy. Tuy vậy, thấy cũng thật thương tâm, gương mặt anh tuấn đang đen lại thì phải? Chắc là do nó đang cười cậu ta.

-Cô... vui lắm... à?- Hoàng vừa nén ho vừa nói.

-Cũng... có một chút.- Nó đang cố nén tiếng cười lại.

-Cô... muốn tôi sặc chết phải không?- Cậu ta tức giận.

-Là tự cậu sặc chứ tôi có làm gì cậu đâu chứ.- Nó tỉnh bơ.

-Đúng, là tự tôi làm, nhưng cô cũng không nên đứng đó cười tôi chứ.

-Tại sao tôi lại không được cười?

-Tại vì... tôi không cho phép.

-Cậu hay nhỉ, cậu không cho phép thì tôi không được cười sao. Đừng có mơ, tôi thích thì tôi cười thôi.

-Cô...

Đúng là không thể nói được với nó, Hoàng tức giận bỏ lên phòng. Haizz, lần nào cũng thế, nói không được với nó là lại bỏ lên phòng tự kỉ.

Nó cũng chán, không có người chơi cùng, nếu bây giờ có Minh ở đây, chắc chắn anh đã đưa nó đi chơi rồi. Ở đây, nó và Hoàng chỉ có đấu khẩu với nhau thôi, mà sao cậu ta cứ thích cãi nhau với nó thế nhỉ? Cậu ta ghét nó lắm sao? Ghét tới mức gặp nó là muốn cãi nhau sao? Nghĩ đến đó, tự dưng nó cảm thấy buồn bực trong lòng, hậm hực bước lên bậc cầu thang.

-Cô mà đi như thế thì sập nhà tôi mất.

Tiếng nói đột ngột vang lên ở phía trước, nó ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp Hoàng, hai người đối diện nhau, hơn nữa còn ở khoảng cách rất gần. Quá bất ngờ, nó lùi chân lại rồi trượt chân té xuống dưới cầu thang.

-Cẩn thận.

Hoàng hoảng hốt vội đưa tay ra kéo nó nhưng không kịp. Vốn định xuống nhà lấy chút đồ, gặp nó lên tầng thì nói vài câu chọc tức nó, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế.

-Có sao không?- Hoàng ngồi xuống cạnh nó, đỡ nó đứng lên.

-Cậu thử té xem có sao không?- Nó tức giận, nó bị thế này là do ai chứ.

-Ai bảo cô bất cẩn như vậy.

-Thế ai bảo cậu đứng đó dọa người chứ.

-Cô mà cũng biết sợ sao? Không thể tin được.

-Này, giờ cậu muốn gì hả? Trả thù tôi chuyện lúc nãy à?

-Tôi không có ý đó. Cô có sao không?

-Chưa chết được đâu.

-Vậy thì tốt.

-Thái độ cậu như thế là có ý gì?

-Thế cô muốn tôi phải làm thế nào, quan tâm cô chắc?

-Không cần.

Nó lẳng lặng bỏ về phòng. Cái tên đáng ghét đó, Thật là đáng ghét quá đi mà. Nó vừa đi vừa chửi rủa Hoàng trong lòng.

Hoàng nhìn theo bóng dáng nó dần đi khuất, trong lòng lo lắng không thôi, thức sự là nó không bị sao đấy chứ?

Mai bước vào phòng, đi thẳng đến bên cửa sổ, chông tay lên bàn.

“Á”

Tay nó bị đau, nhất thời rụt tay lại nên cả người nó ngã nhào, nó được dịp đo đất. Hôm nay là ngày gì thế, sao nó toàn gặp chuyện thế này?

-Cô có sao không?- Nhìn nó nằm dài trên sàn, Hoàng lại gần.

-Không sao.- Nó định chống tay đứng lên, nhưng sực nhớ lại nên chống tay trái đứng lên.

-Thật sự không sao chứ?

-Tôi chẳng sao cả, cậu không cần quan tâm, ra ngoài đi.

Hoàng nhìn nó, sao nó cứ ngang ngạnh như thế, thật khó gần. Cậu đành phải rời đi.

Nó đợi cậu ta đi rồi bèn đóng cửa lại. Không xong rồi, hình như tay nó bị đau, chắc lúc nãy bị té, tay nó bị va chạm nên mới bị như thế, lại là tay phải nữa. Mai nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay, mong là sẽ không sao, nếu không sẽ rất là rắc rối đây.

Sáng.

Nó thức dậy khẽ vươn vai, bất chợt nó nhíu mày.

Tay nó vẫn còn đau, hơn nữa lại bị bầm tím trông rất khó coi, tình hình thế này thì nó phải hạn chế vận động, nếu không sẽ rất lâu khỏi.

Hôm nay nó cố tình mặc chiếc áo có cổ tay dài để che đi vết thương, nó không muốn để ai biết chuyện này, một mình nó có thể tự lo được, không cần người khác phải quan tâm đến nó.

Nó rời nhà trước khi nhìn thấy Hoàng, nó biết thể nào cậu ta cũng sẽ trêu chọc nó trước khi đi, đó dường như đã trở thành thói quen của cậu ta rồi thì phải. Nhưng giờ nó không có tâm trạng nghĩ đến đều đó, nó đơn giản chỉ muốn ở một mình mà thôi.

Đang đi trên đường thì nó gặp Nhi đang đi bộ đến trường, nhìn dáng cô lúc này rất dịu dàng và đẹp. Mai chạy đến nở một nụ cười chào hỏi.

-Chị Nhi.

-Là em à?- Nhi quay đầu lại, mỉm cười với nó.

-Chị đi học sớm thế ạ?

-Chẳng phải em cũng thế sao?- Trong lòng cô đang rất tức giận khi nhìn thấy nó cười, nụ cười làm cô ganh ghét.

-À, cũng đúng...- Nó lại cười.

-Hôm nay trông em có vẻ lạ?

-Thật sao ạ? Em có gì lạ đâu.

-Trông em có vẻ không vui.

-Không có đâu, em bình thường mà, em cũng rất vui.

Nó đưa tay vẽ miệng mình theo hình dạng cười để Nhi xem, vô tình, cánh tay áo bị kéo xuống để lộ một phần tay bị bầm tím, tuy khó thấy nhưng Nhi vẫn nhận ra.

-Tay em bị sao thế?

-À, không có gì, bị bầm tý thôi mà.- Nó hạ tay xuống.

-Đưa chị xem nào.

Nhi cầm lấy cổ tay Mai kéo về phía mình. Nó khẽ rên lên vì đau.

-A, chị xin lỗi.- Nhi thả tay nó ra, vờ xin lỗi, trong lòng thấy nó như vậy kì thực rất vui.

-Em không sao, chị không cần phải xin lỗi đâu.- Nó cười trừ, gương mặt vẫn có chút nhăn nhó vì đau.

-Ừ, mong là em sẽ không sao...- Trong ánh mắt Nhi thoáng qua tia nguy hiểm.

Nó chia tay với Nhi rồi bước vào lớp, còn khá sớm nên nó chẳng biết làm gì ngoài đọc sách.

Hoàng phát hiện ra nó đã rời nhà rồi nên có chút không vui. Chẳng lẽ vì chuyện hôm qua mà nó giận cậu, không muốn gặp cậu ư?

Tâm trạng hôm nay của cậu vì thế mà trở nên không vui, tất cả cũng chỉ vì nó thôi sao?

Ngồi cùng nhau trong lớp học mà nó với cậu cũng chẳng nói với nhau một câu nào, thật sự là không chịu nổi cô gái này, vì cớ gì mà lại cư xử với cậu như thế? Hoàng bực bội đấy mạnh tay về phía nó nhằm gây sự chú ý, nếu có gây gổ một chút cũng chẳng sao.

“Á”

Nó rên lên. Tay cậu ta vừa đụng phải cái tay bị thương của nó. Mai quay sang trừng cậu ta một cái, nhưng nhanh chóng quay đi.

-Cô bị đau à?- Hoàng lo lắng.

-Không sao.- Nó lạnh nhạt.

-Sao lại không sao, để tôi xem.

Không đợi cho cậu ta có hành động gì, nó đã nhanh tay kéo tay mình về, không cho cậu ta có cơ hội xem xét.

-Sao vậy?- Hoàng khó chịu.

-Tôi đã bảo là không sao, câu không cần phải xem.

-Cô... đúng là cứng đầu.

Hoàng hoàn toàn đầu hàng tính bướng bỉnh của nó. Lúc nào cũng vậy cả, thật khiến người khác đau lòng mà. Đáp lại thái độ cự tuyệt của nó, cậu đành ngồi im.

Giờ ra chơi.

Hoàng tránh mặt nó nên bỏ ra ngoài trước, nó cũng chẳng để tâm, bây giờ nó chỉ muốn yên tĩnh một mình, yên ổn lúc nào thì hay lúc đó. Không có chuyện gì bây giờ là được.

Nó vừa dứt dòng suy nghĩ thì thấy có một vài nam sinh lạ mặt bước vào lớp, trông vô cùng hung hăng, họ đang tiến về phía nó. Không phải chứ, nó hôm nay lại đen đủi thế ư? Mai thầm than trong lòng, e rằng hôm nay không bảo toàn được rồi.

-Có chuyện gì không?- Thanh âm của Mai không nhanh không chậm cất lên.

-Đi theo bọn này.- Bọn họ cũng chẳng chút e dè.

-Tại sao?

-Nếu không muốn bị lôi đi thì tốt nhất nên nghe lời đi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đôi Cánh

Đôi Cánh

Đôi Cánh là một câu chuyện kể về cuộc đời của cô, những thử thách, những sóng

22-07-2016 50 chương
Trinh Nữ Báo Thù

Trinh Nữ Báo Thù

Mùa Xuân tháng 4 năm 1962 tại Cần Thơ, lúc bấy giờ Cần Thơ là một trong sáu tỉnh nhỏ

22-07-2016 30 chương
Mèo Xù Ngốc Nghếch

Mèo Xù Ngốc Nghếch

Truyện Mèo Xù Ngốc Nghếch là một truyện teen khác hấp dẫn và thú vị, truyện đưa

22-07-2016 37 chương
Ánh Hồng Hạnh Phúc

Ánh Hồng Hạnh Phúc

Từ nãy giờ, Hoa Phượng quan sát gã thanh niên. Trông hắn lạ quá, cô chưa từng thấy

22-07-2016 23 chương
Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Tên truyện: Phong Lưu Gặp Kẻ Đa TìnhTác giả: Miss SunThể loại: Truyện TeenTình trạng:

22-07-2016 18 chương
Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19 là một câu chuyện tuổi teen rất hay được viết bởi 2 tác giả là

22-07-2016 2 chương
Chỉ tại cái cục mụn

Chỉ tại cái cục mụn

Chỉ tại cái cục mụn  Chỉ từ cách nặn mụn, bạn có thể dự đoán được đối

05-10-2016
Tờ giấy tìm người

Tờ giấy tìm người

Hắn lục lại tờ giấy tìm người. Trong ánh sáng vàng nhạt của chiếc bóng đèn dây

24-06-2016
Cá Mực Hầm Mật

Cá Mực Hầm Mật

Trích đoạn:Ở câu lạc bộ, Gun nổi tiếng là chưa từng qua lại với phái nữ, không

19-07-2016 48 chương
Trường Mộng Lưu Ngân

Trường Mộng Lưu Ngân

Trường mộng lưu ngân là câu chuyện tập trung cả 3 gia đình họ Lâm, họ Thư và nhà

26-07-2016 1 chương
Chiếc vé cuối cùng

Chiếc vé cuối cùng

Không phải là người đàn ông ngồi chòng chành trên bức tường kỷ niệm thơ dại.

26-06-2016
Bán bia

Bán bia

Năm giờ chiều, em bắt đầu công việc như thường lệ. Quán em làm ở gần bờ kè vốn

28-06-2016
Về thăm thầy

Về thăm thầy

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tiếng thầy

27-06-2016
Liệu anh còn yêu em?

Liệu anh còn yêu em?

Câu chuyện ấy bắt đầu từ lúc em tỏ tình với anh vào 3 năm về trước, khi em mới

24-06-2016
Người mẹ điên

Người mẹ điên

Ðây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó

28-06-2016