Bây giờ đang là giờ toán, mọi người trong lớp đang rất tập trung vào bài giảng của thầy giáo ở trên bảng. Thầy nổi tiếng khó tính nhưng giảng bài rất hay, vì thế nên học sinh trong giờ học mới có thể nghiêm túc học như vậy. Ngay cả Hoàng cũng phải tập trung vào bài giảng thì cũng đủ biết thầy dạy thú vị đến mức nào.
-Em Mai lên làm bài này cho thầy.
Thầy giáo hướng ánh mắt về phía Mai, mọi ánh mắt khác trong lớp đổ dồn về phía nó. Mai bình thản đứng lên tiến về phía bảng.
Có ai đó để chân ra ngáng chân nó.
bạn đang xem “Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Oạch”
Kết quả là nó ôm đất.
Cả lớp cười ầm cả lên nhìn nó trên mặt đất, thầy giáo phải gõ lên mặt bàn lần thứ ba mới có thể dẹp yên được tiếng cười trong lớp. Nó vẫn bình tĩnh đứng dậy, phủi bụi bẩn trên chiếc váy rồi tiếp tục lên bảng làm bài trước ánh mắt chế nhạo của mọi người.
Bài tập này không quá khó đối với nó, vì thế nó làm bài rất tự tin và nhanh chóng. Sau khi làm xong, nó quay xuống không quên ném ánh mắt lạnh âm độ đến Anh- người lúc nãy ngáng chân nó, cũng là bạn gái hiện tại của Hoàng. Cô ta cũng nhìn lại nó, ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ.
Hoàng liếc mắt nhìn nó một cách kín đáo, Mai thật sự là một cô gái bản lĩnh và mạnh mẽ, nhưng mà cô ta dám là hỏng hình tượng của cậu, bị thế cũng đáng đời lắm (thù dai quá).
Thầy giáo hướng mọi người nhìn lên bảng xem bài giải của nó. Thầy khá hài lòng về bài giải nó đã làm, rất chặc chẽ và rõ ràng. Sau đó thầy lại tiếp tục bài dạy của mình.
Tiếng trống ra chơi đã kéo mọi người rời khỏi giờ học căng thẳng. Nó cảm thấy bức bối nên ra ngoài đi dạo cho thoải mái và điểm đến của nó là sân thượng của trường. Từ trên đây có thể nhìn bao quát cả sân trường bên dưới, hơn nữa lại yên tĩnh và mát mẻ, Mai rất thích nơi này. Nó đứng cạnh ban công mặc cho gió đang thổi tung mái tóc nó bay trong gió, lúc này trông nó như một thiên thần, bình dị và trong trẻo.
Có tiếng động phát ra phía sau lưng nó, Mai quay người lại. Là anh Minh.
-Em cũng lên đây sao?-Minh tiến về phía nó.
-Không được sao ạ?
-Không phải không được, chỉ là vui khi gặp em ở đây thôi.
-Em cũng vậy.- Nó mỉm cười.
-Lại đây ngồi đi.- Anh nó chỉ chỗ trống bên cạnh.
Nó ngoãn ngoãn lại ngồi, được ngồi cùng anh như thế này khiến nó cảm thấy thật thoải mái, không còn tức giận hay buồn bực gì nữa.
-Chân em bị sao thế này?
Nghe anh nói nó mới nhìn xuống chân của mình, chỉ là vết trầy xước sơ sơ, vẫn còn vương lại ít bụi bẩn, chắc là do bị té lúc nãy, thế mà nó không biết, giờ cảm thấy có chút đau rát. Nó mỉm cười nhìn anh.
-Không sao đâu anh.
-Để anh sát trùng vết thương cho em.
Không đợi nó kịp nói gì, anh nó đã chạy biến đi mất, chưa đầy 5 phút sau đã trở lại với lọ thuốc và bông trên tay. Nó thật sự kinh ngạc về tốc độ đó của anh, đây là sân thượng chứ đâu phải tầng trệt đâu, cứ như anh để sẵn đâu đó rồi ấy.
-Em không sao mà.
-Em ngồi yên đi.
Minh cẩn thận sát trùng vết thương cho nó, vừa làm vừa thổi sợ nó bị đau. Bộ dạng đó của anh làm nó thấy hơi buồn cười.
-Em không đau đâu, anh đừng lo.
-Em phải chú ý chứ, bị ngã à?
-Em là người học võ, những vết thương này có là gì đâu.
-Nhưng em là con gái, nhỡ để lại sẹo thì phải làm sao hả?
-Thì... có sao đâu.
-Anh không thích, em phải biết tự chăm sóc bản thân mình chứ.
-Em biết rồi, em xin lỗi anh.
-Ngốc ạ, em sao lại nói những lời như thế. Em biết tự lo thì anh sẽ rảnh rỗi thôi.-Minh chọc nó.
-Anh thật là, muốn rảnh rỗi à, còn lâu, em sẽ bám anh cho tới già.
-Nếu em có thể.
-Em nhất định sẽ làm được.
-Có thật không?
-Thật.
-Vậy thì anh sẽ xem thử em làm như thế nào? Ha ha.
-Anh bắt nạt em.
-Ừ, em làm gì được anh nào.
-Anh đứng lại đó.
Nó cùng Minh đuổi nhau chạy vòng quanh sân thượng vô cùng vui vẻ.
Cách đó không xa, trong một góc khuất nơi sân thượng, có một cô gái đang đứng đã nhìn thấy nghe thấy hết những gì xảy ra. Từ ánh mắt phát ra ngàn lửa hận. Tại sao Minh lại có thể cười nói vui vẻ với con bé đó mà không phải là cô, tại sao? Bàn tay nắm lại thành quả đấm, chứng tỏ cô gái đó đang rất tức giận..
-Tối nay hai đứa sẽ cùng bố mẹ đến nhà cô Hà nhé.-Mẹ nó thông báo.
-Cô Hà là ai vậy mẹ?-Mai hỏi.
-Đó là bạn thân của mẹ và bố.- Bố nó giải thích.
-Sao con lại không biết nhỉ?- Nó trầm ngâm.
-Bố mẹ vừa mới gặp lại họ cách đây mấy hôm, lúc nhỏ các con có gặp cô ấy rồi nhưng vì còn nhỏ quá nên không nhớ thôi.
-Hóa ra là vậy.- Nó gật đầu.
-Chiều nay con có hẹn rồi ạ, chắc tối không thể đi cùng mẹ được đâu.- Anh nó bây giờ mới cất tiếng.
-Con không thể sắp xếp được sao?- Ông Tuấn gấp tờ báo lại nhìn Minh.
-Con xin lỗi nhưng chắc không được đâu ạ.
-Vậy thì thôi, dịp khác gặp mặt vậy. Còn Mai, con nhất định phải đi cùng bố mẹ.
-Tại sao ạ?
-Bởi vì mẹ muốn con gặp họ.
Mai không hiểu lời mẹ nói nhưng cũng ậm ừ đồng ý.
Sau khi ăn sáng xong, Minh cùng Mai đến trường. Giờ vẫn còn khá sớm, Minh bèn lên sân thượng, nơi đây là nơi anh thích tới nhất, yên tĩnh và thoáng đãng.
Có tiếng bước chân từ phía sau, không cần quay lại anh cũng biết đó là ai.
-Không ngờ lại được gặp cậu ở đây, cậu tới sớm nhỉ?-Nhi tiến về phía Minh.
-Chẳng phải lúc nào cô cũng đi theo tôi sao, có gì mà không ngờ.- Anh lạnh nhạt.
-Tại sao cậu lúc nào cũng lạnh lùng với tôi như thế?-Nhi có chút kích động nhưng vẫn tỏ ra bình thản.
-Tôi vốn đã thế, cô không cần phải quan tâm tại sao.
-Cậu...
-Tôi đi đây, đừng có mà bám theo tôi nữa đấy.
Minh nói xong rồi quay lưng đi thẳng, để lại Nhi một mình đang vô cùng giận dữ.
Nhi là một cô gái xinh xắn, học cùng lớp với Minh. Ngay từ ngày đầu gặp mặt ở lớp, cô đã thầm thương trộm nhớ anh nhưng anh lúc nào cũng lạnh lùng, khó gần, Nhi không cách nào tiếp cận được huống hồ chi là thành đôi. Vậy mà bây giờ anh vì một con nhỏ mới vào trường mà thay đổi thái độ. Cô nhất định không cho phép, anh phải là của cô.
Mai đi đi lại lại thăm thú ngôi trường, sao nó thấy ngôi trường này nó đi mãi mà vẫn chưa khám phá hết. Mãi đi nó vô tình va vào một cô gái nào đó.
-Tôi xin lỗi.- Nó cúi đầu.
Ánh mắt cô gái kia nhìn nó, một tia nguy hiểm thoáng qua trong ánh mắt ấy.
-Không sao, là tôi va vào cô trước mà.-Cô gái kia nhoẻn miệng cười.
-Không có đâu ạ, là tôi va vào cô trước mới đúng.-Nó rối rít.
-Ha ha không sao mà.
-Vậy ạ, không sao là tốt rồi.-Nó ngẩng đầu lên, trước mặt nó là một cô gái xinh xắn.
-Em mới chuyển đến phải không?-Cô gái liếc nhìn bảng tên trên áo nó.
-Vâng ạ.
-Chúng ta kết bạn nhé.
-Sao ạ?- Nó tròn mắt, kể ra từ ngày đến đây nó vẫn chưa kết bạn được với ai, chỉ tại kẻ tâm thần đó.
-Em không thích sao?
-À không em rất vui, em tên là Mai.
-Chị là Nhi.
Cách đó không xa, Hoàng đang nghe điện thoại của bố
-Con sẽ về sớm, bố đừng lo.
Haizz, không hiếu tại sao hôm nay lại muốn cậu về sớm thế không biết, chắc có chuyện gì đây.
Chiều tối, Mai đã cùng bố mẹ đứng trước một căn nhà rộng lớn. Nó ngơ ngác như con nai vàng thuở nào trước vẻ đẹp hoành tráng của ngôi nhà.
-Ôi, bố mẹ có bạn giàu thế mà con không biết.
-Con ngạc nhiên à?-Bố nó nhìn nó.
-Có chút ngạc nhiên thật ạ.
-Các cậu đến rồi à.-Một người phụ nữ sang trọng cười nói
Chương trước | Chương sau