pacman, rainbows, and roller s
Hai Phía Chân Trời

Hai Phía Chân Trời


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 78 đánh giá )

Hai Phía Chân Trời - Chương 04

↓↓
“Còn Quỳnh thì sao?”

bạn đang xem “Hai Phía Chân Trời ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

“… Sao tự nhiên cậu nhắc đến Quỳnh?”

“Tớ chỉ muốn biết lý do cậu thích Quỳnh thôi.”

Nếu như Duy Minh cho tôi nghe những điểm tốt của Đan Quỳnh, liệu lòng tôi có yên ả phần nào hay không? Tận trong thâm tâm, tôi luôn có suy nghĩ rằng so với Duy Minh, Đan Quỳnh không xứng đáng, hay nói dễ nghe hơn là không thích hợp. Do tôi quá đề cao Duy Minh hay do tôi ác cảm với những người con gái bên cậu?

“Quỳnh khá tâm lý.”

“Vậy sao?”

Tôi hỏi lại, không thật sự tin vào đáp án đó. Đan Quỳnh là một người tâm lý? Hình ảnh về cô bạn cùng lớp nhiều chuyện khiến tôi không mấy tin tưởng vào điều này. Thường thì mỗi giờ ra chơi, giọng điệu thánh thót của Đan Quỳnh luôn khiến tôi cảm thấy đau đầu.

“Ừ, Quỳnh luôn hiểu được tớ nghĩ gì, thậm chí còn trước cả khi tớ nhận ra bản thân có suy nghĩ đấy nữa.”

“Vậy ra đó là lý do cậu thích Quỳnh?”

“Tớ nghĩ là như vậy.”

Tình yêu của Duy Minh, có lẽ rõ ràng hơn tôi một chút. Duy Minh biết mình thích Đan Quỳnh vì lý do gì, hoặc ít ra là nghĩ như vậy, nhưng tôi thì không. Tôi không rõ tại sao mình lại thích Duy Minh, cũng chẳng rõ tình cảm ấy đã trở nên sâu đậm từ bao giờ, chỉ biết rằng qua năm tháng, thứ tàn phai duy nhất là thời gian và cơ hội chứ không phải là tình cảm không hồi đáp này.

Tôi gật đầu, dù biết người phía trước không thể nào nhìn thấy. Thắc mắc được giải đáp có lẽ vẫn chưa thể giải tỏa tất cả mọi thứ trong lòng, nhưng tôi nghĩ mình nên chấp nhận. Mà không chấp nhận thì sao cơ chứ? Cũng chẳng thể thay đổi bất cứ thứ gì.

Tôi lắng nghe Duy Minh hát một giai điệu vu vơ, giai điệu mà tôi đã không còn nhớ tên nữa. Trong mỗi buổi văn nghệ ở trường, Duy Minh thường bị giáo viên chỉ định tham gia. Bọn con gái trường tôi thích nghe Duy Minh hát, còn tôi thì chỉ thích nhìn cậu ấy ở dưới sân đá bóng mà thôi. Cũng có thể tôi thích Duy Minh khi cậu ấy mồ hôi nhễ nhại, cố gắng cản phá một pha lên bóng của đối phương, hoặc khi cậu có một pha đột phá thông minh, hoàn toàn loại bỏ hàng phòng ngự của đội bạn.

Tôi thích Duy Minh như vậy, còn giọng hát, còn những giai điệu của cậu, tôi biết nó luôn thuộc về một người khác.

Một giọt nước rơi xuống tay tôi, mát lạnh. Tôi vô thức ngẩng đầu nhìn trời, nhận ra trời Hà Nội đột ngột gọi mưa về. Mưa rơi tí tách một, hai giọt, rồi ào ào đổ xuống lòng đường từng đợt nước giận dữ như sẵn sàng cuốn phăng đi bao ngột ngạt mà trưa hè để lại. Về đêm, tiếng mưa càng trở nên rả rích, nao lòng hơn gấp bội.

“Xuống, xuống! Để tớ lấy áo mưa!”

Duy Minh đỗ vội xe vào sát vỉa hè. Cậu trèo xuống khỏi xe rồi nhanh nhẹn quay lại đỡ tôi, cho rằng cái tay đau sẽ khiến tôi gặp trở ngại trong di chuyển.

“Chà, sao giờ? Có mỗi một cái!” Duy Minh gãi đầu bối rối khi cầm chiếc áo mưa từ cốp xe lên.

“Cậu mặc đi. Tớ không thích!”

“Hâm à? Mưa to thế này còn không mặc?”

“Nó vướng. Và tớ thích ngắm mưa hơn!”

“Đừng bướng với tớ!”

Duy Minh đột nhiên đưa tay gõ nhẹ vào đầu tôi, hành động đó khiến tôi ngẩn người. Chẳng mang tính thù ghét và dằn mặt như những đòn tấn công của anh trai tôi, hành động của Duy Minh có chút gì đó trách cứ, và cả lo lắng nữa.

“Cậu mới là người phải mặc!” Tôi đẩy áo mưa về phía Duy Minh. “Cậu lái xe, ngồi trước. Và tớ không muốn cậu ướt.”

Tôi nói quả quyết, dù cả tôi lẫn Duy Minh lúc này đều ướt như chuột lột. Tôi ghét mặc áo mưa là một chuyện, quan trọng hơn, dù có ướt sũng rồi thì Duy Minh vẫn là người đèo, mưa quật vào người rát lắm.

“Giờ tớ cho cậu hai lựa chọn. Một là tớ mặc áo mưa nhưng cậu phải chui vào phía sau. Hai là giờ ra bến xe bus ngồi đợi mưa tạnh. Cậu chọn gì?”

Tôi không muốn tranh cãi với Duy Minh thêm nữa, khi mưa càng lớn chứ không có dấu hiệu dịu bớt đi.

“Sao cũng được!” Tôi nhún vai. “Chọn gì thì cũng ở bên cậu cả mà.”

Vế sau, tôi tự nhủ với bản thân mình. Vậy nhưng sát bên cạnh, dường như có người vừa khựng lại khi vô tình nghe thấy điều đó.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ép Yêu

Ép Yêu

Những nhân vật chính trong truyện!Văn Thanh Thu: là một cô gái dễ thương, xinh đẹp họ

23-07-2016 46 chương
Nói Yêu Em Đi Anh

Nói Yêu Em Đi Anh

Tôi trở về nhà sau một ngày học mệt mỏi. Mình có nên đi đến buổi lễ đó không

22-07-2016 24 chương
Hoa Linh Lan

Hoa Linh Lan

Tên truyện: Hoa Linh LanTác giả: GàoThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

23-07-2016 15 chương
Anh Đừng Đi

Anh Đừng Đi

Cô luôn luôn vui vẻ,nụ cười lúc nào cũng được nở trên đôi môi của cô,hồn nhiên

24-07-2016 1 chương
Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tiểu Cường là một chàng trai sống đầy bản năng, với cái xấu có sẵn trong máu: Để

23-07-2016 44 chương
Ma và người

Ma và người

"Bỗng ngỡ ngàng thấy người đáng sợ hơn ma. Chẳng biết được ai là bạn, là thù, ai

24-06-2016
Hương lúa

Hương lúa

Lụa tựa lưng bên anh tút từng cọng rơm vàng óng hít hà mùi thơm của hoa đồng cỏ

28-06-2016
Hoa bò cạp

Hoa bò cạp

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Tiệc Báo Thù

Tiệc Báo Thù

Nếu bạn đã từng đọc Kỳ Án Ánh Trăng của tác giả Quý Cổ Nữ thì sẽ biết tác

19-07-2016 40 chương
Thương nhớ tháng ba

Thương nhớ tháng ba

Đã là giữa xuân, tháng ba lặng lẽ về đem theo sắc màu hoa gạo rực đỏ góc phố quê

23-06-2016
Thư tình viết muộn

Thư tình viết muộn

Sống với nhau hơn 60 năm, "sáu mươi năm cuộc đời" được 14 mặt con mà mình chưa bao

30-06-2016