Hoàng Quân nhẹ nhàng tiến lại phía mép giường, anh đặt chiếc gối xuống và khẽ lay vai Lệ Dương.
bạn đang xem “Em Là Cô Ấy Thứ Hai ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Này nhóc, vẫn còn giận đấy à?”
Lệ Dương không trả lời, cô chỉ lách người ra khỏi bàn tay của Hoàng Quân.
Hoàng Quân bật cười, vẫn không thôi nài nỉ.
“Thôi mà. Em định cứ nằm mãi thế này sao? Dậy đi, anh có chuyện muốn nói.”
Lệ Dương đưa tay lên bịt chặt hai tai lại. Không nghe, không nghe, không nghe. Nếu lần này cô còn bị Hoàng Quân dỗ dành nữa, cô nhất định không xứng đáng với danh hiệu Á khoa Đại học Y.
“Em đang mệt, anh về đi.” Lệ Dương vẫn trùm kín chăn lên đầu, giọng không cao không thấp.
“Mệt ư? Vậy để anh gọi Hồng Liên vào xem sao.” Đôi mắt Hoàng Quân ánh lên nét tinh nghịch, anh tủm tỉm cười rồi đứng dậy xoay người định bước ra cửa.
Với một phản xạ rất nhanh, Lệ Dương vung chăn ngồi dậy kéo mạnh tay Hoàng Quân về phía mình, giọng cô hằn học:
“Này! Ai khiến anh gọi chứ?”
Bị kéo bất ngờ nên Hoàng Quân không kịp giữ thăng bằng, anh ngã nhào xuống và đè cả thân người lên Lệ Dương.
Tư thế này của hai người vô cùng mờ ám. Hoàng Quân thuận thế đưa tay giữ chặt tay Lệ Dương ở hai bên đầu, phần thân dưới của cô cũng bị cả người anh đè lên không thể cử động được. Khuôn mặt gần như chạm sát vào nhau, khoảng cách này trong toán học có thể làm tròn bằng không.
“Này. Anh làm gì vậy? Mau tránh ra.” Lệ Dương không giãy giụa nhưng đôi mắt cô nhìn Hoàng Quân đầy ngờ vực.
“Phải là em định làm gì chứ! Là em kéo anh trước mà.” Anh trầm giọng ngâm khẽ, ánh mắt không rời gương mặt cô.
Biết mình đang ở vào thế yếu, Lệ Dương không thèm đôi co nữa. Cô ngoảnh mặt đi tránh cái nhìn chằm chằm của Hoàng Quân.
“Anh mau ngồi dậy đi.”
Hoàng Quân không trả lời, anh ghé đầu xuống hôn nhẹ vào làn môi mềm mại của Lệ Dương.
“Anh làm cái gì đó?”
Giọng Lệ Dương đã có vài phần gay gắt. Câu hỏi này rõ ràng đã được Hoàng Quân dùng hành động để trả lời, nhưng có lẽ trong hoàn cảnh này, đây là câu hỏi duy nhất cô có thể nghĩ ra.
“Từ bây giờ, nếu em còn nói câu nào khiến anh không vừa ý, anh sẽ xử lý cái miệng của em.” Khoé miệng Hoàng Quân kéo ra một nụ cười đầy thách thức.
“Anh dám sao?” Lệ Dương liếc xéo Hoàng Quân một cái.
Cô lại nhanh chóng nhận được một cái chạm môi nữa. Rõ ràng lời đe doạ trong thời điểm này không hề có chút giá trị nào.
“Này! Em không đùa đâu.”
Nụ hôn đáp xuống thay cho câu trả lời: “Anh cũng đâu có đùa.”
"Em báo cảnh sát đấy.”
Vô ích.
“Biến thái.”
Không có tác dụng.
“Em rất ghét anh.”
Thật đáng bị trừng trị.
“Em... yêu anh”.
Đôi môi của Hoàng Quân rất tự nhiên mà ghé xuống. Nhưng anh nhanh chóng dừng lại giữa khoảng không. Câu nói này chẳng phải khiến anh rất vừa ý sao?
Hoàng Quân hơi thừ người. Anh có chút không quen với việc Lệ Dương đột nhiên thay đổi thái độ như vậy. Trong giây lát, anh chỉ nhìn như thôi miên vào gương mặt cô ở gần ngay sát.
“Em nói lại đi.” Ánh mắt Hoàng Quân ngập tràn chờ mong.
Nhưng Lệ Dương không nói thêm bất kỳ câu nào nữa. Cô dùng hành động để thay cho những lời muốn nói, khẽ khàng rút tay ra khỏi đôi bàn tay nóng rực của Hoàng Quân, vòng qua cổ và hôn anh một nụ hôn rất sâu.
Trong phút chốc, thời gian như ngừng lại, không gian như đóng băng.
Nụ hôn này không chỉ đơn thuần là môi chạm môi, mà nó là sự dây dưa của môi lưỡi, cũng bởi vì thế mà ngọt ngào và đầy kích thích. Sau giây phút bất ngờ, Hoàng Quân cũng nhắm mắt tận hưởng cảm giác tuyệt vời từ làn môi của Lệ Dương. Anh đưa tay trườn qua hông cô, xốc tay cô lên để sự tiếp xúc giữa hai người càng thêm gần gũi.
Có thể Lệ Dương vẫn còn có quá nhiều điều muốn Hoàng Quân làm rõ, nhưng những điều đó trong giờ phút này không còn quan trọng nữa. Ai có thể đưa ra một định nghĩa về tình yêu. Câu trả lời là không ai cả. Bởi vốn dĩ tình yêu không có một định nghĩa rõ ràng, mà cũng có thể chính sự mập mờ, mơ hồ đó càng làm cho nó trở nên thú vị hơn. Cũng như lúc này đây, Lệ Dương không cần thiết phải quan tâm liệu trong cuộc đời Hoàng Quân cô chỉ là một người qua đường hay là một phần khiến anh mơ, anh nhớ. Chỉ cần biết ở giờ phút thực tại, cô được ôm anh trong vòng tay, được trầm luân trong những nụ hôn ngọt ngào cùng anh. Như thế là quá đủ.
Nụ hôn sâu và kéo dài vẫn không đủ thỏa mãn sự chờ mong của Lệ Dương. Một cảm giác muốn giao hợp tràn ngập khắp cơ thể, tác dụng đến từng tế bào thần kinh và nhanh chóng khiến bàn tay vụng về của cô trượt xuống lưng Hoàng Quân, kéo chiếc áo sơ mi đã được nhét gọn gàng ra khỏi thắt lưng anh. Đôi bàn tay không ngoan ngoãn luồn vào trong vạt áo, mân mê tấm lưng trơn nhẵn, săn chắc của đàn ông ở độ tuổi cường tráng nhất.
Hoàng Quân cũng rất biết phối hợp. Anh khẽ cong tấm lưng lên, làn da được kéo căng vì thế mà trở nên đầy kích thích. Môi anh nhè nhẹ di chuyển qua gò má trắng mịn của Lệ Dương, mơn trớn vành tai cô và để lại một chuỗi hôn nồng nàn trên cổ. Tay anh trượt qua hông cô, vuốt ve chiếc đùi thon thả và rất nhẹ nhàng kéo tà váy của cô lên.
Cho đến khi Lệ Dương cảm nhận được hơi ấm và cảm giác nóng rực ở những phần cơ thể mà Hoàng Quân chạm vào thì giữa hai người đã không còn bất kỳ chướng ngại vật nào ngăn cản nữa. Anh dịu dàng vỗ về cơ thể cô, cho cô tận hưởng sự đau đớn và những khoái cảm lớn lao nhất của đời người, cho cô cảm nhận được trọn vẹn niềm ham muốn của dục vọng trinh trắng.
Sau một hồi triền miên say sưa, Lệ Dương nằm co tròn trong lòng Hoàng Quân. Anh khẽ đưa bàn tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán cô.
“Anh có thích thiết kế Giang không?”
Lệ Dương di di bàn tay trên ngực Hoàng Quân, rụt rè hỏi. Cho đến giờ phút này, câu trả lời của Hoàng Quân là gì đối với cô dẫu sao cũng không còn quan trọng nữa, nhưng cô vẫn muốn nghe từ anh một lời giải thích.
“Em đừng hiểu lầm.” Hoàng Quân nhìn cô dịu dàng: “Cô ấy đến văn phòng để bàn với anh về những mẫu thiết kế mới cho mùa Lễ tình nhân năm tới. Không hiểu sao tự nhiên kêu đau bụng muốn dùng nhờ nhà vệ sinh, lúc đó anh cũng không thể từ chối được. Thật không ngờ em lại đột nhiên xuất hiện.”
“Đột nhiên? Không phải trước đó em đã nhắn tin cho anh rồi sao, anh còn trả lời lại bảo em lên ngay đi mà.”
Hoàng Quân nheo mắt: “Anh không có.”
Lệ Dương giật mình. Cô với tay lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, mở hộp thư đi, trong đó rõ ràng có tin nhắn gửi cho Hoàng Quân vào lúc mười một giờ sáng nay.
Hoàng Quân nhìn màn hình điện thoại của Lệ Dương, lại cũng lấy điện thoại của mình ra kiểm tra. Rõ ràng hộp thư đến của anh có một tin nhắn tương tự gửi đến, cũng có một tin trả lời không phải do anh gõ.
Anh chợt nhớ ra. Vào khoảng thời gian đó Hương Giang có đến văn phòng và muốn xem lại bản thuyết trình cho sản phẩm thiết kế mới. Trong lúc Hoàng Quân đang mở tủ tìm tài liệu, Hương Giang có lẽ đã lấy điện thoại anh để trên bàn tiếp khách nhắn tin cho Lệ Dương.
“Cô ấy đúng là rất thích anh rồi. Còn làm tới cách này để xen vào giữa hai chúng ta.”
Lệ Dương không hiểu sao lại cảm thấy có chút đồng cảm. Mặc dù cô không tán thành cách hành xử của Hương Giang, nhưng có lẽ cô ta không can tâm từ bỏ Hoàng Quân nên mới sử dụng đến hạ sách này.
“Em ngốc thật.” Hoàng Quân nhìn Lệ Dương mỉm cười: “Nếu giữa hai người không có khoảng cách, thì làm sao kẻ thứ ba có thể xen vào được.”
Đúng vậy. Nếu giữa Lệ Dương và Hoàng Quân không có khoảng cách, thì dù Đoàn Hương Giang có muốn cũng không thể nào làm thay đổi tình cảm của họ. Lệ Dương càng nghĩ càng thấy mình quả thật nông nổi, tại sao cô lại dễ dàng bị một chiêu trò tầm thường của đối thủ hạ bệ như thế? Cô nên tin tưởng Hoàng Quân, tin tưởng một con người như anh sẽ không dễ dàng rung động trước bất kỳ cô gái nào. Thế mà chỉ vì quá để ý, cô lại để cho sự tin tưởng đó bị lung lay, lại để cho kẻ thứ ba có cơ hội tạo ra khoảng cách giữa hai người.
Lệ Dương vẫn đang trầm tư suy nghĩ, Hoàng Quân bất chợt đưa tay cầm lấy bàn tay trái của cô. Anh hôn nhẹ lên chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của Lệ Dương, giọng dịu dàng.
“Lệ Dương... Chúng mình, kết hôn đi.”
Chương trước | Chương sau