Bao nhiêu cũng thế. Thiếu T....
bạn đang xem “Em Đã Là Thiên Thần ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Ờ ờ.
Ờ ờ cái gì mà ờ ờ. Ghét
Thì T xl rồi mà..
Rồi H cũng bỏ qua cho nó. Tiếp đó là những lời hỏi thăm của H. Hic. H cũng giống nó. Cũng tìm thông tin về nó. 2 đứa kể với nhau rất nhiều, cả nó và H đều rất vui khi biết đc thông tin của nhau.
Thôi, muộn rồi. H nghỉ ăn cơm đi thế là nó với H ngồi chat từ trưa cho đến gần tối. sao giờ nó nc đc nhiều thế không biết.
Gặp H. T vui lắm nói xong nó tắt vụt nickname, chả dám đọc câu nói của H nữa. nó nhát gái. Xong thanh toán tiền đi ăn cơm.hehe.
Những ngày sau đó nó cứ tưng tửng, sớm ngủ dậy vui hơn. Việc gì nó cũng chen chân vào. Ngày nào nó với H cũng dành ít nhất 30 phút nc với nhau. TỪ khi nc với H nó dường như ít tâm sự với những người bạn, có cả Th nữa. mặc dù nó với H cũng chỉ là bạn thôi.
Thấy tiền ngày càng cần nhiều, mà bố mẹ nó kiếm đâu ra, thế nên nó quyết định tìm việc làm thêm. Tìm mấy ngày mới đc một chỗ làm ở quán cơm. Hờ, có việc làm, lại quán cơm, có cơm ăn free chăng? Cũng ổn. Thế là nó vừa học vừa làm,, có những ngày học mệt phờ râu nhưng cũng phải lết cái xác đến quán cơm. Nghèo thì phải chịu thôi, nó tự an ủi. Được mỗi 1 điều, cơm trong này gần biển, hải sản rẻ, mỗi suất 3k mà có cả tôm, không tôm thì có cua nữa nhá .
Chính việc nó đi làm thêm cũng làm nó với H ít nc hơn. Mỗi lần tranh thủ nc với H là nó lại nhận đc cái cục tức to đùng của H, H hay gắt gỏng hơn. Hình như H đang muốn nó làm điều gì đó. Mà nó thì vẫn ngu ngơ không nhận ra.
Vào 1 ngày, đúng buổi hẹn chat. Nó chờ, chờ mãi không thấy H online. ủ rũ ra về, cũng buồn, chả hiểu sao nó buồn.
Nằm nhà buồn, nó chạy qua nhà Th rủ đi dạo. ra đi được 1 lúc thì
T
Ơi
H đang ốm đó. Nhập viện 3 hôm rồi.
Sao giờ Th mới nói nó la lớn.
H không cho nói..
Nó không nói đc gì nữa. Chạy về gấp vài bộ đồ. Bắt xe ôm ra bến xe.
Mai lên lớp T xin T về quê cái nó ngoái đầu dặn Th.
Ngồi trên xe ra bắc mà lòng như lửa đốt, chả lẽ bạn bè thôi mà làm nó thấp thỏm vậy sao.
6h sáng chiếc xe khách cập bến xe giáp bát, mới 6h sáng thôi mà người đi đường đông quá, 1 thoáng choáng ngợp trước dòng người nơi đây, trước sự tấp nập đến ngột ngạt.
Nó bắt xe ôm chạy vào bệnh viện, khi đó nó chỉ nhớ là bệnh viện bạch mai, hình như nó may vì gặp bác xe ôm tốt tính, bác lấy 10k từ giáp bát tới bạch mai, khi đó nó cũng chẳng biết quãng đường là bao xa cả, lần đầu ra thủ đô mà. Đến cổng bệnh viện, nó trả tiền bác xe ôm xong nuôi nó mới ngẩn người ra, cái bệnh viện to vật vã, mà nó có biết H nằm phòng nào đâu. Ngay khi bước vào cổng nó thấy cái sơ đồ bệnh viện, nhưng làm sao biết được cụ thể H ở chỗ nào nhỉ, lang thang, gặp ai mặc cái áo blue trắng nó cũng hỏi Chị (anh,chú,cô,bác) ơi có biết M N H nằm ở đâu không ạ?, hỏi thế thôi chứ giữa cái bệnh viện to vật vã thế này thì làm sao mà biết được.
Đang lúc lơ ngơ định ngồi xuống nghỉ tí thì may măn mìm cười với nó
T, phải T không? nó giật mình ngước mặt lên, thì ra là con N, bạn học cùng lớp với nó và H. Nó như trúng số vậy
N.........
Ừ, mà T đi đâu đây? con này lạ, đang ở bệnh viện còn hỏi đi đâu, chả lẽ đi chơi chắc.
Ừ, nghe nói H ốm nằm viện, T ra coi sao. mà quên hỏi mất H nằm đâu rồi
haha, bày đặt, không biết mà cứ xồn xồn chạy ra. đi theo N, N vào coi nó sao đây, cũng bình thường thôi
Thế để T ra mua cái gì vào cho H
Thôi khỏi, tí tính, cứ vào nhìn cái mặt nó đã. nhìn ông rõ tội nghiệp, haha
Nói đến đây 2 đứa vào với H. Lúc này chẳng có ai ở với H. H chẳng nói cho ai biết. chỉ có vài người bạn cùng lớp . Sao phải tội nghiệp thế chứ.
Chương trước | Chương sau