- Tôi cũng thế, bị người thân bỏ rơi trong công viên, đói quá phải liều đi cướp. Lúc đang bỏ chạy thục mạng thì bị ông chủ bắt lấy cánh tay cầm ví, tôi hốt hoảng đến cực điểm. Cứ tưởng sẽ bị đánh đến chết nhưng...
bạn đang xem “Đôi Cánh Mang Tên Anh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Phong ngập ngừng rồi nói tiếp.
- Có lẽ đó là giây phút tuyệt vời nhất từ lúc tôi sinh ra.
- Thôi được rồi, mọi chuyện trước đó các cậu hãy quên đi. Bây giờ chúng ta đã là người một nhà. Nào, ăn cá thôi!
Quân lên tiếng, cậu vừa cười vừa đưa con cá đến trước mặt Phong.
Đêm càng khuya không gian càng yên tĩnh và trong lành. Bên bờ sông chỉ có tiếng cười hồn nhiên của những cậu thiếu niên mới lớn giòn tan vang vọng.
Vào cấp ba, mỗi người bọn họ được dần làm quen với lĩnh vực sở trường phù hợp với năng lực của mình.
Phong và Vũ học về quản lí thế lực ngầm, các kĩ năng vũ lực cùng tiếp xúc với vũ khí. Nhật chuyên ngành về tin còn Hàn học kinh doanh.
Âu Dương Quân là người có lịch học cùng tập luyện dày đặc và vất vả nhất. Cậu phải học tất cả mọi lĩnh vực của những người khác. Ông cậu, Âu Dương Hoàng đòi hỏi ở cậu còn cao hơn bốn người kia.
Càng lớn, Âu Dương Quân càng tỏ ra là một người có thiên chất. Ở cậu toát ra một khí thế áp đảo khiến người khác phải dè chừng. Một thiếu niên như cậu đã có thể cùng lúc đấu lại mười người, lại có khả năng học vượt cấp. Điều đó khiến Âu Dương Hoàng cực kì tự hào và yên tâm.
Tuy nhiên, Âu Dương Hoàng cũng nhiều lần trăn trở.
Nhìn đứa cháu trai yêu quý luôn tươi cười rạng rỡ, sau này khi trở thành người đứng đầu tập đoàn, bước chân vào giới kinh doanh nhiều thủ đoạn, ông lo rằng liệu cậu còn giữ được nụ cười như hôm nay?
---
Mười tám tuổi, Âu Dương Quân trở thành thủ khoa trường đại học kinh tế danh tiếng nhất nước. Cậu cũng đồng thời chính thức trở thành cổ đông của tập đoàn Âu Dương, bắt đầu bước vào giới kinh doanh bất động sản.
Cậu trở thành mẫu người mà các bậc phụ huynh ao ước, là người có thể đánh cắp trái tim của nhiều cô gái chỉ bằng một nụ cười hay chỉ một ánh mắt.
Không dừng lại ở đó, cậu còn dược người ta nhắc đến bởi sự mạnh mẽ và thủ đoạn. Cậu thường xuyên cùng Phong, Vũ, Nhật, Hàn đánh nhau với những thanh niên ngang ngược, ngạo mạn hay những kẻ gây khó dễ, chê bai xuất thân của bốn người họ.
Một lần, có kẻ là con nhà có quyền lực về chính trị muốn thể hiện với người khác nên đòi quyết đấu với cậu. Kết quả là một tuần sau, tên đó thương tật đầy mình phải chuyển trường, chuyển nhà, việc nhận hối lộ của cha hắn cũng bị phanh phui.
---
Bên bàn ăn, Âu Dương Hoàng vui vẻ trò chuyện cùng cháu trai.
- Âu Dương Quân, bây giờ cháu cũng đã sắp hai mươi rồi. Ông định vào ngày sinh nhật cháu lần này sẽ tuyên bố cháu là người thừa kế, trở thành chủ nhân của cái ghế chủ tịch.
Âu Dương Quân hạ đũa, nhìn ông nội:
- Ông à, cháu thấy bây giờ thì có phải còn hơi sớm không? Hơn nữa, ông vẫn còn rất minh mẫn và sáng suốt khi điều hành tập đoàn.
Âu Dương Hoàng cười hà hà
Ông vỗ vai Âu Dương Quân:
- Không sao đâu, cứ quyết định như thế đi!
Vừa lúc đó, người quản gia đi vào. Ông cúi người đưa cho Âu Dương Hoàng một tấm thiệp rồi lui ra.
Âu Dương Quân đợi ông đọc hết mới lên tiếng hỏi.
- Thiệp gì vậy ông?
- Âu Dương Khánh, em trai của ta muốn mời cháu vào ngày sinh nhật đến cảng X, ông ta nói có quà muốn tặng cháu.
“Choang!”
Chén cơm của Nhật rơi xuống đất, cậu nhanh chóng cúi xuống nhặt.
- Tôi xin lỗi, tôi đã sơ ý!
Hàn nhận ra sự khác biệt trên gương mặt cậu, nhỏ giọng hỏi:
- Cậu không sao chứ? Dường như tinh thần cậu không được tốt.
- Không sao. À, chỉ là mấy hôm nay có nhiều việc chưa giải quyết xong.
Nhật đứng dậy, cúi đầu chào.
- Tôi xin phép đi trước.
Nhìn dáng vẻ vội vã của Nhật, Hàn nhíu mày nhìn sang Âu Dương Hoàng thì thấy ông cũng đang nhìn cậu.
Hồi lâu ông mới quay lại nhìn tấm thiệp.
- Âu Dương Khánh tuy là em trai ta nhưng nó từ lâu đã thể hiện ý muốn chiếm tập đoàn. Lần này không biết hắn lại có âm mưu gì nên cháu hãy cẩn thận.
Âu Dương Quân lễ phép đáp:
- Vâng, hôm đó cháu sẽ đi cùng Hàn và Nhật.
Âu Dương Hoàng thở dài rồi gật đầu đồng ý.
Chương trước | Chương sau