-Xin lỗi! Em nghĩ mình phải về!-Lan Nhi đưa ra hộp quà.-Quà của anh!
bạn đang xem “Định Mệnh Nhóc Là Của Anh!! ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Bên trong là một chiếc áo sơ mi nam màu trắng, Lan Nhi đã lựa rất kĩ mới mua chiếc áo này.
-Em không yêu anh nữa sao? Trong năm năm qua không hề nhớ anh sao? Những kỉ niệm của sáu năm trước không hề vươn vấn trong em sao? Tại sao gặp lại anh em lại bình tĩnh như vậy, cứ như chúng ta chưa từng yêu nhau!-Gia Minh cuộn tay thành nắm đấm, đấm mạnh vào tường.-Tôi không có phép điều đó, em có hiểu không?
-Anh… Anh điên à?-Nhìn máu từ tay Gia Minh, Lan Nhi vội vàng nắm tay anh xem vết thương.
Do từng ở đây nên cô dễ dàng lấy bông băng rửa vết thương cho Gia Minh.
-Lần sau đừng như vậy! Dù vũ lực chẳng giải quyết được việc gì cả!
-Em còn quan tâm anh?-Gia Minh nhìn cô bằng ánh mắt quyến rũ.-Đêm nay ở lại cùng anh nhé!
-Được!-Lan Nhi vô thức trả lời.
Nhưng cô vẫn biết câu trả lời này là câu trả lời mà cô muốn. Cô muốn được ở bên anh thêm một lần nữa, cô cũng chẳng còn là đứa con gái ở cái độ tuổi mơ mộng kia, cô đã hai mươi bốn, còn anh đã hai chín tuổi. Nếu được ở bên anh thì liệu ngày mai cô có còn dũng khí để rời xa anh.
-Mặc chiếc áo này vào đi!-Gia Minh lấy chiếc áo mà cô mua cho anh.-Anh muốn em mặc trước!
-Được!-Cô lấy chiếc áo vào nhà vệ sinh.
Vài phút sau đi ra. Trong bộ trang phục này, cơ thể cô hiện ra lúc ẩn lúc hiện. Gia Minh ôm lấy cô, cảm giác này quen thuộc quá!
Anh khoá môi cô, là một nụ hôn sâu, cô cũng đáp lại anh. Nụ hôn của tình yêu. Bàn tay cô ôm lấy cổ anh, cô chủ động hơn lúc trước rất nhiều. Bàn tay anh cũng từ từ di chuyển trên cơ thể cô.
-Anh muốn em ở bên anh chỉ vì anh muốn chuyện này thôi sao?
Nghe câu hỏi của cô, anh đột ngột dừng lại dù không nỡ. Gương mặt lộ ra chút giận dữ.
-Em nghĩ anh như thế sao?
-Vậy tại sao…?
-Em có biết đã bao lâu rồi anh không đụng vào phụ nữ! Em có biết bao lâu nay trái tim cũng như thể xác của anh chưa từng thuộc về người con gái nào ngoài em! Tất cả là vì anh muốn đợi em!
-Còn Lâm Gia Tuệ, cô ta là gì của anh?
-Em tin vào sắp báo lá cải đó sao? Cô ta chỉ là cấp dưới của anh không hơn không kém!-Gia Minh thẳng thắng nói.-Cô ta nói yêu anh nhưng anh thẳng thắng từ chối! Có thể bỏ qua chuyện ngày trước không, tiếp tục hạnh phúc nhé!
-Xin lỗi! Lẽ ra năm năm trước chúng ta có thể hạnh phúc nếu như em không ra đi!-Lan Nhi cúi mặt.-Bây giờ đã muộn chưa anh?
-Không quá muộn! Chỉ vừa kịp!-Gia Minh nói.-Còn kịp!
Lan Nhi chủ động hôn anh, bàn tay hơi run run giúp anh cởi từng nút áo… Anh nắm bàn tay run run của cô.
-Anh muốn đêm nào cũng có em! Qua đêm nay đừng rời khỏi anh! Được không?-Gia Minh nói, nếu không chắc chắn được điều này, đêm nay anh thà không đụng vào cô.-Ngày trước là anh không tốt! Tha lỗi cho anh nhé! Mãi ở bên anh nhé!
Cô gật đầu, nước mắt khẽ tuông rơi. Có lẽ nếu không nắm bắt cô sẽ không bao giờ tìm lại được hạnh phúc này…
………………………………
Khi bên anh em thấy điều chi..
Khi bên anh em thấy điều gì..
Nước mắt rơi gần kề làn mi..
Chẳng còn những giây phút..
Chẳng còn những ân tình..
Gió mang em rời xa nơi đây...
Khi xa anh em nhớ về ai..
Khi xa anh em nhớ một người..
Chắc không phải một người như anh..
Người từng làm em khóc, người từng khiến em buồn..
Buông bàn tay, rời xa lặng thinh bước đi...
Hạt mưa rơi bủa vây trái tim hiu quạnh..
Ngàn yêu thương vụt tan bỗng xa..
Người từng nói ở bên cạnh anh mỗi khi anh buồn..
Cớ sao giờ lời nói kia như gió bay..
Đừng bỏ rơi bàn tay ấy bơ vơ mà..
Một mình anh lặng im chốn đây..
Yêu em âm thầm bên em...
Yêu thương không còn nơi đây..
Mang tình buồn theo mây..
Cơn mơ về..
Mong manh câu thề..
Tan trôi qua mau quên đi phút giây..
Mưa rơi trên đôi mi qua lối vắng..
Ánh sáng mờ buông lơi Làn khói trắng..
Bóng dáng em, nụ cười ngày hôm qua..
Kí ức có ngủ quên chìm trong màn sương đắng..
Anh nhớ giọt nước mắt sâu lắng..
Anh nhớ nỗi buồn của em ngày không nắng…
Hạt mưa rơi bủa vây trái tim hiu quạnh..
Ngàn yêu thương vụt tan bỗng xa..
Người từng nói ở bên cạnh anh mỗi khi anh buồn..
Cớ sao giờ lời nói kia như gió bay..
Đừng bỏ rơi bàn tay ấy bơ vơ mà..
Cầm bông hoa chờ mong nhớ thương..
Làm sao quên người ơi, tình anh mãi như hôm nào..
Vẫn yêu người và vẫn mong em về đây...
Giọt nước mắt tại sao cứ lăn rơi hoài..
Ở bên anh chỉ có đớn đau..
Thì anh xin nhận hết ngàn đau đớn để thấy em cười..
Dẫu biết rằng người đến không như giấc mơ..
Yêu em âm thầm bên em...
Chương trước | Chương sau