Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Định Mệnh Là Những Chiếc Giày


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 35
5 sao 5 / 5 ( 106 đánh giá )

Định Mệnh Là Những Chiếc Giày - Chương 30

↓↓
Tôi cay cú im lặng. Im lặng, đúng rồi, im lặng, nếu mà còn nói nữa thì tôi sẽ bị anh trêu tức chết mất. Dù là tôi có thích anh nhưng khi bị đem ra để so sánh với những con vật không cùng đẳng cấp như thế thì ai chả bực mình. Tôi bực mình nhưng lại có chút vui vui.

bạn đang xem “Định Mệnh Là Những Chiếc Giày ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

– Sớm thế thầy lôi em dậy làm gì?

– Tập thể dục chứ làm gì. Người em ốm yếu lẻo khẻo như thế là do lười vận động, không tập thể dục thể thao nên mới thế đấy.

– Em nằm nhà ăn sáng cũng được rồi. Tha cho em. – Tôi lười biếng.

– ĐI nhanh lên đừng có mà mè nheo.

Tôi dù muốn dù không thì cũng vẫn bị anh lôi đi tập thể dục. Ngoài đường vắng tanh, ờ thì bây giờ mới gần 6h sáng, ngoài những người đi tập thể dục ra thì đa số mọi người vẫn còn say giấc nồng bên giường gối thân yêu. Tôi lúc này thật ghen tị với họ quá đi còn anh lúc này sao mà đáng ghét thế.

Anh bắt tôi chạy bộ 5 vòng, tôi chạy đến hộc cả bơ mới có thể theo kịp anh. Chạy đến vòng thứ tư thì tôi thật sự chẳng còn sức nữa. Tôi dừng lại, chống tay vào đầu gối rồi xua xua tay.

– Em….em….mệt… hộc….hộc…. mệt quá…. không chạy…nữa….mệt….

– Kém thế. – Anh khích bác.

– Kệ…..em…..không…..chạy…nữa đâu….

– Thế thôi về nhé?

Tôi gật gật rồi đi bộ về cùng anh.

– Hôm qua ngủ được không?

Tôi không đáp mà chỉ gật gật đầu.

– Điêu. Mắt thâm quầng mà còn gật.

– Chắc tại em lạ chỗ nên khó ngủ thôi. – Tôi cười cười rồi ngay sau đó nhảy sang chuyện khác.

Về tới Back In Time tôi cũng vừa lấy lại sức. Suốt cả chặng đường tôi cứ định hỏi tại sao thời gian qua anh lại cư xử kì lạ như thế nhưng lại không dám hỏi, tôi sợ rằng nếu hỏi thì anh sẽ lại quay trở lại lạnh lùng xa cách như thế. Phân vân một hồi khi tôi đang định mở miệng hỏi thì một người xuất hiện khiến tôi giật thót.

– Anh Quân. – Bảo Khánh cười tươi.

Hôm nay chị mặc một chiếc quần ngố màu trắng và một chiếc áo sơ mi màu be với chiếc nơ xinh xắn ở cổ áo. Tâm trạng hồ hởi của tôi tự nhiên biến đâu mất, thay vào đó là tâm trạng ngán ngẩm khi gặp Bảo Khánh. Anh nhìn thấy Bảo Khánh thì chẳng nói gì cả mà đi thẳng vào trong. Tôi cũng nhanh chân đi theo anh lướt qua ánh mắt soi xét của Bảo Khánh.

– A Khánh đến đấy hả cháu, vào đây đi. – Bác Lâm tươi cười.

Tôi trèo nhanh lên gác thay đồ chuẩn bị đi học để không phải nghe thấy những lời hai người họ nói chuyện với nhau. Tôi thực có chút chạnh lòng, có chút không vui. Thực ra không phải chỉ là “có chút” được, phải là “cả tá” không vui mới đúng. Ừ đúng rồi, vui làm sao được cơ chứ.

Bữa sáng tôi ăn qua loa rồi xin phép đứng lên trước mặc cho bác Lân có nói gì đi nữa. Bác Lâm cũng bảo tôi ăn thêm nhưng tôi thực sự nuốt không trôi. Bảo Khánh thì coi như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục dùng bữa với gia đình hai bác Lâm – Lân. Anh Quân thấy tôi đứng dậy thì cũng xin phép đi luôn, kéo theo đó là Bảo Khánh xin phép đến trường. Bàn ăn rốt cục còn mỗi hai vợ chồng bác Lâm. Tôi thật cảm thấy có lỗi một cách ghê gớm nhưng biết làm sao đây.

Đi qua đám anh chị nhân viên phục vụ tôi thấy hơi ngại, đi theo sau là Anh Quân rồi tiếp đến là Bảo Khánh. Trời đất, đây có phải là chơi trò rồng rắn lên mây đâu cơ chứ. Tưởng thế là thảm nhưng rốt cục xuống đến khu để xe mới là bi thương.

– An, lên xe đi thôi. – Anh Quân hất hàm.

– Hay để em lai An cho. – Bảo Khánh đề nghị.

– Tú An đi với tôi. – Anh nhắc lại.

– An đi với chị đi em. – Bảo Khánh nói Anh Quân không được, quay sang nói với tôi.

– An nhanh lên, muộn giờ rồi. – Anh mặc kệ Bảo Khánh.

– Hay là em đi xe bus nhé? – Tôi bẽn lẽn.

– Sao lại không để cho em đưa An đi học? – Bảo Khánh to tiếng.

– Nó là em cô à? – Anh Quân bắt đầu cáu.

– Thế nó có phải em anh không?

– Nhưng mẹ con bé gửi nó ở nhà tôi. Bảo Khánh liên quan gì?

– Em tiện đường muốn giúp thôi.

– Tôi cần à?

– ….

Tôi nghe họ nói qua nói lại mà ung cả thủ, quyết định rút lui trong im lặng. Tôi thở dài rồi ra ngoài, bắt xe bus và tới trường. Chắc ông trời thấy tôi thảm quá mà ngay khi tôi vừa đi ra thì cũng là lúc một chiếc xe bus độ xịch đến. Tôi leo lên xe, mặc dù giờ này xe bắt đầu đông hơn một chút nhưng ít ra vẫn còn dễ chịu hơn là đứng ở đó nghe họ cãi nhau. Tự nhiên trong lòng tôi thấy hẫng một cái, buồn à? Muốn khóc à? Cảm giác vớ vẩn này là sao chứ, sáng ngày hôm nay là sao chứ. Sáng ra đã lắm chuyện chẳng vui gì cả.

Tôi đến trường, lên khu nhà hiệu bộ để lấy sổ ghi đầu bài rồi quay trở về lớp học. Qua 2 tiết đầu tiên tôi mới gặp Bảo Khánh lúc xuống can teen. Tôi đi cùng Mai Chi xuống canteen mua nước, lúc lên lớp nó muốn vào wc để soi gương, tôi không muốn vào đó nên đành đứng ngoài chờ, lúc đứng chờ tôi gặp Bảo Khánh đang ôm trong tay cuốn sổ. Chị thấy tôi đang đứng một mình thì lại gần mỉm cười rồi hỏi.

– Chị đang tự hỏi không biết làm thế nào để gặp được em thì may quá, em đây rồi.

– Chị tìm em ạ? – Tôi nặn ra một nụ cười.

– Chị chỉ muốn biết là…

– Chị Khánh. – Bảo Khánh chưa nói xong thì Mai Chi đã từ wc hớn hở đi ra.

– Hôm nay em đến trường có đúng giờ không thế? Có bị muộn không? – Bảo Khánh mỉm cười hiền hậu với cô em gái. Toàn bộ biểu cảm của chị thay đổi hoàn toàn khi trò chuyện cùng với Mai Chi.

– Hôm nay em đến sớm là đằng khác nữa. Thôi em với An lên lớp đây, bái bai chị.

– Em chào chị. – Tôi nói vội rồi bước theo Chi.

– Tối qua mày ở đâu thế? – Đi một đoạn Mai Chi mới hỏi như vừa sực nhớ ra điều gì.

– Sao? Có chuyện gì à?

– À không, tại hôm qua tao ngủ lại nhà Thùy, hai đứa định rủ mày sang mà gọi mãi chẳng thấy ai.

– À ừ. – Tôi cười cho qua chuyện.

Hết giờ học tôi đang chuẩn bị về thì gặp Anh Quân. Anh chặn ngay trước mặt tôi rồi nhíu mày.

– Sáng tới giờ mới gặp. Sáng nay em đi học bằng gì thế hả?

– Dạ, như mọi khi thôi, xe bus ạ.

– Tôi đã bảo là tôi đưa em đi cơ mà.

– À, tại chị Khánh ở đó nữa, với cả…

– Không với viêc gì hết, tôi nói là em phải nghe. Mẹ em gửi em ở nhà tôi hay nhà Bảo Khánh mà em phải bận tâm Bảo Khánh nói gì.

– Nhắc tới em sao? – Bảo Khánh đủng đỉnh từ đâu đi tới. – Anh Quân, thầy Tùng tổ thể dục hình như là đang tìm anh hay sao đấy.

Anh Quân chẹp miệng, nói tôi đợi anh một lát, nói một câu cảm ơn khe khẽ với Bảo Khánh rồi anh chóng bước đi. Tôi cảm giác như anh vẫn có chút gì đó với Bảo Khánh, một gì đó rất mơ hồ, rất mông lung. Sau khi anh đi thì chỉ còn lại tôi và Bảo Khánh. Chị cười híp mắt rồi nói với tôi.

– À phải rồi, chúc mừng em nhận được học bổng nhé.

– Em cảm ơn. – Tôi đáp lại cho phải phép.

– Lát nữa anh Quân lại đưa em về? Em chuyển qua đó ở luôn hả?

Tôi lưỡng lự một lúc rồi mới trả lời. Đang định mở miệng nói thì Bảo Khánh lại chặn họng.

– Có phải em làm thế để bám lấy anh Quân hả? Em cũng phải công nhận là anh Quân là một người hấp dẫn phải không?

– Chị lại nói gì vậy ạ? – Tôi cười nhưng trong lòng có chút sợ hãi.

– Em vẫn không chịu nhận sao? Chúng ta không nên nói dối An ạ và phải thành thật chứ.

– Chị… – Tôi định nói gì đó thì lại bị chặn họng.

– Thôi nào, em thích anh Quân mà. Nếu không thì em hãy khẳng định đi, nói một câu thôi, nói rằng em không có một chút tình cảm nào với anh ấy cả.

Tôi nhíu mày. Thực chị ta có bình thường không vậy? Chị ta như thể đang đe dọa tôi vậy. Tại sao lại có một người kì cục như thế nhỉ, tại sao cứ nhất quyết phải gây khó dễ cho tôi bằng mấy cái câu hỏi lắt léo như thế.

– Thấy không, em không thể nói, là bởi vì em thích anh Quân.

– Tú An…

Bảo Khánh vừa dứt lời, Mai Chi đã xuất hiện ở ngay phía sau, mắt trợn tròn, miệng lẩm bẩm tên tôi.

– Tú An, mày thích thầy Quân à?

Tôi giật điếng. Một dòng điện chạy từ gót chân tới đỉnh đầu tôi, lạnh buốt. Tôi đứng như trời trồng nhìn con bạn thân mình đang tròn ngỡ ngàng. Tôi không thể nói không và cũng không thể nói có bởi tôi không muốn nói dối nhưng tôi cũng không thể tự mình thừa nhận cái sự thật ấy trước những người bạn mà tôi tin yêu. Chúng nó sẽ nhìn tôi thế nào đây?

– Mai Chi đấy à, em tìm chị à? – Bảo Khánh thấy Mai Chi thì lại cười nói như thể không có chuyện gì xảy ra. – Chị em mình về đi.

Bảo Khánh đẩy Mai Chi đi còn nó thì vẫn ngoái lại nhìn tôi, một đứa bạn đang nợ nó một câu trả lời. Lúc ấy Anh Quân cũng cùng lúc quay lại. Người tôi toát mồ hôi lạnh. Liệu anh có nghe thấy hay nhìn thấy chuyện vừa xảy ra hay không?

– Thầy…thầy…- Tôi lắp bắp.

– Gì? – Anh ngắn gọn.

Tôi lắc đầu rồi nhanh chóng quay lưng đi. Tôi tự về bằng xe bus mặc kệ cho anh sẽ nói gì hay không. Tôi cảm thấy chính bản thân mình đang run bần bật. Tôi đã giấu chúng nó một chuyện động trời. Cứ nhớ lại vẻ mặt ngỡ ngàng của Mai Chi là tôi lại cảm thấy có lỗi. Tôi đến nhà Mai Chi, vừa may không có Bảo Khánh ở nhà.

– Mày vào đây cho tao. – Mai Chi kéo tôi lôi xềnh xệch vào phòng nó. – Mày có nhớ hồi nhỏ bọn mình rất thần tượng chuyện của chị tao không?

Tôi lặng lẽ nhìn nó rồi gật đầu.

– Mày có biết thầy Quân là người con trai đó không?

Tôi lại gật đầu cái nữa.

– Thế sao mày…. Tú An, có phải mày thích thầy Quân không?

Lần này thì tôi im lặng, không gật đầu, cũng không lắc đầu. Mãi một lúc sau tôi mới dám ừ một tiếng.

– Chị tao vẫn còn tình cảm với thầy của bọn mình. Mà tại sao mày lại làm thế? Còn chưa kể mày giấu bọn tao nữa. Bạn bè với nhau kiểu gì thế?

– Thế mày giận tao là vì chị mày hay là vì tao giấu chúng mày?

Câu hỏi của tôi khiến nó im lặng. Tôi suy nghĩ một lúc rồi tiếp lời.

– Tao sang đây hôm nay chỉ là không muốn mày giận tao.

Không gian im lặng. Tôi im lặng, nó cũng im lặng. Đây là một sự thật khó chấp nhận. Tôi không trách Mai Chi khi nó cảm thấy như thế nhưng tôi thấy hơi buồn, khi mà chuyện này rốt cục rồi cũng sẽ chẳng đi về đâu cả.

– Tao sốc mày ạ. – Sau một hồi định thần Chi mới lên tiếng.

– Ừ tao cũng thế. – Tôi gật gật đầu đồng tình.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tao Ghét Mày

Tao Ghét Mày

Vậy là Huy đã thành công hôm đầu tiên. Kế hoạch đã triển khai thành công. Sáng hôm

21-07-2016 18 chương
Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào là một truyện teen không chỉ có chút hài hước mà vô cùng, vô

24-07-2016 3 chương
Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi là một truyện teen mình mới sưu tầm được muốn chia sẻ với các

23-07-2016 36 chương
Em Vẫn Chờ Anh

Em Vẫn Chờ Anh

Truyện xoay quanh cô gái Lệ Na 16 tuổi, cô sống trong sự giàu sang và phù phiếm, gặp gỡ

22-07-2016 34 chương
Này Nhóc... Em Là Vợ Anh

Này Nhóc... Em Là Vợ Anh

Trích đoạn:Khi ba hắn nói chuyện điện thoại xong thì lại nhìn vào phòng cấp cứu và

20-07-2016 3 chương
Giữa Cơn Gió Lốc

Giữa Cơn Gió Lốc

Duy ngửng lên, buông thõng hai tay và buồn bã quay sang ngó vợ, người vợ nắm lấy tay

22-07-2016 20 chương
Lời xin lỗi muộn màng

Lời xin lỗi muộn màng

"Mẹ thương con biển hồ lai láng Con thương mẹ tính tháng tính ngày." *** Tại ngôi nhà

23-06-2016
Ngoài biển là nhà

Ngoài biển là nhà

(Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tôi ngồi xổm xuống, tháo

27-06-2016
Sai lầm của quạ

Sai lầm của quạ

Từ trên mỏm núi cao có con đại bàng lao xuống cắp một con cừu non bay đi. Một chú

24-06-2016
Màu máu của anh

Màu máu của anh

- Đừng hỏi nhiều. Còn tiền không? Vứt anh vay mấy "lít", nhanh. - Em làm gì có. Nó

01-07-2016

Ring ring