XtGem Forum catalog
Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Định Mệnh Là Những Chiếc Giày


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 35
5 sao 5 / 5 ( 134 đánh giá )

Định Mệnh Là Những Chiếc Giày - Chương 27

↓↓
Lời Thú Tội.



Những ngày tết tiếp theo tôi chỉ nằm dài ở nhà, hết ăn rồi ngủ rồi vẽ rồi lại ngủ và ăn. Tôi cứ tuân theo cái vòng luẩn quẩn đó cho đến khi chuẩn bị đi học lại. Suốt cả mấy ngày nghỉ tết tôi đều tránh xa những đồ công nghệ như laptop hay điện thoại, chỉ trừ có máy nghe nhạc còn lại hầu như tất cả đều hết pin còn tôi thì chẳng buồn cắm sạc, cứ để kệ chúng nằm lăn lóc ở một xó phòng chỉ khi nào chuẩn bị đi học thì tôi mới tìm cắm sạc cho cả điện thoại và cả laptop.

Điện thoại vừa bật lên, một đống cuộc gọi nhỡ từ Hạ xổ ra che kín vả màn hình điện thoại, vài ba vài tin nhắn của Linh Trang rủ đi chơi, mấy cái tin nhắn quảng cáo từ nhà mạng… Sau khi xem xong một lượt chắc chắn rằng tôi không sót bất kì một cuộc gọi nhỡ hay một tin nhắn nào tôi cảm thấy lòng mình hơi trùng xuống. Rốt cục thì tôi đang mong chờ điều gì vậy? Chờ đợi tên của anh sẽ xuất hiện trong mục gọi nhỡ sao? Hay là thấy tên anh lẫn đâu đó trong phần tin nhắn? Không, ngoài cái danh bạ ra thì trong điện thoại di động của tôi chẳng còn chỗ nào có tên anh cả. Tôi đã chờ đợi, tôi đã hy vọng nhưng rồi cái kết quả lại chẳng khác nào tôi đang tự hắt xô nước lạnh vào mặt mình. Tôi nhếch mép tự giễu bản thân, bây giờ là giờ nào rồi mà còn ấu trĩ mơ mộng những điều vớ vẩn viển vông như thế. Tôi hít một hơi thật sâu tự trấn an mình rồi mở đọc tin nhắn của Hạ, chẳng có gì nhiều ngoài việc nó rủ tôi vẽ bài tham gia cuộc thi kia cùng với nó. Xin lỗi nhưng tâm trạng tôi hiện giờ chẳng đủ để thi thố gì cả mà hình như tôi cũng không có duyên với mấy cái cuộc thi kiểu như thế này cho lắm.

bạn đang xem “Định Mệnh Là Những Chiếc Giày ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Ngày đầu tiên đi học sau tết tôi cũng không biết phải dùng từ gì để diễn tả, một số thì hào hứng vì sau bao nhiêu ngày mới gặp được nhau, số còn lại thì chỉ muốn quay trở về những ngày nghỉ đầu tiên nhưng tôi tin là chúng nó đều chung một suy nghĩ đó là mong ngóng được các thầy cô mừng tuổi. Đương nhiên rồi, lì xì ai chả thích, nhắc tới được cho tiền ai chả vui nhưng đổi lại môn học đầu tiên của ngày hôm nay là môn hóa thì chưa biết được.

Cả lớp đang bàn tán ầm ĩ thấy anh thầy bước vào thì ai cũng mau mau chóng chóng về đúng chỗ của mình. Anh Quân đi thẳng một mạch về phía bàn giáo viên, đứng thẳng người chào cả lớp. Nhìn anh có vẻ hơi mệt mỏi hoặc do tôi ngồi xa không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt anh nên mới nghĩ vậy nhưng dù anh có thế nào đi nữa thì tôi nghĩ rằng mình cũng không nên quan tâm nữa. Tại sao tôi cứ phải nghĩ đến một người không chắc rằng họ sẽ nghĩ đến mình?

Anh gật đầu rồi cho cả lớp ngồi. Cả lũ vừa được ngồi là lại nhao nhao lên nói chuyện và đòi lì xì, tôi chẹp chẹp miệng vài cái rồi úp mặt xuống bàn. Tự dưng tôi cảm thấy mệt mỏi, dường như mọi sức lực bị rút cạn, chẳng muốn làm gì cũng chẳng muốn nghĩ gì nữa. Cả lớp nhộn nhạo cộng với tâm trạng uể oải chán nản tôi chẳng còn nghe gì nữa. Anh nói gì đó rồi lớp lại gào lên nhộn nhạo gì đó, ai hỏi gì đó liên quan đến Bảo Khánh, anh trả lời rồi cả lớp lại ầm hết cả lên. Tôi thực không muốn nghe cái tên ấy một chút nào cả. Trước kia thì tôi luôn muốn được nghe anh kể về chuyện cũ nhưng giờ thì tôi không hiểu tại sao lúc ấy mình lại dở hơi đến thế. Nghĩ hoặc nghe thấy cái tên Bảo Khánh thôi là tôi cũng đủ thấy sự ngán ngẩm tràn ngập các dây thần kinh rồi, nhất là sau khi tôi phát hiện ra rằng Bảo Khánh không hề dịu hiền như cái vẻ bề ngoài long lanh ấy.

Buổi học đầu tiên trôi qua một cách mệt nhọc với ánh nhìn khó hiểu của Anh Quân như tảng đá đè lên tôi, khiến cho cả buổi học tôi chẳng thể nhồi nổi một chữ vào đầu. Trên bảng nào là các công thức cấu tạo rồi công thức phân tử rồi ankan benzen gì đó nhưng trong đầu tôi thì rỗng tuếch. Tiếng trống vừa vang lên là tôi gấp vội vàng đống sách vở rồi vứt nó vào cặp, tiện tay lôi ra sách vở của tiết sau. Lúc vứt sách vở lên bàn tay tôi va vào một mép bàn, chỗ mép bàn đó có một cái đinh chìa ra khiến tay tôi bị chảy máu. Thấy tôi im lặng hồi lâu không nói gì Mai Chi ngó sang hỏi thăm.

– Mày sao đấy?

– Tao chả sao cả. Hơi mệt một chút. – Tôi cảm thấy bức bối. Có lẽ là vì Mai Chi quá giống chị gái của mình nên mỗi khi nhìn nó là tôi lại hình dung ra hình ảnh của Bảo Khánh, tôi cũng không biết từ bao giờ mà hình ảnh người con gái ấy lại khiến tôi khó chịu đến thế và tôi cũng không muốn nhớ đến cái lí do khiến tôi khó chịu.

– Không sao mà mặt béo ra thế?

– Mặc kệ tao đi. – Tôi thở hắt ra đầy mệt nhọc.

– Chỉ hỏi thăm thôi mà sao mày phải như thế? – Lam ngồi trên thấy hai đứa tôi to tiếng cũng quay xuống.

– Như thế là như thế nào? – Tôi hỏi. Chúng nó nhìn nhau rồi nhún vai. Tôi nhìn chỗ đầu ngón tay mình đang rỉ máu rồi lắc lắc đầu. – Thôi tao xin lỗi, tết ăn nhiều bánh chưng quá dây thần kinh bị dính vào với nhau ấy mà.

– Con hâm.

Tôi đứng dậy ra khỏi lớp, tôi muốn hít thở không khí, tôi muốn quên sạch những gì đã xảy ra, muốn quên hết những gì đã nghe thấy. Tưởng ra khỏi lớp, không nhìn thấy Chi nữa là tôi sẽ cảm thấy dễ chịu nhưng không, vừa bước xuống tới sân tôi đã nhìn thấy Anh Quân và Bảo Khánh. Ngay lập tức tôi chuyển hướng vào wc. Tôi táp từng giọt nước lạnh lên mặt, tôi không muốn nhớ. Những ngày tết vừa qua như cơn ác mộng ám ảnh tôi. Mặc dù bên ngoài tôi vẫn thản nhiên coi như không có gì xảy ra nhưng thực sự trong lòng tôi lại đang dậy sóng. Từng đợt sóng của sự mệt mỏi và lòng tự tôn cứ dâng cao khiến tôi mắc kẹt giữa hai sự lựa chọn, hoặc đi tiếp, hoặc đặt một dấu chấm hết gọn gàng cho cái tình cảm viển vông này. Trong cuộc đời ngắn ngủi của tôi, thực sự tôi chưa bao giờ từng thích ai lâu đến như thế. Nếu ai đó hỏi tôi rằng công việc kiên trì nhất của tôi là gì thì tôi nghĩ rằng đó là cái thứ tình cảm ngốc xít này. Tôi thích anh đã được hơn một năm. Một năm, quãng thời gian không quá dài nhưng cũng chẳng phải ngắn nhưng đủ để nhiều chuyện bất ngờ có thể ập đến. Hơn một năm trước tôi nhận ra là mình “lỡ” thích anh, hơn một năm sau tôi vẫn ở đây với suy nghĩ rối bời và cô người yêu cũ của anh xuất hiện. Định mệnh đang trêu đùa tôi chăng? Ngay khi tôi tưởng mình gần về tới đích rồi thì biến cố xảy ra, Bảo Khánh kéo vali trở về và di chuyển cái đích của tôi đến một nơi khác xa tít tắp, xa đến mức tôi còn chẳng biết mình cần cố gắng thêm bao nhiêu lâu nữa. Thế giới hạnh phúc của tôi giờ tối đen. Tôi cứ ngỡ anh vẫn luôn ở đây nhưng Bảo Khánh trở lại để nhắc cho tôi nhớ rằng Anh Quân là của chị ta, tôi chỉ là một người chẳng liên quan, thậm chí vị trí của tôi còn chẳng đủ để làm một kẻ thứ ba.

Tôi nhìn mình trong gương, một gương mặt nhạt nhẽo chẳng có gì nổi bật, tôi là một đứa chẳng có gì đặc sắc. Ngay cả tôi còn không yêu thương nổi bản thân mình, ngay cả tôi còn tự thấ mình thấp kém, ngay cả tôi còn chẳng quan tâm tới bản thân tôi thì làm sao có thể trách người khác được. Tôi là ai chứ, tôi là gì chứ. Tôi đối với mọi người chẳng là ai cả, có cũng được, thiếu cũng không sao.

Buổi tối hôm đó tôi không đến trung tâm học như mọi hôm mà lại đến thư viện ngồi. Thư viện yên tĩnh, tôi ở đó suốt 1 tiếng đồng hồ với một đống sách mà đa phần trong số đó là tiểu thuyết và sách dạy vẽ. Sau đó tôi lượn phố một mình. Cái lạnh của mùa đông vẫn còn sót lại đâu đây, mùa đông đi rôi mà hơi thở lạnh giá của nó vẫn đủ để khiến nguời khác co rúm lại. Tôi lân la hết con phố này sang con phố nọ, trời lạnh thật đấy nhưng bù lại tôi lại cảm thấy khá là khoan khoái,từng cơn gió lạnh khiến cái đầu tôi cũng lạnh theo , một mớ suy nghĩ lổn ngổn đó chẳng thể làm phiền tôi lúc này. Bị lạnh cũng được, miễn là tôi không phải nghĩ ngợi nhiều đến những chuyện đã qua. Thế còn anh thì sao? Giờ này chắc anh cũng sắp dạy xong rồi, anh có phát hiện ra có một chỗ trống của tôi ở trong lớp không? Anh có suy nghĩ nhiều như tôi không? Anh có biết tôi đang nghĩ gì không? Anh có biết tôi thích anh không? Có biết tôi đang muốn từ bỏ lắm không?

Tôi thở dài một tiếng dài thượt, từ bao giờ mà tôi hay thở dài thế? Từ bao giờ mà tôi biến thành một bà cụ non thế này? Tôi trưng ra khuôn mặt rầu rĩ, tiếp tục trở nên lạc lõng giữa con phố đông đúc. Phố thật đông nhưng lòng tôi thì lại trống vắng. Tôi nhớ có lần anh nói với tôi rằng hãy mạnh mẽ lên, cho đến bây giờ tôi không hiểu mạnh mẽ để làm gì. Mạnh mẽ có giúp tôi thực sự cảm thấy vui hơn được không? Mạnh mẽ có thể gột sạch những sự buồn bực đang bám riết lấy tôi không? Mạnh mẽ có giúp tôi bớt cô đơn đi một chút không? Hay chỉ giúp tôi giữ lấy lòng tự tôn khi đứng trước mặt người khác nhưng khi ở một mình thì lại quỵ lụy. Suy cho cùng thì mạnh mẽ để làm gì chứ? Để bản thân tự đứng lên sau vài lần vấp ngã à? Hay chỉ là một cái cớ để bị bỏ rơi? Bạn mạnh mẽ rồi nên tôi không cần đến an ủi bạn làm gì cả, vì bạn mạnh mẽ mà. Có khi chính vì thế nên ngay khi tôi cần anh nhất thì anh cũng đâu có xuất hiện đâu. Vâng,”mạnh mẽ”, là một cái cớ vô cùng hoàn hảo để bị bỏ rơi!

– Này. – Một giọng nói vang lên xua tan mọi suy nghĩ trong đầu tôi.

– Ơ… Duy?

Tôi tần ngần nhìn Duy, kể từ sau khi kết thúc cuộc thi âm nhạc hồi nọ chúng tôi hầu như chẳng liên lạc gì với nhau. Đã không ít lần tôi định nhắn tin hay chuyện trò than vãn gì đấy với Duy vì dù sao cậu ta cũng là đứa bạn thân khác giới duy nhất của tôi nhưng mỗi khi định nhắn tin hay định bắt chuyện trước thì tôi lại nhớ tới vẻ mặt của Duy khi ban giám khảo gọi tên tôi với vị trí giải nhì, cậu ta chỉ lạnh lùng ghé sát vào tai tôi thì thầm vài chữ nhưng cái kiểu cách của Duy lại khiến tôi nổi da gà, ngay cả bây giờ cũng vậy. Trời vốn dĩ đã lạnh sẵn, cộng thêm gương mặt của Hoàng Duy cùng với ý nghĩ rằng cậu ta vẫn giận mình, một cảm giác lạnh buốt chạy từ gót chân lên đỉnh đầu khiến tôi rùng mình.

– Lâu không gặp. Đi uống gì không?

Hoàng Duy nhếch miệng cười nhìn tôi còn tôi thì ngơ ngác nhìn cậu ta. Chúng tôi đến một quán cafe gần đó, Duy ngồi vào bàn, lướt qua menu một lượt rồi gọi đồ uống, sau đó cậu ta nhìn tôi một lượt.

– Nhìn gì? – Tôi lừ mắt.

– Thực ra tôi chỉ đợi câu nói trước thôi chứ chẳng có gì đâu.

– Cậu vẫn giận à?

– Gì? Sao lại giận?

– Chuyện hôm piano ấy, cậu vẫn giận tôi đúng không?

– À, thực ra thì sau nhiều lần suy nghĩ tôi nghĩ mình cũng không nên quan tâm quá sâu vào chuyện của cậu. Nếu không thích piano thì cậu có thể bỏ. Cơ mà cậu bỏ piano thật à?

– Không hẳn. Tôi vẫn chơi mà, chỉ có điều là không thường xuyên như trước. Bây giờ tôi quay lại với công việc yêu thích của mình rồi.

– Vẽ à?

– Ừm. – Tôi vươn tay ra lấy cốc sinh tố mà chị phục vụ vừa bưng ra.

– Có nghĩ là cậu tạm ngưng piano vì vẽ?

– Ừ. Chứ cậu nghĩ vì cái gì?

– Thì…ông thầy của cậu đấy.

– Hâm. – Tôi cười. Hình như đó cũng có thể coi là một lí do.

– Thế mà tôi cứ nghĩ vì lí do đấy đấy. Mà cậu còn thích ông thầy đấy không?

– Cậu đừng hỏi nữa.

– Sao à?

– Không có gì mà, đừng hỏi nữa.

– Ờ được thôi, cậu không kể cũng chẳng sao.

Tôi thở dài thượt rồi lần lượt kể lại cho Duy nghe. Cậu ta nghe vói vẻ mặt chẳng có gì gọi là quan tâm tới cái điều tôi đang nói cả, còn tôi thì vẫn cứ ngồi kể lại những thứ đã rạch vào lòng tôi những vết đau đến nghẹt thở. Sao mà sô tôi đen thế không biết, những người quan tâm thì lại chẳng thể kể cho họ nghe còn những người có thể nghe thì hình như họ chẳng quan tâm, như Hạ, như Duy. Đến ngay cả Linh Trang thì nó cũng chỉ quan tâm nó và Việt Anh, hết.

– Cậu nghĩ thế nào khi có người nói: “Không thể sống thiếu tình yêu”.? – Duy thản nhiên hỏi.

– Gì cơ? Ý cậu là tôi không sống được nếu không có tình yêu á? Tôi kể cho cậu nghe để cậu nghĩ tôi bi lụy thế hả.

– Tôi có bảo là cậu đâu, tự nhận à. Nhưng tôi thấy cũng đúng mà.

– Phải rồi, có lẽ họ cần một cái bóp cổ thật mạnh để biết khí oxi quan trọng hơn rất nhiều. Cậu có phiền không nếu tôi bóp cổ cậu một cái?

– Thôi tha cho tôi đi. Nhưng mà cậu có nhắc đến người yêu cũ của thầy cậu hả?

– Ừ. – Tôi trả lời miễn cưỡng. – Tôi chẳng muốn thích nữa nhưng mà… cậu biết đấy.

– Tại sao?

– Cậu không nghĩ là tôi không có cơ hội à?

– Cậu đang tự ti đấy à?

Tôi định mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Tôi lưởm xéo Hoàng Duy một cái.

– Tôi không muốn thích nữa, thế thôi, đừng hỏi nhiều.

– Rõ ràng là đang đặt bản thân mình với người ta lên bàn cân. Cậu dở hơi nó vừa vừa phai phải thôi. Cậu không muốn thích nữa thế cậu có làm được không?

– Tim của tôi mà chẳng bao giờ nghe tôi. Đắng lòng thật.- Tôi thở dài, cắn cắn cái ống hút.

– Tại sao con gái các cậu cứ phải nghĩ nhiều thế làm gì nhỉ, không thấy mệt à? Lại còn hay để ý rồi thế này thế nọ. Đến mệt. Thích thì cứ thích, quan tâm người khác làm quái gì. Đứa con gái nào mà cũng như cậu thì chắc tất cả ế dài, ế lâu, ế quanh năm mất.

– Này nhé có đầy người giống tôi đấy thì đã sao nào. Không phải so bì nhưng cũng nên biết vị trí của mình ở đâu chứ. Đây gọi là biết lượng sức mình – Tôi bất bình.

– Nhảm ruồi quá. Tôi đố cậu một câu hỏi nhé, làm cách nào để khiến một cái que ngắn lại mà không đốt, không bẻ, không cưa, không chặt… ?

– Liên quan không?

– Cậu cứ trả lời tôi đi.

– Không biết. – Tôi gắt gỏng.

– Đó là đem nó đi so sánh với một cái que khác dài hơn. Cậu thấy không, đừng bao giờ đem bản thân mình đi so sánh với bất kì một ai cả. Ai cũng có điểm mạnh điểm yếu riêng, ai cũng có mặt tốt mặt xấu. Tôi hỏi cậu nhé, cái chị gì gì người yêu cũ kia có biết chơi piano không? Có chơi hay bằng cậu không? Có vẽ được như cậu không? Có rảnh hơi rỗi chuyện vớ vẩn được như cậu không? Có làm mấy cái đồ linh tinh vớ vẩn tay-mết chân-mết gì gì đó được như cậu không? Cái chị đó có cậu bạn nào tuyệt vời như tôi không? Không đúng không, thế sao cậu cứ phải nghĩ nhiều?

Hoàng Duy xổ một tràng dài đầy bức xúc vào mặt tôi, cảm giác như cậu ta đang mắng chửi tôi thì đúng hơn là an ủi và khuyên nhủ. Tôi bị cái bài diễn thuyết đó của Duy làm cho “mất điện”, tạm thời chưa biết nói gì để trả lời, chỉ trợn tròn mắt nhìn cậu ta như sinh vật đến từ hành tinh lạ. Ngồi định thần lại một lúc tôi quyết định đứng lên đi về. Trước khi về Hoàng Duy còn ném cho tôi một câu nói mà nhờ nó tôi như có thêm động lực để tiến về phía trước.

– Nhưng mà nhớ này, tim của cậu, dù đập vì ai thì cũng là của cậu. Mặc xác mấy người không liên quan ra, gạt hết những gì mà cậu nghe được. Cậu thích ông thầy, chứ không phải người yêu cũ của ông thầy. Vẫn tiếp thu, nhưng mà phải có chọn lọc. Chỉ có vậy thôi.

Tôi ngơ ra nhìn Duy. Hôm nay cậu ta nói toàn những câu nghe rất có vẻ triết lí, rất không giống với Duy mà tôi quen. Không lẽ nào việc có bạn gái khiến cậu ta thay đổi 180 độ như vậy sao?

– Tôi biết rồi. – Tôi mỉm cười cảm kích.

– À mà còn nữa, hôm nào rảnh “đọ” piano không? Lần này là phải chơi hết mình đấy, coi như là cậu chuộc lỗi vụ lần trước.

– Lắm chuyện.

Tôi bước đi, bước chân nhanh hơn, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn. Câu nói đó đã giúp tôi thấy yêu đời lại. Hoàng Duy nói đúng, tôi thích anh chứ có phải thích Bảo Khánh đâu, sao tôi phải lo nhỉ. Kể cả chị ấy có thích Anh Quân thì đâu có nghĩa là tôi không được thích chứ. Ít nhất anh không ghét tôi là được.

“Trái tim em, dù đập vì ai thì cũng là của em.”



Tôi chờ đợi đến cuối tuần để đến giờ hóa. Bác bảo vệ đã đánh trốngvào tiết, mấy thằng con trai lớp tôi lũ lượt kéo nhau từ ngoài cửa lớp vào, chúng nó đứa nào đứa nấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại mặc dù trời vẫn còn khá lạnh. Tôi hết ngồi nghịch mấy lọn tóc của Lam ngồi ở phía trên rồi lại quay sang phá đám Mai Chi đang ngồi ngủ. Hình như phá phách chọc ghẹo người khác là thú vui của tôi. Tôi cứ nằm ườn ra bàn rồi làm đủ mọi trò cho đến khi tiếng lớp trưởng dõng dạc hô to.

– Cả lớp nghiêm.

Tôi vội vàng đứng lên, đánh mắt tìm bóng dáng anh mọi ngày nhưng người mà tôi nhìn thấy lại không phải một vị thầy giáo mà là một cô giáo lạ hoắc, lạ từ đầu đến chân.

– Chào các em, mời các em ngồi. Cô là Diệp, cô sẽ là giáo viên đảm nhiệm bộ môn hóa của các em và nếu như không có thay đổi nào mới từ ban giám hiệu thì chúng ta sẽ làm việc với nhau đến hết lớp 12.

Một tiếng ồ lớn đầy sự thất vọng của đám nữ sinh lớp tôi còn bọn con trai thì có vẻ như phấn khởi hơn. Đám con gái buồn vì từ giờ sẽ không còn có giai đẹp để mà ngắm nữa vả lại chúng nó rất ngu hóa, cứ đến giờ hóa là lại nản, nản tới mức chỉ muốn trùm chăn đi ngủ nhưng từ ngày Anh Quân dạy là đám con gái lớp tôi chăm chỉ, hăng hái hẳn ra, bây giờ lại thay giáo viên, tôi dám đảm bảo chúng nó sẽ lại nhếch nhác lười biếng. Còn bọn con trai lớp tôi vốn lười mà “anh thầy giáo” cũ lại rất chăm kiểm tra miệng nên bây giờ đổi giáo viên chẳng khác nào cho chúng nó một hy vọng để đươc lười biếng lần nữa. Còn tôi, tôi cảm thấy thế nào ư? Tôi như kiểu đang bay lơ lửng trên không và rồi đùng một cái bị ném thẳng xuống hố, hụt hẫng và bất ngờ đến mức tôi vẫn chưa kịp nhận thức chuyện gì đang xảy ra.

Bao nhiêu lạc quan của tôi chạy đâu mất, còn sót lại chỉ là những câu hỏi không lời giải đáp.

Trái tim của em dù đập vì ai thì cũng là của em. Ngay cả khi người đó còn chẳng hề quan tâm. Thế giới này, biết được càng nhiều thì bạn càng không vui vẻ. Sự thật luôn tàn nhẫn hơn bạn tưởng tượng.



_____________________________________________________________________________

Quay trở lại vài ngày trước tết…

Tết đang thực sự đến gần, cái chương trình chết tiệt gì gì đó của trường khiến cho Anh Quân mệt phờ người, anh cũng chẳng hiểu làm thế quái nào mà tự nhiên thầy tổng phụ trách lại kéo anh vào mấy cái vụ này cho đến khí thầy tổng phụ trách muốn anh hát song ca cùng Bảo Khánh vào tối hôm này. Sắc mặt anh tự nhiên trầm xuống, chuyện này nếu không phải Bảo Khánh thì chắc chẳng còn ai vào đây rỗi hơi mà nghĩ ra mấy cái chuyện tầm phào này. Anh mệt mỏi đứng ở một góc sân khấu nhìn đám học sinh cười đùa vui vẻ chuẩn bị cho buổi tổng duyệt. Nhìn chúng nó anh lại nhớ về ngày trước, cái thời mà anh cũng đang học cấp 3, hồi ấy anh và Bảo Khánh kết nhau như sam còn bây giờ thì anh chỉ toàn cảm thấy nhạt nhẽo khi nghĩ về Bảo Khánh. Anh thở dài, đôi lông mày khẽ nheo lại khi đám học sinh chuẩn bị đi về, người ngoài nhìn vào sẽ đoán rằng anh đang bực mình chuyện gì đó nhưng sự thật thì anh chỉ đang cố gắng nhìn xem đứa con gái đang bước về phía cổng trường kia có phải cô ngốc nào đó hay không. Anh vội vàng rút điện thoại ra rồi ấn vào một số điện thoại, tiếng tút tút chậm rãi vang lên, cái bóng hình nhỏ nhỏ kia cũng đang lùng sục tìm chiếc điện thoại, cô bé đó mở điển thoại ra rồi nhẹ nhàng trả lời anh. Dù cả hai bên đầu dây điện thoại đều rất ồn bởi tiếng học sinh nhộn nhạo rồi tiếng mấy đứa đang chỉnh lại các hệ thống đèn điện loa đài nhưng anh vẫn có thể nghe rõ giọng nói của nó, nhẹ nhàng, có chút mơ hồ như người ngái ngủ. Anh chợt nghĩ ra một ý tưởng điên rồ, anh bắt nó quay về phía cánh gà trên danh nghĩ thầy tổng phụ trách. Anh không muốn biểu diễn chung với Bảo Khánh, anh muốn nó cùng lên sân khấu với anh kìa.

Ngay sau đó anh chạy đi tìm thầy tổng phụ trách, thật chẳng khó để thấy thầy ấy đang đứng ở một góc, cố nheo nheo mắt nhìn bản lịch trình phân công các tiết mục.

– A thầy Quân đấy hả. – Thầy tổng phụ trách mỉm cười khi nhìn thấy anh tiến về phái mình.

– Cháu chào chú. Chú ơi, cháu hỏi cái này được không?

– Có chuyện gì sao?

– À, cháu muốn thay đổi phần tiết mục một chút. Cháu muốn đề cử một tiết mục mà học sinh tham gia chung cùng giáo viên.

– Nghĩa là sao?

– Nghĩa là sẽ có một tiết mục chung giữa giáo viên và học sinh. Phần tiết mục đó sẽ đặt giữa, coi như là phần chuyển giao của chương trình.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nụ Hôn Của Quỷ

Nụ Hôn Của Quỷ

Nụ Hôn Của Quỷ là một truyện rất teen nhí nhảnh nhiều lúc gây cười phù hợp cho

22-07-2016 8 chương
Nói Yêu Em Đi Anh

Nói Yêu Em Đi Anh

Tôi trở về nhà sau một ngày học mệt mỏi. Mình có nên đi đến buổi lễ đó không

22-07-2016 24 chương
Học Viện Glamour

Học Viện Glamour

Học Viện Glamour là một truyện teen khá hay các bạn cùng đọc và cho cảm nhận nhé

21-07-2016 18 chương
Vong Hoàng Lan

Vong Hoàng Lan

Tác phẩm này được đổi tên những ba lần. Lần đầu tôi đặt tên là “Bóng Hoàng

23-07-2016 55 chương
Biển Khóc

Biển Khóc

Tên truyện: Biển KhócTác giả: Hạt CátThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 28 chương
Món Nợ Ngọt Ngào

Món Nợ Ngọt Ngào

Một câu chuyện tình yêu mà chẳng hề có sự bảo vệ che chở của người con trai dành

23-07-2016 32 chương
Cô Nàng Hổ Báo

Cô Nàng Hổ Báo

Truyện này đem lại cho mình rất nhiều tiếng cười, nó không có những tình tiết rắc

23-07-2016 32 chương
Sáng nay, Hà Nội vào thu

Sáng nay, Hà Nội vào thu

Cái nắng gay gắt của một mùa hè đã đi qua. Hà Nội giờ này chắc đang đắm mình trong

24-06-2016
Chiếc áo tặng cha

Chiếc áo tặng cha

Thế là ước nguyện mua tặng cha một bộ áo quần mới của tôi không thành. Tôi ân hận

27-06-2016
Hắc Miêu

Hắc Miêu

Phùng Tất Đắc là học trò, thường trú ở quận Hoàn Kiếm, bình sinh chuộng hư danh,

27-06-2016