XtGem Forum catalog
Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Định Mệnh Là Những Chiếc Giày


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 35
5 sao 5 / 5 ( 43 đánh giá )

Định Mệnh Là Những Chiếc Giày - Chương 26

↓↓
– Phần này tôi thêm một vài nốt trầm nữa, em học thuộc lại đi nhé.

bạn đang xem “Định Mệnh Là Những Chiếc Giày ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

– Để làm gì ạ?

– Em quên là tôi tặng em cái bài này rồi à?

Tôi im lặng, đơn giản vì chẳng biết mình nên nói gì.

– Xin lỗi.

Tôi giật mình nhìn anh khó hiểu.

– Đừng nhìn tôi như thế. Xin lỗi vì hôm ở trường, tôi đã cư xử không phải. Bài nhạc này tặng em luôn đấy, mặc dù tôi đã nói là cho em nhưng tôi nghĩ em vẫn nghĩ nó không phải của em.

– Cho em thật á?

– Ừ.

– Thật?

– Tôi đùa em làm gì – Anh nói chắc nịch.

Tôi bất giác mỉm cười. Cảm giác giống như mọi tủi hờn đều tan biến hết, cảm giác giống như mùa đông đang dần tan ra còn những nụ hoa ngoài kia thì nở hết. Cảm giác đó gọi là gì nhỉ, hạnh phúc chăng?

– Này mấy cái đứa kia đâu rồi có xuống ăn không thì bảo? Đến ăn cũng phải gọi nữa hay là chúng mày nhịn hết đi nhé. – Giọng lão anh trai tôi oang oang như vịt đực.

– Anh giỏi anh tọng hết cả đống đấy đi xem nào. Đố kẹo luôn. – Anh Quân thong dong đi về phía cửa cũng gào lên đáp lại.

Tôi ngẩn người ngồi nhìn những phím đàn thẳng tắp đặt đều nhau, trong đầu rõ ràng là chẳng có một suy nghĩ gì cả nhưng tôi vẫn thần người ra, có lẽ là vì tôi vẫn chưa tin được chuyện anh tặng tôi một bản nhạc là thật. Có lẽ đây là một món quà tạ lỗi, anh tặng nó cho tôi có lẽ chỉ đơn giản vì nó là một lời xin lỗi. Nhưng dù vậy tôi rất thích bản nhạc ấy, thích hơn cả “Love You”.

– Con gà kia mày có xuống không hay để tao trải thảm mời mày mới chịu xuống hả? – Tiếng của lão anh già làm tôi giật mình.

– Từ từ. – Tôi gào lên rồi cũng mau mau chóng chóng xuống tầng dưới.

– Mày làm cái gì mà mãi không xuống thế? Ra dọn bát đĩa ra đi còn gì nữa. – Ông anh tôi nổi máu đanh đá.

– À em bảo An dọn mấy tờ nhạc phổ ấy mà. – Anh Quân đứng ra bênh vực, nháy mắt với tôi ra hiệu. – Dọn xong chưa thế?

– Dạ chưa xong ạ, còn mấy tờ giấy. – Tôi lắp bắp.

– Ờ thôi không sao lát lên dọn nốt sau cũng được. Vào ngồi đi thôi.

Mọi người lục đục ngồi vào bàn, tất cả quây quần bên mâm cơm như một gia đình thực thụ. Tôi nhớ năm ngoái gia đình bác Lâm cũng mời gia đình tôi sang ăn tất niên như thế này, cảm giác của tôi lúc này và lúc ấy cũng chẳng khác nhau là bao.

– Con mời hai bác, con mời mẹ, em mời anh chị. – Tôi vui vẻ mời mọi người.

Tiếng bác Lâm cười, tiếng mẹ tôi và bác Lân trò chuyện, tiếng lão anh tôi đang huyên thuyên về một điều gì đó, chị dâu tôi thì ngồi kể chuyện cười. Khi tất cả vừa cầm đũa lên thì có tiếng chuông cửa, vừa lúc bác Lân đứng dậy đi lấy giấy ăn tiện đường bác mở cửa luôn. Cửa vừa mở tôi đã nghe thấy tiếng bác cười lớn.

– Ôi bác cứ nghĩ con không tới cơ. Thôi vào đây đi, vào ăn luôn với nhà bác. Hôm nay nhà bạn bác sang chơi nữa cơ mà con cứ lên đi mọi người vào ngồi hết cả rồi.

– Dạ vâng. – Tiếng dạ nhỏ nhẹ mà vô cùng quen thuộc khiến tôi có chút hoang mang.

Tôi nắm chặt đũa nhìn chăm chăm về phía cửa bếp, trông ngóng xem đó có phải người mà tôi đang nghĩ đến hay không. Tiếng bước chân rõ dần, tiếng hai người họ nói chuyện cũng lớn hơn và rồi cái lo sợ trong tôi cũng lớn dần theo những âm thanh nhỏ nhặt đó. Người con gái ấy xuất hiện bên cạnh bác Lân trong bộ váy dài quá gối màu hồng nhạt, chiếc áo măng tô màu be tôn lên dáng người của cô ấy.

– Cháu chào bác ạ. – Bảo Khánh nhẹ nhàng mỉm cười điểm mặt tất cả mọi người ngồi trong phòng.

– À đây là Bảo Khánh, bạn gái của Anh Quân mới từ nước ngoài về, hôm nay mới có dịp giới thiệu cháu nó cho bà. – Bác Lân đi theo sau tươi cười giới thiệu với mẹ tôi rồi quay về nói với Bảo Khánh. – Đây là bạn thân của vợ chồng bác và gia đình bác ấy.

– Dạ vâng cháu chào bác ạ.

– Hóa ra đây là cô bạn gái của cháu hả Quân? Gần đây bác có nghe mẹ cháu kể nhiều đến Bảo Khánh. Mà trông Khánh quen nhỉ, nhìn rất giống cái Chi bạn của An đấy. – Mẹ tôi cười với bác Lâm.

Từ nãy giờ chuyện diễn ra dường như chỉ là chuyện của người lớn và Bảo Khánh còn bốn đứa chúng tôi mỗi người một biểu cảm. Anh Quân thì trợn tròn mắt kinh ngạc, anh trai tôi thì nháy nháy Anh Quân ý muốn nói là có bạn gái mà giấu, chị dâu tôi thì cười phụ họa rồi thêm thắt vào mấy câu trêu Anh Quân còn tôi thì cố kéo bộ mặt của mình lên cho giống như là đang cười. Bảo Khánh cởi áo khoác rồi vắt lên ghế một cách rất tự nhiên rồi ngồi vào bàn ăn và đương nhiên là chị ta sẽ ngồi xuống cạnh chỗ của Anh Quân rồi. Suốt cả bữa ăn câu chuyện chỉ xung quanh vấn đề của Anh Quân và Bảo Khánh. Mẹ tôi hỏi thăm rất nhiều, anh trai tôi cũng vậy còn chị dâu tôi thì hôm nay hình như sức khỏe không tốt nên có vẻ kiệm lời hơn. Còn tôi thì chỉ ngồi ăn như một con lợn, một con lợn bất cần đời, ăn như thể đây là lần cuối được ăn, như thể sắp bị người ta đem ra xọc tiết. Bảo Khánh bỗng dưng được trở thành tâm điểm thì cười rất nhiều, chị có vẻ rất hạnh phúc, khoác tay Anh Quân cười cợt rất tự nhiên và kể về chuyện ngày trước. Còn anh thì ngồi im, đôi lúc cười lấy lệ nhưng mà cũng chẳng lên tiếng.

Người ta thường hay bảo rằng :”Im lặng có nghĩa là đồng tình.”

Trong trường hợp này thì anh chẳng nói gì, từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười. Tôi cảm thấy trong lòng mình cứ ngồn ngộn nên muốn ăn thật nhiều để cho những cảm xúc ấy trôi tuột đi. Bây giờ thì cái cảm giác lúc ở trên phòng đàn hoàn toàn bay biến đâu mất, để lại trơ trọi mình tôi xụi lơ không biết nên khóc hay cười, chẳng ra đâu vào với đâu. Tưởng rằng như thế đã là khổ sở cùng cực nhất rồi nhưng tôi đã nhầm, trái tim tôi như rụng xuống khi nghe thấy câu hỏi của mẹ.

– Thế bao giờ hai đứa định cưới?

Câu hỏi ấy khiến tôi cắn cả vào lưỡi. Đau nhưng không dám hét lên.

– Dạ chúng cháu cũng chưa biết ạ. – Bảo Khánh trở về với hình ảnh một cô gái e thẹn ngại ngùng đáp lời mẹ tôi.

– Ơ thế giờ còn chưa biết thì bao giờ mới định biết? Giới trẻ bây giờ khó hiểu thật đấy. Anh Quân, cháu định thế nào?

– Chắc là không bao giờ ạ. – Anh thản nhiên gắp một đống mực bỏ vào bát tôi. (Làm như bát tôi nó chưa đầy ý =’= Định biến tôi thành lợn thật chắc.)

– Đấy bà xem, tôi nói rồi mà. – Bác Lân gắp một miếng cá bỏ vào bát mẹ tôi rồi thở dài. – Làm mẹ thì chỉ mong cho con mình yên bề gia thất, mong có một đứa cháu nội. Tôi có mỗi cái thằng này là con trai, tôi không lo cho nó thì lo cho ai mà cứ hễ khi nào nhắc là nó lại giở chứng thế đấy. Nó có chịu hiểu cho tôi đâu.

– Bác cứ kệ nó, bao giờ nó chán thì tất nhiên phải vào “chuồng” thôi. – Anh tôi hả hê.

– Mày thì biết gì. – Mẹ tôi lườm. – Chúng mày thì bao giờ mới chán, 60 tuổi à hay là 80? Lúc đấy thì mấy ông già bà già này cũng thăng cu thiên rồi nhé. Vớ vẩn, còn cái mặt anh nữa đấy, nghĩ lấy vợ rồi mà ngồi đấy cười nó à.

Mọi người thì cứ rôm rả còn tôi thì ngồi thương tiếc cho cái lưỡi của mình, đau lưỡi mà không thét lên được nước mắt cứ đầy lên.

– Sao mà nhăn thế? – Chị dâu thấy tôi nhăn nhăn nhó nhó như sắp khóc thì quay sang hỏi thăm.

– Em cắn vào lưỡi.

– Đâu lè ra chị xem nào?

Tôi há miệng to rồi đưa lưỡi của mình ra. Chị tôi nhìn nhìn một lát rồi cau mày.

– Chảy cả máu rồi đây này.

Cái lưỡi của tôi đã tạm thời làm gián đoạn cái đám cưới nào đó của ai kia. Nghĩ mà muốn khóc.

– Mau mau uống nước đi. Đứa nào mang mật ong hay đá ra đây. – Bác Lâm chỉ chỉ Anh Quân

Anh đứng lên, rút tay khỏi tay Bảo Khánh để đi lấy đá. Hóa ra nãy giờ tay anh ở trong tay Bảo Khánh? Từ nãy tới giờ họ nắm tay nhau? Vậy mà có lúc tôi nghĩ mình cũng có cơ hội cơ đấy. Giọt nước mắt nóng hổi trào ra, theo đường góc của gương mặt mà lăn xuống.

– Ăn cho lắm vào để cắn vào lưỡi ý. – Anh tôi mắng. – Ăn gì như lợn.

– Đau lắm à? – Chị dâu nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng.

Tôi gật gật, nước mắt vẫn cứ chảy.

– Đá đây. – Anh Quân mang ra cả một khay đá. Anh tiến tới chỗ tôi ngồi rồi tự mình cúi xuống cầm lấy một viên đá. – Há miệng ra.

Tôi nhìn anh rồi chìa tay ra.

– Ể ự em àm.(Để tự em làm) – Tôi nói.

– Há ra. – Anh vẫn nhất quyết không chịu đưa đá cho tôi.

– Ự em àm ược ồi, ông ần ầy ải oan tâm. (Tự em làm được rồi, không cần thầy phải quan tâm).

– Nhanh lên không đá tan hết rồi. – Bảo Khánh lên tiếng.

Anh Quân ngậm ngùi đưa cho tôi khay đá, mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt tôi đầm đìa nước mắt..

– Lần sau ăn từ tốn thôi.

– Con thôi ạ. Con mời bác, con mời mẹ, em mời anh chị. – Tôi đứng lách qua một bên để đi ra chỗ khác. Viên đá trong miệng lạnh buốt làm lưỡi tôi tê cứng lại, nói được bấy nhiêu một cách đầy đủ về âm ngữ thôi cũng là một điều quá tuyệt vời rồi, tôi không mong mình sẽ nói thêm cái gì nữa. Chỉ có điều, viên đá buốt lạnh khiến lòng tôi cũng lạnh theo, não tôi cũng như tê liệt. Tôi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Đến cái ngày cuối cùng của năm rồi mà vẫn không thoát đen, số mình đúng là số con bọ. Mà giả sử họ cưới nhau thật thì sao? Tôi thật sự không biết mình sẽ ra sao nữa. Có lẽ là tôi sẽ biết thân biết phận dẹp qua một bên chúc phúc cho họ, dẫu sao tôi cũng chỉ là người đến sau, tôi thì có là gì, đâu đủ quan trọng để chen chân vào cuộc đời anh. Tôi ngồi xuống ghế sopha, nhắm mắt lim dim để không ai hỏi chuyện mà cũng không phải nghĩ gì nữa. Nhiu béo từ đâu nhảy tót vào lòng tôi ngồi, nó cọ cọ cái mũi ẩm ướt vào lòng bàn tay tôi, cái lưỡi ram ráp liếm liếm đầu ngón tay rồi cọ cọ cái “đầu bông” của nó vào tay tôi. Tôi thở dài ngồi thẳng dậy vuốt ve con mèo béo lười biếng. Cứ nghĩ đến Bảo Khánh và Anh Quân, lòng tôi lại trùng xuống, trái tim bên lồng ngực trái như bị ai đó bóp chặt, cảm giác bức bối khó chịu vô cùng.

– Đỡ chưa An?

Khi mọi người đã dọn hết bàn ăn thì tất cả mặc đồ chuẩn bị xuống phố, Bảo Khánh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi quan tâm khiến tôi có chút giật mình.

– Dạ… cũng đỡ đỡ rồi ạ.

– Ừ, em hay được anh Quân quan tâm nhỉ? Em cũng rất thích đúng không?

Câu hỏi kia làm tôi lạnh toát từ gót chân đến đỉnh đầu. “Thích”? Ý chị là sao? Là thích được quan tâm hay là cũng thích anh? Ánh mắt Bảo Khánh như xoáy sâu vào cái bí mật động trời của tôi, nụ cười nửa miệng khiến tôi gai người. Tôi kinh ngạc nhìn chị, con người tưởng chừng mang dáng dấp của một thiên thần dịu dàng hòa nhã thì giờ đây ở trước mắt tôi lại chẳng hề có thiên thần nào cả. Họa hoằn chăng là thiên thần rụng cánh.

– Chuẩn bị đi thôi. – Anh Quân đi một mạch từ trên gác xuống, lôi tuột cánh tay Bảo Khánh kéo đi, bỏ lại mình tôi vẫn còn đang sợ hãi ngồi trên ghế, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào cánh tay Bảo Khánh gọn gàng trong tay Anh Quân. Tôi thở hắt ra, vò vò cái đầu con mèo, cố gắng nhếch miệng lên tạo thành một nụ cười. Chưa bao giờ trong đời nụ cười của tôi lại nặng trĩu như thế.

– Mày đi được không đấy? – Anh tôi ẩy đầu tôi một cái hỏi. Tôi nhíu mày nhìn lên rồi gật gật một cách yếu ớt.

Đến khoảng 11h30 tất cả mọi người gồm gia đình tôi, gia đình bác Lâm và chị bảo Khánh cùng ngồi trên tầng thượng của một quán cafe ở bờ hồ. Mọi người cùng nhau cười nói vui vẻ bàn tán chuyện phiếm còn tôi thì ngồi im một góc nhìn cốc sinh tố đã vơi 2/3 của mình. Anh Quân đang đứng cùng Bảo Khánh ở chỗ lan can, hai người họ đứng ncahj nhau trông mới đẹp đôi làm sao, tôi có tư cách gì mà xen vào? Tôi thì có gì mà dám mơ mộng mình với Anh Quân? Hoàn toàn chẳng có gì. Ngay từ đầu vẫn là tôi cố chấp, vẫn là tôi bướng bỉnh ngang ngạnh, là tôi ấu trĩ để con tim mình rong ruổi chạy theo anh để rồi chạy hoài chạy mãi thì ngã nhào. Tôi như người đi trên sa mạc lâu ngày nhìn thấy hình ảnh lấp lánh của nước nhưng khi chạy lại gần thì ở nơi đó chỉ toàn là cát khô, còn anh giống như dòng nước mát khiến tôi lầm tưởng. Đó người ta gọi là hiện tượng ảo giác ốc đảo trên sa mạc.Tưởng rằng vậy nhưng thực ra không là không có thật. À ừ thì đúng rồi, ảo giác mà, đã là ảo giác thì có thật bao giờ đâu. Ngay lúc này tôi chỉ muốn về nhà và ngủ một giấc, sáng mai dậy tôi sẽ coi như chuyện này chưa bao giờ xảy ra hoặc đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ kinh khủng mà tôi chẳng bao giờ muốn gặp lại nó lần hai.

Những tia pháo hoa lóe sáng trên bầu trời rồi tắt lịm như những vệt màu của sự hy vọng trong tôi, đẹp đẽ, lấp lánh nhưng rồi vụt tắt rất nhanh. Bầu trời đêm lại nuốt lấy tất cả, bao gồm cả những tia pháo hoa đẹp đẽ lấp lánh ấy, chúng chỉ đẹp khi xuất hiện vào ban đêm và trở nên mờ nhạt khi mặt trời lấp ló sau những đám mây. Mọi người đều hướng lên trời để chiêm ngưỡng vẻ đẹp chớp nhoáng ấy, họ trầm trồ khen ngợi, họ quay phim chụp ảnh, họ chỉ chỏ cho nhau xem, họ cười nói với nhau. Còn tôi khác hẳn với tất cả mọi người, tôi nhìn những tia pháo hoa đẹp đẽ ấy một cách lãnh đạm , chẳng ai có thể tìm thấy một tia thích thú trên khuôn mặt tôi, đơn giản vì tôi không hề lấy làm thích thú, tôi không vui. Pháo hoa có đẹp thế chứ đẹp nữa tôi cũng không thể nào mà vui cho nổi. Tôi đã quá mệt khi ưứ giữ mãi nụ cười trên mặt, đây là lúc cho tôi quay trở về với tâm trạng thực của mình, bởi mọi người xung quanh đều đang ngước mắt nhìn lên bầu trời, sẽ không ai để ý tới nét mặt của tôi, như vậy tôi buồn sẽ dễ hơn. Nhưng tôi đã lầm, một khi đã quay trở về với tâm trạng buồn ủ dột thì sẽ rất khó để có thể cười lại như trước và thế là tôi gục đầu vào vai mẹ giả vờ ngủ, tôi không muốn bị tra hỏi về đôi mắt đỏ hoe của mình, tôi không muốn Bảo Khánh dùng con mắt ấy để nhìn tôi hiện tại. Và thế là tôi ngủ trên vai mẹ.

Tạm biệt năm cũ. Năm cũ qua đi chớp nhoáng như những tia pháo trên bầu trời đêm huyền ảo. Mọi thứ hãy trôi đi nhé, xui xẻo hãy trôi đi, chuyện cũ hãy qua đi và có lẽ tôi cũng sẽ đặt lại con tim này rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Hạnh phúc ở đâu đó quanh ta…

Hạnh phúc tắc đường nên đến muộn…

Hạnh phúc là một thứ chỉ có ở trong truyện cổ tích mà hồi bé tôi hay nghe bố kể trước khi đi ngủ…

Hạnh phúc không phải tôi…

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hoa Linh Lan

Hoa Linh Lan

Tên truyện: Hoa Linh LanTác giả: GàoThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

23-07-2016 15 chương
Yêu Nhầm Người Gỗ Đá

Yêu Nhầm Người Gỗ Đá

Tên truyện: Yêu Nhầm Người Gỗ ĐáTác giả: Tiểu LiênThể loại: Truyện TeenTình

26-07-2016 10 chương
Ép Yêu

Ép Yêu

Những nhân vật chính trong truyện!Văn Thanh Thu: là một cô gái dễ thương, xinh đẹp họ

23-07-2016 46 chương
Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Tên truyện: Nhật Ký Mang Thai Khi 17Tác giả: Võ Anh ThơThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 45 chương
Hận Thù

Hận Thù

Truyện teen Hận Thù là câu chuyện xoay quanh Hoàng Anh Tuấn - thiếu gia tập đoàn Hoàng Gia

22-07-2016 16 chương
Biển Khóc

Biển Khóc

Tên truyện: Biển KhócTác giả: Hạt CátThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 28 chương
Vịt và cá rô

Vịt và cá rô

Cá rô lóc lách lên bờ, đến khi nước rút, bị mắc cạn trên một vũng khô. Tưởng

24-06-2016
Trần Thế

Trần Thế

Tác giả Mộc Phan chính là tác giả của 2 cuốn tiểu thuyết ngôn tình Ánh Sao Ban Ngày,

27-07-2016 45 chương
Nhớ thầy

Nhớ thầy

Tôi còn nhớ như in hình hài thầy tôi nằm đó, trên chiếc giường trắng, vẫn còn mặc

24-06-2016
Chuyện ở cafe Đinh

Chuyện ở cafe Đinh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Em xin

25-06-2016
Cuốn theo chiều gió

Cuốn theo chiều gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu

26-06-2016
Tôi thích Sida

Tôi thích Sida

Thiếu nữ hớn hở: - Cần Sida. Cần ngay lập tức! Bác sĩ há hốc mồm: - Thứ ấy tôi

01-07-2016