Tôi quơ quơ tay tắt chuông báo thức, thật sự là sáng nào cái tiếng chuông báo thức cũng khiến tôi muốn phát điên, chỉ muốn nhảy tới đập tan tành cái tiếng nhạc khó chịu đó. Hiếm khi nào được nghỉ liền mấy ngày như thế này vậy mà tôi lại để nó trôi qua một cách lãng phí với những nỗi buồn dở dở ương ương của mình. Đến lúc tỉnh ra thì cũng hết xừ nó mất 3 ngày nghỉ.
bạn đang xem “Định Mệnh Là Những Chiếc Giày ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Lại một ngày thứ 2 nữa. Hai tiết đầu trôi qua trong tiếng ngáp ngắn ngáp dài của các thành viên tập thể lớp 11A6. Tôi nằm ườn ra bàn rồi úp quyển sách lên đầu.
– Ôi chắc tao “chớt” – Lam quay xuống nằm đè lên người tôi.
– Ờ “chớt” đê đừng có đè cả tảng thịt lên người tao. – Tôi đẩy Lam ra, lồm cồm bò dậy.
– Các “má” đang làm trò gì “vại”? Chúng mày đang ủ ấm nhau đấy à?- Việt Anh ngoạm một miếng bánh rồi ngồi cạnh chỗ Lam.
– Tao bị bao tải đè. – Tôi chỉ chỉ.
– Còn tao thì đè nó. – Lam trả lời.
– Ơ Chi đâu? Mai Chi hôm nay đâu rồi? – Thùy vừa từ cửa lớp bước vào, trong tay là chai nước khoáng còn chưa bóc vỏ.
– À hôm nay nó nghỉ, nhà có việc.
Tôi vuốt vuốt lại mớ tóc rối xù nói với Thùy. Hôm nay Chi không đi học, hôm nay nó ra sân bay để đón chị gái nó từ nước Anh trở về. Hôm qua Chi gọi điện nhờ tôi gửi giấy phép xin nghỉ học giúp nó, Chi còn không quên dặn đi dặn lại rằng chiều nay nhất định phải sang như đã hẹn. Tôi cũng chỉ ậm ừ vài câu cho nó yên tâm nhưng cũng chưa chắc chắn là sẽ san được bởi hôm nay tôi còn có một buổi học thêm ở trung tâm. Giáo viên hướng dẫn lại là Anh Quân nên tôi chưa chắc đã đi được.
Tùng…. tùng…..tùng……
Tiếng trống báo vào tiết vang lên, mấy đứa ai về chỗ người ấy. Còn trơ lại chỗ ngồi bên cạnh tôi, chỗ của Mai Chi, là một khoảng trống. Anh Quân bước vào lớp như mọi ngày, anh nhìn qua một lượt rồi dưng lại ở chỗ tôi, nói chính xác hơn là ánh mắt anh dừng lại ở chỗ trống bên cạnh tôi. Anh gật đầu rồi cho bỏ qua màn kiểm tra bài cũ mà đi thẳng vào bài mới. Trong lúc viết các đề mục lên bảng anh có liếc qua phía góc bảng bên phải chỗ có ghi sĩ số và ghi tên nhưng học sinh nghỉ học. Sau khi nhìn thấy cái tên Mai Chi nghỉ có phép anh mới thôi bần thần mà tiếp tục buổi học. Trong đầu tôi chợt xuất hiện một suy nghĩ rằng Anh Quân thích Mai Chi? Trong lòng tôi thấy hẫng một cái như người ta bước hụt chân.
Như thường lệ tôi mang sổ ghi đầu bài tới phòng giáo viên để các thầy cô giáo kí sổ. Anh nhanh chóng ghi nhận xét, kí roẹt một cái rồi trả sổ cho tôi mà không nói một lời. Tôi vốn định xin phép nghỉ học buổi chiều nay nhưng nhìn thấy gương mặt có phần mệt mỏi của anh tôi lại cảm thấy lưỡng lự không dám nói. Thấy tôi đứng đó một hồi lâu mà chưa đi, anh ngẩng lên nhìn rồi hỏi.
– Còn việc gì không?
– Thưa thầy… em.. thầy cho em xin nghỉ buổi học chiều nay được không ạ?
– Lý do? – Anh lạnh lùng hỏi.
– Chiều nay em có một người bạn mới từ nước ngoài về, lâu không gặp nên chiều nay….
– Không!
– Đã rất lâu rồi chưa gặp mà thầy. Cho em nghỉ một buổi thôi.
– Cả tuần 7 ngày có đúng 2 buổi chiều học thêm trong khi hẹn bạn đi chơi thì em thiếu gì lúc. Tôi nói không là không.
– Nhưng mà..
Tôi còn chưa nói hết câu thì một thầy giáo khác đã bước vào. Anh vẫn chăm chú vào xấp giấy kiểm tra ở trước mặt nói nhỏ vài câu chỉ để tôi nghe thấy.
– Đừng nhiều lời. Về lớp đi.
Lúc tôi mới chỉ đi được vài bước chân thì điện thoại rung lên báo hiệu có tin nhắn đến.
” Chiều nay không đi thì đừng trách tôi không nhắc trước nhé!”
Tôi chẹp miệng vài cái rồi ấn xóa tin nhắn. Dường như anh sợ rằng tôi sẽ bùng học nên chiều hôm đó anh đã sang nhà tôi từ rất sớm với lí do tiện đường qua đón tôi đi học. Ngồi sau xe anh mà đầu óc tôi ở tận đâu, anh gọi cũng không nghe thấy. Cũng chỉ tại cái suy nghĩ vớ vẩn của tôi, rằng Anh Quân thích Mai Chi.
– Này con bé kia, tôi gọi không nghe hả?
– Em đâu dám. Chỉ là em không nghĩ mình sẽ bị “áp giải” đi như thế này.
– Chứ em thích tự đi chứ gì, được thôi. Lần sau thì tự túc nhé.
– Làm như em cần ấy.
– Mà này, hôm nay cái bạn mới không đi học hả?
– Hôm nay… nhà nó có việc nên xin nghỉ một buổi. Có việc gì ạ?
– À cũng không có gì quan trọng đâu…
– Thầy có vẻ quan tâm đến bạn mới thầy nhỉ?
Anh không trả lời. Cuộc trò chuyện trở lại với tình trạng nhạt nhẽo. Tôi có gọi anh mấy lần nhưng hình như anh không nghe thấy. Tôi có cảm giác anh đang ở rất xa tôi, dù tôi ngồi ngay sau lưng anh, dù chỉ cần vòng tay lên phía trước là tôi có thể ôm được tấm lưng ấy. Khoảng cách thì trong gang tấc nhưng thực tế thì lại xa xôi hơn thế nhiều. Một cảm giác chẳng buồn mà cũng không hẳn là vui, nó cứ nặng nề kéo theo cả tâm trạng tôi trùng xuống. Anh nghĩ gì mà tập trung vậy? :
Suốt cả buổi học, dù tôi đã cố gắng tập trung vào cái mớ bài tập về oxit với dung dịch lổn ngổn trên giấy nhưng vẫn còn có thứ khiến tôi đơ ra. Tâm trạng không tốt thì dù bất kể làm việc gì cũng đều không tốt cả. Tôi cứ ngồi nhìn vào cái đề bài, khoảng 10′ trôi qua mà tôi mới chỉ đọc xong được dòng chữ :”Bài 1. Cho hỗn hợp X” rồi ngẩn ra. Những con số và một đống dữ liệu đề bài ở phía sau tôi đọc nhưng chẳng hề hiểu gì. Thấy tôi chẳng hề động bút làm bài trong khi các bạn khác đều đã cắm cúi ghi ghi viết viết Anh Quân vươn tay ra gõ cốp một cái vào đầu tôi nói nhỏ.
– Ơ kìa làm bài đi.
– Vâng.
Tôi giật mình vội vàng cúi xuống cầm bút lên nhưng rồi cũng chỉ là vẽ nhăng vẽ cuội cho khỏi trống vở. Hết giờ, tôi là người cuối cùng ở lại lớp. Anh Quân phải xuống phòng để đồ để lấy một số tài liệu, trước khi đi anh còn cẩn thận nhắc tôi đợi anh ở đây đợi anh một lát. Tôi lượn qua lượn lại trong lớp, chán rồi lại ra cầm viên phấn vẽ nhăng cuội lên bảng. Ở góc phía bên trái, tôi vẽ khuông nhạc, rồi khóa son, rồi “bê” từng nốt đầu tiên trong bản nhạc mà Anh Quân tự viết được anh đặt tên là “LoveYou” đặt lên khuông nhạc mà mình vừa vẽ. Trí nhớ của tôi có hạn và tôi cũng mới chỉ nhìn qua bản nhạc đó vài lần nên không thể nhớ hết nốt nhạc. Sau đó tôi lại nhảy sang phần giữa bảng vẽ một đôi giày, là đôi giày mà anh tặng tôi hồi tết. Ngẫm lại thì đôi giày đó vốn là anh định tặng cô người yêu nhưng không thành nên tôi mới “tốt số” được hưởng, đắng lòng “ghia”.
Tôi mải mê viết từng cái tên một lên bảng rồi so xem cái nào đẹp hơn. Tôi viết tên tôi rồi lại viết tên anh rồi lồng các chữ cái lại với nhau, cách điệu hóa lên một chút cho đẹp. Vẽ vẽ viết viết một hồi rốt cục cũng ra. Tuy chỉ là những chữ cái đầu nhưng tôi lại vô cùng thích thú mà thêm vào đó mấy hình trái tim. Bỗng nhiên Anh Quân bước vào khi tôi đang định rút điện thoại ra chụp lại. Tôi giật mình, quýnh quáng dùng tay lau mấy cái tên, làm rơi cả điện thoại. Anh bước gần lại chỗ tôi, cúi xuống nhặt điện thoại lên rồi nhìn tôi bằng con mắt khó hiểu.
– Giật cả mình. – Tôi gắt.
– Em làm cái gì mà tôi gọi không được? – Anh hỏi rồi nhìn vào chỗ bảng có những vệt phấn mà cách đấy 3 giây trước là tên của anh. – Cái gì đây?
– Cái bảng ạ. – Tôi trả lời. Ờ thì đương nhiên, đó là cái bảng mà, hỏi gì kì cục.
– Không, ý tôi hỏi là em đang làm gì với cái bảng cơ. Mà này, kia có phải là chữ “Quân” không thế? – Anh dí sát mặt vào cái bảng rồi chỉ chỉ.
Chỗ đó tôi lau không hết nên nét chữ vẫn còn hằn mờ mờ trên mặt bảng. Tôi gạt phắt rồi lấy khăn lau lau.
– Sao lại là chữ “Quân” được? Em đang ghi chữ:”Quận Hoàn Kiếm” mà.
– Em có dở hơi không thế?
– Sao chứ, em đang hình dung ra cảnh em thắng trong cuộc thi âm nhạc rồi người ta sẽ có cái cúp hay là cái bằng có chữ quận Hoàn Kiếm cùng với tên em, em đang viết dở mà.
Tôi lấp liếm, mồm nói huyến thoắng còn mắt thì nhìn lên trần nhà. Anh lườm tôi một cái rồi nhìn sang góc bảng bên kia.
– Khuông đầu trong “Love You”. Em thích nó hả?
– Cũng hơi hơi ạ.
– Mà nhắc đến mấy cái này, sắp đến vòng chung kết rồi đấy. Em tập đến đâu rồi?
Anh kéo tôi ra khỏi phòng rồi tắt điện, tôi cùng anh đi xuống chỗ gửi xe. Ông bảo vệ già nhìn tôi với anh rồi quay đi không nói gì nhưng cái nhìn đó khiến tôi có phần bối rối, như thể ông ta biết tôi thích cái người đang đi cùng với tôi vậy.
– Dạ em vẫn tập đều ạ. – Lúc này tôi mới trả lời câu hỏi ban nãy của anh.
– Giờ phải tập nhiều hơn một chút, sắp thi rồi, phải tăng tốc, tập trung vào. Em rất hay mất tập trung, hãy quên, hay nhầm.
– Em biết rồi mà, thầy có nhất thiết cần đến mức thế không?
– Nói cho mà sửa còn càu nhàu.
– Em biết rồi mà.
Suốt cả quãng đường cả người tôi vẫn cứ run lên như cầy sấy vì chuyện xảy ra trong lớp. Cũng may là anh tin mấy lời bịa đặt của tôi, thật không hiểu nếu anh phát hiện ra thì sao. Chắc anh sẽ lạnh lùng rồi đoạn tuyệt với tôi mất. Mệt não thật :< Mà số tôi đúng là số ruồi, có khi còn thậm tệ hơn cả con ruồi ấy. Mối tình đầu của tôi là một thằng nhóc, hồi đó tôi học mẫu giáo lớn. Thực ra tôi cũng không nhỡ rõ lắm, chỉ nhớ mang máng là cái thằng đó học chung lớp với tôi, nó hay nhường tôi phần kem và đồ ăn của nó, tóm gọn lại là nó thích tôi còn tôi thì không thích nó. Có lẽ vì thế mà bây giờ tôi bị trời phạt đi thích một "gã" dở hơi, là thầy, là "anh", có "tí" nhan sắc, "hơi" giỏi và mắc bệnh lắm điều. Ông trời thật quá đáng. TT^TT - Này đến nhà rồi mà còn ngồi ăn vạ ở đấy à? Tôi giật mình nhìn lên dòng chữ "Back In Time". À về đến nơi rồi à. - Ơ sao lại về đây ạ? - Ừ. Tôi đi Nha Trang có mua quà cho bác gái nhờ em đem về với lại gọi cả "con gà" kia sang đón em tiện thể đem ipad cho tôi. - Ha -_- tiện nhể. Tôi bước vào trong theo anh, điện thoại trong túi bỗng reo lên liên hồi khiến tôi giật thót. Là Mai Chi, nó gọi hỏi tại sao đến giờ mà vẫn chưa thấy tôi sang, Linh Trang đã có mặt ở nhà nó từ lâu rồi. Tôi nói rằng tôi phải đi học, không thể đến được. Giọng con bé tiu nghỉu khiến tôi cảm thấy tội lỗi. Tôi xin lỗi và hứa sẽ đền nó một buổi trà sữa, lúc ấy giọng con nhỏ đó mới khá hơn. Tôi chào bác Lân đang nạo bơ để làm sinh tố cho khách rồi theo Anh Quân lên phòng anh. Cửa vừa mở, mùi hương quen thuộc ấy lại khiến tôi cảm thấy ấm lòng. Mùi hương này mà mùi hương đặc trưng của Anh Quân, nó đặc biệt đến nỗi chỉ cần ngửi thấy là tôi lại nghĩ đến anh và chỉ anh mới có cái mùi hương như thế. Tôi sực tỉnh. Anh Quân xách một đống túi đồ lỉnh kỉnh vứt lên giường. Tôi nhìn chiếc vali của anh, quần áo vẫn chưa được cất vào tủ. Anh vừa tìm đồ vừa hỏi. - Nãy ai gọi thế? - Bạn. - Tôi đáp cụt lủn rồi nhớ ra đó là Mai Chi, thuận miệng hỏi luôn. - Thầy có vẻ thích bạn mới chuyển vào lớp em nhỉ? Đôi tay lục lọi mấy cái hộp chợt khựng lại một lúc rồi lại tiếp tục tìm kiếm, anh trả lời tôi bằng một câu vô thưởng vô phạt. - Thích thì sao mà không thích thì sao? - Em tò mò. - Tôi nhún vai. Đương nhiên, làm sao tôi có thể trả lời rằng tại vì em thích thầy, làm sao có thể chứ. - Tại vì Mai Chi là bạn thân của em từ năm cấp 2. - Em thấy câu trả lời của em có liên quan không? - Có. Em nói là em tò mò mà. - Tôi bắt đầu giận dỗi bởi kiểu cách trả lời né tránh của anh. Thấy giọng tôi thay đổi, điệu bộ cũng thay đổi, cơ mặt Anh Quân giãn ra. Anh đứng thẳng dậy nhìn tôi đang ngồi trên ghế lười rồi hỏi một câu làm tôi giật mình. - Này, em ghen đấy à? Hay là em... tôi? - Cái gì cơ thầy bị điên à? Hôm nay lạnh nên một vài giây thần kinh bị tê liệt hả? Thầy nghĩ sao vậy? Eo ơi. Em mà thích thầy á? Hơ, hơ, hơ hơ, hoang đường, vô lí, cái chuyện vô lí như thế mà thầy cũng nói được. Trời ơi thầy nghĩ gì vậy? Thầy... thầy... Tôi cảm giác mặt mình nóng lên, tôi bắt đầu thở gấp do nói quá nhanh. Cũng may là bình thường tôi cũng hay cãi anh như chém chả nên giờ có cãi như thế cũng không phải là chuyện lạ. - Tôi đùa thôi. Có nhất thiết phải phỉ báng đến mức thế không? Nhìn em kìa, trông trông, con gái con đứa. Chuyện tình cảm là chuyện bình thường, giả sử em có thích tôi thật thì cũng là điều bình thường. - Làm ơn, "anh thầy" có thể cất cái bộ mặt đó đi được không? - Tôi nhìn anh "kì thị". - Tôi cũng không biết phải làm thế nào tại vì mặt tôi từ thời cha sinh mẹ đẻ đã đẹp như này rồi. Khuôn mặt V-line đẹp trai quyến rú. - Thật á? V-line á? Trông như cái vali. - Đây là lần đầu tiên anh trêu đùa tôi theo cái kiểu đó, khiến tôi rởn hết da gà. - Thôi nhé, nghiêm túc đi. Mặt anh nhanh chóng đanh lại nhìn tôi. Thật á? Ai mới là người phải nghiêm túc ở đây chứ. Xớ! Hôm nay anh làm sao vậy nhỉ, cứ lúc nọ lúc kia, năm lần bảy lượt làm tôi hú hồn hú vía. Trong lúc tôi đang nhắc nhở bản thân phải cẩn trọng thì anh đã tìm được những thứ cần tìm. - Đây là hai cái khăn lụa tôi mua tặng bác gái và chị, còn đây là thảo dược ngâm chân, còn cái hộp kia là của lão con gà, lát đưa thẳng cho lão ý sau. Anh Quân và tôi gọi lão anh tôi bằng một cái tên rất thân con nhà bà mật: con gà. Anh Quân đưa cho tôi từng thứ một rồi dặn dò cẩn thận, chỉ vào từng cái một rồi nói đó là quà của ai. Nói xong anh phủi phủi ta, quay ra nhét mấy cái túi vào với nhau rồi ấn nó vào một xó, tôi vẫn đứng trơ ra, lắp bắp. - Ơ...ơ..thế..thế của em đâu? - Cái gì của em cơ? - Anh giả ngu hỏi lại. - Thì đó. - Đó đó cái gì? - Quà. - Em hư lắm. Vừa nãy còn gân cổ cãi nhem nhẻm nhem nhẻm mà giờ còn đòi. - Ơ... - Tôi đứng hình. Đúng là cái đồ nhỏ nhen ích kỉ. Anh Quân vẫn thản nhiên dọn dẹp đồ đặc. Sắp xếp lại quần áo từ vali vào tủ trong khi tôi ngồi ì ở cái ghế lười, mặt béo ra. Anh gọi không thưa, anh nhờ cũng không giúp. Gọi gì mà gọi chứ, tại sao ai cũng có quà mà tôi không có vậy? Tủi thân chết đi được. - Trông trông, nhìn em kìa, thịt mông dồn hết lên thịt mặt. - Mặc Kệ Em!!! - Tôi gắt gỏng. Xì, không thèm nhé. Không có quà thì thôi, tôi không thèm. Nghĩ rồi tôi đặt hết quà của mọi người sang một bên, cuộn tròn người trên chiếc ghế lười rồi nhắm mắt thiu thiu ngủ. Trong giấc ngủ có ai đó đắp lên cho tôi một tấm chăn, ai đó bẹo bẹo cái má nhão của tôi, ai đó xoa xoa trán rồi đặt lên mí mắt tôi một nụ hôn... Dù rất mơ hồ nhưng mùi hương đó vẫn khiến tim tôi lạc một nhịp. Tôi vươn vai rồi ngáp dài một cái. Nhìn lên đồng hồ, tôi ngủ được đúng 1 tiếng đồng hồ. Nhìn Anh Quân đang lách cách gõ bàn phím laptop, tôi lại nhìn sang cái điện thoại im lìm đặt trên mặt bàn. - Lão con gà vẫn chưa đến ạ? - Đã hết giờ làm đâu. Em làm ai cũng như em ý, chả làm cái gì lăn ra ngủ như lợn giờ mới dậy. Tôi nhếch mép một cái bĩu môi, lúc nào cũng thế, bắt nạt người khác là không ai bằng. Anh đứng dậy, vươn người với lấy chiếc hộp màu đen ở trên nóc tủ rồi tiến lại gần chìa ra trước mặt tôi. Tôi ngước cái mặt đang ngái ngủ của mình lên để đáp lại ánh mắt trong veo ấy. - Cái gì đấy ạ? - Bom. - Anh bình thản. - Gì cơ? - Tôi thốt lên. - Quà cho em. Không cầm là tôi đòi lại đấy. Vừa nghe thấy một chữ "Quà" thôi là bao nhiêu buồn bực ban nãy bay đâu mất tiêu. Tôi từ từ gỡ nắp hộp ra, bên trong là một đôi giày màu đỏ với những bông hoa nhỏ li ti ở trên đầu mũi giày. Trời ơi đẹp quá. Tôi há hốc mồm, cảm ơn anh liên tục. Anh nhìn tôi, bật cười rồi nói. - Đúng là đồ ngốc. Tôi bĩu môi xì một tiếng rồi quay trở lại ngắm vuốt từng chi tiết trên mũi giày. - Này, có biết vì sao lúc nãy tôi lại trêu em không? - Căn phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng lạ thường, giọng anh cũng nhỏ đi. - Ui dời, thầy lúc nào chả trêu em. - Tôi trả lời bâng quơ, đôi mắt cứ dán chặt vào đôi giày, hoàn toàn không để ý đến những lời anh nói. - Ừ ha, thực ra thì tôi nghĩ là hình như tôi... Ting... Ting... Ting... Tiếng chuông báo hiệu tin nhắn vang lên làm ngắt quãng lời nói của anh. - Từ từ đợi em tí - Tôi vội vã cầm chiếc điện thoại lên, mở tin nhắn ra và đọc to.- Viettel khuyến mãi 50% cho các giá trị thẻ nạp... ui vớ vẩn quá. Thầy đang nói gì ạ? Tôi ngước mắt lên nhìn anh, khuôn mặt bình thản , đôi môi mấp máy chuẩn bị nói tiếp thì cánh cửa phòng bật mở, lão anh già bước vào rồi cười như một thằng trẻ đao. - Chào các bé. Các bé đợi anh có lâu "hôn"? - Tởm quá đi mất. - Tôi cất đôi giày vào hộp rồi quay ra hỏi Anh Quân. - Vừa rồi thầy nói gì ạ? Hơ hơ em xin lỗi em cũng không để ý nghe mấy câu trước, thầy nói lại đi. ='= Mặt Anh Quân không cảm xúc. Anh lạnh lùng buông một câu rồi sau đó kéo ông anh già ra một góc. - Tôi nói em là đồ dở hơi, thần kinh. Ơ, tôi làm gì sai à? Ngồi mãi để đợi hai ông anh mà tôi ngủ thêm được một giấc nữa. Xong rồi thì sau đó hai anh em tôi được giữ lại ở đó ăn tối luôn. Tối hôm đó khi đang ngồi lướt facebook như mọi hôm, tôi chợt nhớ ra buồi chiều lúc tôi đang mân mê đôi giày thì Anh Quân có nói với tôi điều gì đó mà tôi không để ý. Cảm giác như hôm nay anh rất khác, khác theo một cách "đáng yêu" lạ lùng. Tôi cũng không hiểu tại sao nhưng hôm nay ahn làm tôi "đau tim" khá nhiều lần, có lẽ tôi nên bình tĩnh suy sét những gì mình sẽ nói và cũng nên nghĩ về anh ít hơn. Vừa mới nhắc đã thấy nick ai đó bật sáng. Tôi thuận tay click chuột vào đó. Một ô cửa sổ trò chuyện nhỏ bật lên ở góc màn hình, tôi di chuột kéo ngược lên trên đọc lại từng đoạn hội thoại một. Từng dòng chữ, từng icon mặt cười mặt mếu... Tôi thấy trống tim mình đập thình thịch. Trời ạ, mình nhạy cảm đến thế sao? Tôi úp mặt xuống tay, quá đà thế nào gục luôn vào bàn phím. Ngay lập tức một dòng chữ vô nghĩa hiện lên, rồi hậu đậu thế nào, thay vì ấn nút "Back Space" tôi lại ấn phím "Enter". -_- NguyenAnhq: ?? Annaa.T: :D Em ấn nhầm đó, không có gì đâu ạ. Thầy cứ làm việc thầy đi. Tôi giải thích. NguyenAnhq: Dở hơi. Muốn inbox thì cứ nói thẳng :">
Mặt tôi biến dạng. Đây có phải là Anh Quân không vậy? Đây mà là anh thầy khó tính của tôi á? Khó tin vậy!!
Annaa.T: Cho em xin kiếu. :p
NguyenAnhq: Facebook em toàn mấy thứ vớ vẩn.
Annaa.T: Chả hiểu sao vớ vẩn :-| thầy nhìn lại trang facebook của thầy chưa >:( Max linh tinh, max vớ vẩn.
NguyenAnhq: Tôi có đăng cái gì đâu =,= toàn candy crush mà =,=
Annaa.T: Chính vì thế nên mới vớ vẩn đó thưa thầy.
Tôi nổi cáu. Trời đất, gì vại chài =’= Tôi chỉ là ấn nhầm thôi mà. Tự nhiên chuốc bực vào mình, thật là xui tận mạng mà.
NguyenAnhq: Cáu rồi à?
Tôi không trả lời
NguyenAnhq: Mai nhớ đi tập đúng giờ.
Tôi vẫn nhất quyết không trả lời.
Một lúc sau…
NguyenAnhq: Gửi vé qua cửa trên Candy Crush đi.
Annaa.T: em không rảnh. -_-
NguyenAnhq: Vẫn dỗi à? Nghe truyện cười nhé?
Tôi cố tình ấn một cái để hiện chữ “Đã xem” còn miệng thì tủm tỉm cười. Ha! Hạnh phúc, ra là thế này ý hả? ^_^
NguyenAnhq: Không à? Không thì thôi. Thôi tôi đi ngủ đây. G9
Rồi cứ thế anh offline. Cái đèn màu xanh tắt ngóm, còn mỗi tôi trơ trọi nhìn vào cái màn hình. Niềm vui lom dom như đốm lửa nhỏ chợt bị anh tạt cho một xô nước lạnh, như thể được người ta đưa cho một hộp quà rồi đến lúc mở ra lại chẳng có gì ngoài một con gián đang ngo ngoe. Sắp xếp sách vở, tắt laptop, tôi bực bội trèo lên giường. Lăn qua lăn lại mãi mà hai mắt vẫn cứ mở thao láo, trong lòng vừa có gì đó vui vui lại có cảm giác bực bội, đêm nay sẽ lại là một đêm dài rồi….
Trời hôm nay âm u, mưa khiến cho một số người không hề muốn nhấc mình ra khỏi giường.. Hôm nay tôi đi học về khá muộn. Ở lớp thì Mai Chi cứ kể về bộ phim nhạt nhẽo mà nó mới xem, con bé cứ huyến thoắng nói rất nhiều, nhiều tới mức tai tôi cứ ù ù, đầu thì ong ong, miệng thì sủi bọt mép để tiếp chuyện nó. Còn Lam thì lải nhải mãi về chuyện nó cùng với cậu bạn trai bên lớp 11A3 cãi nhau khiến tôi phát mệt. Cũng may là Dương Thùy và Việt Anh cũng không kể lể hay than thở gì về chuyện của mình nếu không thì tôi chết khô mất.
Trống đánh hết giờ, mọi người thu dọn đồ ra về còn tôi thì phải xuống phòng truyền thống để họp câu lạc bộ. Đã lâu rồi tôi không tới đây, kể từ khi ôn luyện cho cuộc thi, kể từ khi Duy Khang đi du học, có lẽ thế. Mọi người đang ngồi quây lại thành một vòng tròn, thấy tôi đẩy cửa bước vào thì tất cả đồng loạt quay ra nhìn. Thằng nhóc Minh Hoàng nhìn tôi mỉm cười rồi ra hiệu cho tôi ngồi chỗ trống kế bên. Sau cuộc điện thoại lần trước nó cũng biết điều mà không bám lấy tôi như trước nữa, tôi cũng bớt ghét nó hơn. Mọi người đàn hát rồi tự chỉnh sửa cho nhau, tôi còn dạy cho nhóc Minh Hoàng cách đánh một số bài piano cơ bản, bù lại, thằng bé đó lại dạy tôi cách chơi guitar, rồi lại xoay ra nói chuyện rôm rả rồi sau đó đường ai nấy về. Buổi tụ họp ngày hôm nay cũng không nhàm chán như tôi nghĩ.
Trời vẫn mưa. Từng hạt mưa chằng chịt đan vào nhau như thể chẳng muốn cho ai đi đâu mà cũng chẳng để cho ai ra về. Tôi đi men theo mái hiên dẫn ra cổng trường. Trời mưa to mà tôi lại không mang theo ô dù, đành bất lực nhìn cơn mưa trái mùa mà lòng ngao ngán. Tôi tưởng tất cả mọi học sinh đã về hết nhưng hóa ra vẫn còn một người nữa, đó là Mai Chi.
– Mày chưa về à? – Thấy Chi đứng nép ở một góc tránh mưa, tôi tiến lại về phía nó.
– Chưa, tao chờ người đón. Còn mày? Sao chưa về?
– Kẹt mưa, không mang ô.
Tôi vừa dứt lời, một chiếc xe máy trắng đỗ lại chỗ chúng tôi đang đứng. Một người mặc áo nưa màu ghi gọi Mai Chi còn tôi thì trố mắt ra nhìn bởi người đó và Mai Chi rất giống nhau, đây chắc hẳn là người chị yêu quý mà Chi hay kể đến. Công nhận hai chị em nó giống nhau thật, tôi cảm giác như chị nó là phiên bản người lớn còn Chi là phiên bản trẻ con.
– A chị Khánh. – Chi chạy lại về phía chị nó.
– Em chào chị. – Tôi mỉm cười nhìn chị nó.
Nó cười rồi vẫy tay chào tạm biệt tôi, chị Khánh cũng nhìn tôi rồi gật đầu cười thay cho lời chào. Chiếc xe phóng lao đi để lại tôi đứng đó với cơn mưa.
Đứng một lúc lâu, mưa vẫn rơi đều đều như không hề có ý muốn thả tôi về. Tôi chán nản hết đưa tay ra vầy mưa, lại ngồi thụp xuống tựa vào cái cột nhìn cơn mưa một cách tuyệt vọng. Và tôi hết kiên nhẫn, dù cho mưa không tạnh thì tôi vẫn sẽ đi về. Đến khi tôi quyết định bất chấp tất cả mà lao vào màn mưa xối xả đó thì cũng là lúc một người xuất hiện, trong tay là một cái ô màu xanh dương.
– Nếu là mùa hè thì không sao nhưng bây giờ đang là mùa đông đó. Em có bị điên không mà cứ đi như thế? – Anh Quân từ đâu bất ngờ xuất hiện với chiếc ô “thần thánh”. – Muốn đi nhờ không?
Tôi gật gật. Chiếc ô dù to đến mấy cũng không thể che hết cho cả hai không bị ướt vì thế nên tôi cứ phải đi sát vào người Anh Quân. Nhưng bước chân của tôi và anh không đều nhau khiến người đi trước người bước sau, cả hai cùng bị ướt, còn cái ô thì dường như chẳng che cho ai cả. Đột nhiên anh đứng sững lại khiến tôi suýt chút nữa đâm phải anh. Anh chuyển tay cầm ô, tay còn lại choàng lên vai kéo sát tôi lại về phía anh. Vừa đi anh vừa khẽ lầm bầm.
Chương trước | Chương sau