– Được lắm. Con bé này được lắm.
bạn đang xem “Định Mệnh Là Những Chiếc Giày ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Anh cười nhưng trong lòng thì đang mắng mỏ tôi, tôi biết chứ. Cảm giác trả thù thật là “thung thướng” hahaha.
Hôm nay là cuộc thi vòng loại. Tôi đứng ở trong cánh gà, khẽ vén tấm màn che nhìn xuống dưới hàng ghế khán giả. Ngoài ban giám khảo ngồi trên gàng ghế đặc biệt thì xung quanh chỉ có toàn là giáo viên hoặc các vị phụ huynh. Có bao nhiêu người cũng dự thi giống tôi, người thì chơi piano, người thì lại xách theo đàn violong… Nói chung là toàn đối thủ đáng gờm. Vừa nhắc hai chữ đáng gờm, ánh mắt tôi chạm ngay phải Hoàng Duy, gã bạn thân hồi tiểu học. Từ hôm chia tay ở quán cafe tôi chưa có dịp được gặp lại cậu ấy, nick facebook đã add, số điện thoại đã có nhưng cả hai đều chưa có thời gian nói chuyện. Tôi mạnh dạn chạy tới vỗ vào vai Duy.
– Này, cũng thi à?
– À ừ. Mới đầu định không đi nhưng bị bắt ép ghê quá nên đành phải tham gia.
– Kinh chưa, ai mà có gan bắt ép được Hoàng Duy vậy? Đừng nói là mấy bà giáo ở trường đấy nhé.
– Kinh khủng hơn, bạn gái bắt.
– Thật á? – Tôi cười sằng sặc – Thế cô bạn đấy hôm nay có đến không?
– Không. Hôm nay mọi người phải đi học mà. Tự nhiên lại phải tham gia, cậu có thua cũng đừng trách tôi nhé, do tôi giỏi mà.
– Cậu coi thường bạn bè thế. Yên tâm đi. Nếu tôi mà thua cậu thì cũng là tâm phục khẩu phục.
– Không thể. Chị phải thắng – Thằng nhóc Minh Hoàng từ đâu nhảy bổ vào. Chắc cu cậu hôm nay trốn học tới đây
Duy đang định nói gì đó thì cái loa gọi tên tôi, cậu chỉ kịp cười rồi chúc tôi may mắn. Tôi hít thở thật sâu. Dưới khán đài có mẹ tôi, có Anh Quân nữa. Thi xong tôi sẽ được đi chơi. Nào cố lên. Tôi sẽ làm được. Tôi chậm rãi bước ra giữa sân khấu, cúi chào ba vị ban giám khảo và tất cả mọi người sau đó tôi tiến về phía cây piano ở phía sau. Mọi người vỗ tay sau lời giới thiệu của một người đại diện ban tổ chức. Đột nhiên có một thằng nhóc ở đâu hét to.
– Chị Tú An chắc chắn sẽ đoạt giải nhất. Chị không được mềm lòng trước cái anh kia. Chị cố lên, em tin chị làm được. Saranghae!!!
Trời ơi là trời. Xấu hổ quá đi mất. Giọng nó lẫn với tiếng vỗ tay nên người nghe được người không nghe được. Những người nghe được thì nói là cậu bé này dễ thương, đáng yêu bla bla bla gì gì đó tôi nghe phát ớn. Chẳng hiểu có ai còn nói rằng liệu đây có phải tình yêu học đường hay không. Tôi nguyền rủa cho ai nói câu đó đi ra đường bị xe cán chết. Ai mà yêu cái thằng nhóc Minh Hoàng đó thì chắc chắn đó phải là người đac tuyệt vọng trong tình yêu. Giờ mà có cái hố ở đây tôi đảm bảo là tôi sẽ nhồi thằng ôn Minh Hoàng xuống đó cho nó hết phát biểu linh tinh.
Một vị giám khảo lên tiếng yêu cầu mọi người trật tự để phần thi được phép bắt đầu. Tôi hít thở đều, giữ cho hai tay không run rồi bắt đầu bản nhạc của mình. Là một bản nhạc khác, không phải “To Zanarkand”, không phải bản nhạc tuổi thơ, không phải bản nhạc buồn. Là một bài nhạc về niềm tin, về sự hy vọng mong manh…
Tôi chỉ nghe thấy tiếng đàn của mình, ngoài ra chẳng còn điều gì khác nữa. Tôi có thể cảm nhận độ rung chuyển của từng nốt cao, tôi có thể hòa mình vào sự thâm trầm của những nốt thấp nhất trong bài nhạc. Trong một giây phút nào đó, tôi quên mất mình là ai, tất cả chỉ còn là những giai điệu ấy… Hôm nay dù được đi tiếp hay không, tôi cũng không hề hối hận vì ít nhất tôi đã chơi nhạc bằng cả con tim mình. Nhưng tôi vẫn hy vọng mình lọt vào vòng trong bởi nhiều hơn một người ngồi đươi hàng ghế khán giả đặt trọn niềm tin vào tôi…
Nốt cuối cùng vừa dứt, những tràng pháo tay lại tràn ngập cả căn phòng. Nụ cười ấm áp của ai đó khiến tôi ấm lòng, nét hạnh phúc trên khuôn mặt mẹ khiến tôi cũng hạnh phúc theo.
Kết quả là tôi được lọt vào vòng trong. Khó tin là tôi được xếp ở vị trí đầu bảng, xếp thứ hai là Hoàng Duy. Lúc ra về tôi có gặp cậu ấy. Duy vỗ vai tôi rồi thốt lên.
– Cậu được đó. Xem ra tôi phải cố gắng hơn ở vòng sau nếu muốn giật giải nhất rồi.
– Cậu quá khen rồi.
– Không quá lời đâu. Cậu còn có fan cuồng cơ mà, cái thằng nhóc ý.
– Xin. Tha cho tôi. Tôi còn yêu đời lắm.
– Gì mà kì thị thằng nhóc thế.
– Tú An.
Tôi đang nói chuyện với Hoàng Duy thì nghe tiếng Anh Quân gọi, phía sau là mẹ tôi đi cùng. Hoàng Duy nhìn thấy Anh Quân rồi quay sang tôi cười cười. Tôi gật gật đầu như hiểu cái ẩn ý của Duy.
– Đi trước nhé. – Hoàng Duy vỗ vỗ vai tôi rồi đi thẳng.
Mẹ tôi đi cùng Anh Quân, mẹ cười rồi ôm tôi, nói rằng tôi thi rất tốt và giờ mẹ phải sang nhà bác tôi luôn, nhờ Anh Quân đưa tôi về. Còn Anh Quân thì xin phép cho tôi đi chơi tới tối. Và thế là nghiễm nhiên tôi được đưa đi xem phim.
Đang hí hửng vì được đi xem phim thì ai đó lại chọn ngay phim ma. Tôi gào ầm lên không chịu còn anh cứ thế kéo tôi vào. Vừa đi vừa nói.
– Hàng ngày em xem phim hoạt hình thì sao hả. Vé mua rồi, không đổi được đâu.
Vào trong phòng chiếu, do sợ nên tôi cứ ngồi nép vào một phía. Đã vậy tôi còn ngồi ngay gần cái loa. Mỗi lần con ma trên màn hình rú lên là tôi lại nổi hết cả da gà.
– Đừng sợ.
Anh Quân thấy tôi ngồi nép về một bên thì khẽ thì thầm vào tai tôi, mắt vẫn hướng về màn hình.
– Chốc nữa hãy cẩn thận dưới chân, sẽ có một bàn tay thò ra túm lấy chân em lôi đi đấy.
– Đồ độc ác.
Tôi sợ phát khóc đấm anh một cái rồi toan định đứng lên bỏ ra ngoài nhưng anh đã kịp túm lấy cổ tay giữ tôi lại.
– Đừng có ra. Không sợ ma bắt à?
– Huhu em thề em sẽ không bao giờ đi xem phim với thầy nữa…
Tôi mếu máo nói nhỏ. Trên màn hình cái mặt con ma bất chợt hiện ra, cả rạp gào ầm lên còn Anh Quân thì ngồi cười khanh khách. Đúng là lão dở người. Tôi cũng sợ quá hét ầm lên, mắt mũi nhắm tịt lại, ôm chặt lấy người ngồi cạnh… ~•_•~
Sau khi gào thét chán chê ở rạp chiếu phim Anh Quân đưa tôi đi ăn để đền bù. Đang ngồi ăn dở thì điện thoại tôi reo lên liên hồi. Số lạ.
– Alo? – Tôi nhấc máy.
– Chị Tú An. – Khỏi nói cũng biết là thằng nhóc Minh Hoàng. – Chị ở đâu thế sao em gọi mãi …..bla bla…bla.blaa….
Tôi không hề muốn đáp lại lời thằng nhóc đó. Bí quá không biết làm cách nào tôi dí luôn điện thoại vào tai Anh Quân đang ngồi đối diện. Anh bị bất ngờ nên nhất thời nói năng cũng chẳng ra đâu với đâu.
– Ơ cái gì đấy An?
Nhóc Minh Hoàng vừa nghe thấy giọng Anh Quân thì cúp luôn máy. Tôi cười ầm lên, xem ra có cách cắt cái đuôi khó chịu này rồi. Anh Quân thấy tôi tự dưng ngồi cười thì hỏi, tôi không trả lời lại mắng tôi tâm thần vi dở hơi. Tôi bực bội đá vào chân anh một cái. Nhớ lại cái cảnh trong rạp chiếu phim bất giác tôi đỏ mặt. Cảm giác lúc ấy tuy sợ hãi nhưng lại có chút gì thinh thích. Tôi lại tự cười vu vơ một mình mặc cho người đối diện lại sắp trêu tôi là hâm hay gì đó đại loại thế. Anh đâu có biết anh là nguyên nhân khiến tôi cười…. ~^^~……
—-————————————–
GÓC BÍ MẬT CỦA ANH QUÂN…
Sau khi Tú An vừa ra về, anh đã ngồi ôm laptop tìm trên mạng về phim Tom&Jerry. Anh xem kĩ càng từng tập phim một dù anh chẳng thích xem mấy cái trò trẻ con đó. Ngày nào cũng vậy, liên tiếp trong một tuần liền anh đã down đầy đủ toàn bộ tập phim Tom&Jerry cho ai kia. Anh không biết tại sao anh lại làm thế. Anh làm thế để làm gì? Anh đâu có được trả lương chứ. Vậy mà khi đã down xong hết anh lại còn bịa đó là do bạn anh gửi nhầm chỉ để mong một lời cảm ơn ké từ ai kia vậy mà con nhóc đó vẫn bướng bỉnh không nỡ cảm ơn anh một lời. Một người lạnh lùng như anh, cao ngạo như anh từ bao giờ đã phải làm mấy cái trò như thế này? Đến ngay cả bản thân anh cũng không rõ nữa.
Anh đặt bút xuống bàn làm việc, day day hai bên thái dương, anh bất chợt nhìn lên bức tường đẹp đẽ ngày nào giờ chi chít những tờ giấy ghi nhớ. Bức tường đó là thứ duy nhất nằm trong nhà anh nhưng lại không phải của anh. Bức tường đó là do một con bé cứng đầu, ương bướng và thích đồ ngọt, con bé mà anh rất thích trêu, chính nó đã tỉ mẩn dán từng mảnh giấy màu mè lên bức tường ấy. Nhắc đến đồ ngọt, anh thử bóc một viên kẹo rồi thả vào miệng. Vị ngọt từ viên kẹo dần lan tỏa cùng nụ cười phảng phất trên khuôn mặt anh…
Chương trước | Chương sau