Old school Swatch Watches
Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Định Mệnh Là Những Chiếc Giày


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 35
5 sao 5 / 5 ( 96 đánh giá )

Định Mệnh Là Những Chiếc Giày - Chương 16

↓↓
– Nói xong chưa? – Tôi cố gắng kiềm chế ngọn lửa giận giữ đang phừng phừng trong đầu.

bạn đang xem “Định Mệnh Là Những Chiếc Giày ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

– Rồi ạ.

– Vậy thì BIẾN!!!

Nói rồi tôi đi thẳng vào lớp trong sự ngỡ ngàng của những người có mặt tại hành lang lúc bấy giờ. Lam đang ngồi nhắn tin với “dzai” thấy tôi to tiếng cũng giật mình ngước đôi mắt to tròn lên nhìn tôi.

– Lại là “chàng Hoàng tử tí hon” của mày à?

– Tao mách cậu bạn bên A3 của mày là hôm nọ mày giả vờ đau bụng trốn hẹn nhé?

– Thôi gì đanh đá thế =)) tao đùa thôi mà hihi chị An bớt nóng, bớt nóng hihi. Nóng nảy là dễ ỉa chảy. hihi Kể ra thằng nhóc đấy mà cao thêm tí nữa, đẹp trai thêm tí nữa thì cũng đủ tiêu chuẩn để duyệt rồi đấy nhỉ.

– Thích không? Cho mày duyệt luôn.

– Thôi tao có bạn Long bên A3 rồi hihihi

Tôi nhìn nó bằng ánh mắt kì thị. Đúng lúc Thùy định hỏi gì đó thì cũng là lúc Anh Quân bước vào. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi caro màu xanh, khoác ngoài là chiếc áo len mỏng màu ghi viền đen. Thêm một điều đặc biệt nữa là hôm nay anh xuất hiện cùng với một cặp kính cận gọng đen. Anh Quân bị cận thị à? Sao tôi không biết nhỉ.

– Ôi mày ơi, nhìn thầy hôm nay đẹp trai quá mày ơi…

Khỏi phải nói cũng biết đó là Lam. Nó đang quay nửa người xuống bàn tôi, đập bàn rồi gào thét loạn xạ. Ờ, công nhận đẹp trai thật. Nghĩ tới đây tôi úp mặt vào hai lòng bàn tay rồi lẩm bẩm tự chửi mình. Tim tôi đập nhanh hơn mức bình thường một cách kì lạ. Bình thường anh đã đủ độ “hot” để thu hút ánh nhìn của người khác rồi, giờ lại thêm cặp kính đó nữa, dù hơi ngố một chút nhưng mắt tôi cứ dán vào cái vẻ “đáng ghét” đó. Tôi điều chỉnh nhịp thở để lấy lại bình tĩnh trả lời Lam.

– Ẹ hèm… Ờ thế mọi ngày nhìn xấu lắm hả?

– Không, mọi hôm đẹp rồi, hôm nay đẹp hơn. Mỗi tội ngó hơi ngu tí.

Tôi chẹp miệng vài cái rồi tự gõ vào đầu mình để xóa thể vứt hết những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu ra ngoài. Suốt cả buổi học tôi cứ như con ngốc. Những câu hỏi anh đặt ra tôi đều cố gắng trả lời nhưng chẳng câu nào đúng. Thậm chí có những câu rất dễ vậy mà tôi vẫn cứ nhầm chỗ này sai chỗ nọ. Chẳng lẽ tôi đã bị cho cái vẻ mặt kia làm lú lẫn rồi sao? Thật là có tội với tổ tiên quá. TT^TT

. . .

Tiết trời thu mang một vẻ ảm đạm. Tâm trạng tôi cũng lắng xuống, chút gì đó nghèn nghẹn. Mấy hôm nay tôi không hề nhìn thấy Duy Khang. Sau hôm nói chuyện ở trước cửa phòng truyền thống Khang đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Tôi không còn nhìn thấy anh ở bất cứ ngõ ngách nào trong trường. Lớp học không có, phòng của thầy tổng phụ trách cũng không. Tôi cứ nghĩ anh cố tình tránh mặt tôi. Như vậy có phải là tôi bị ghét không?

Buổi chiều sau khi học hóa ở trung tâm đáng lẽ ra là tôi phải đên Back In Time để luyện đàn vì tối nay Anh Quân có việc bận không ở nhà được. Nhưng tôi nghĩ mình sẽ chẳng tập tành được gì đâu. Tự cho phép mình “bùng một cách hồn nhiên” tôi tới một quán cafe nhỏ. Gọi một cốc sinh tố bơ rồi ngắm chiều thu. Tôi thơ thẩn nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ nhỏ, mơ màng gì đó, suy nghĩ gì đó, than trách gì đó… nhưng trong lòng vẫn không thể nào vơi bớt đi những suy nghĩ ngổn ngang đang đè nặng. Tôi nghĩ về Duy Khang, về những gì anh nói. Tôi nghĩ về Anh Quân, về tình cảm của tôi. Rốt cục mọi chuyện sẽ đi tới đâu chứ. Một mối quan hệ không rõ ràng ban đầu sẽ rất là thú vị. Thú vị bởi chút gì đó ngọt ngào người ta dành cho nhau mà không nhất thiết cần một lí do cụ thể, thú vị bởi người ta có thể tự do làm những việc mình thích mà không bị trói buộc bởi một mối quan hệ rườm rà, không cần lo sợ người kia sẽ nói lời chia tay. Yêu mà không cần danh nghĩa, chỉ đơn giản là “yêu” và “thích”. Thế thôi. Nhưng cái thứ tình cảm ấu trĩ ấy có thể địch lại được sự ích kỉ và lòng tham của con người không? Khi mà người ta đã cảm thấy những sự quan tâm lặng lẽ kia quá ư nhàm chán. Họ muốn được ôm, thích được nắm tay người mình yêu băng qua mùa đông buốt giá, muốn được hét to cho cả thế giới biết về sự tồn tại của mối quan hệ giữa hai người. Sẽ chẳng ai chịu làm một cái bóng mãi mãi cả. Thứ tình cảm mập mờ và cả những sự quan tâm không phân định đó rồi sẽ có lúc khiến cho con người ta cảm thấy phát điên và khi đã quá mệt mỏi, khi mà yêu thương đong đầy cứ bị gò bó trong một mối quan hệ mập mờ không tên. Như vậy liệu có đủ? Khi yêu quá nhiều nhưng không được đáp ứng, người ta sẽ buông bỏ. Tôi sợ như thế!

– Lâu lắm không gặp.

Một giọng nói xa lạ mà thân quen. Cậu bạn mặc chiếc áo khoác màu nâu có mũ, mặc chiếc quần jean xám vừa đẩy cửa bước tới chỗ tôi. Cậu ta sở hữu đôi mắt màu hổ phách quen thuộc, cái điệu bộ gương mặt cũng quen thuộc…

Hồi bé ngoài cô bạn thân Dương Thùy tôi còn có một cậu bạn thân học chung lớp tiểu học. Chính cậu ta đã rủ rê tôi tập piano, cũng là kẻ hay dọa mách bố mẹ mỗi khi tôi nghịch ngợm, chính cái cậu có gương mặt ngạo nghễ đứng ngay trước mặt tôi đây. Đúng, không sai, là Hoàng Duy(1).

Hoàng Duy học với tôi xuyên suốt hồi cấp một cho tới năm lớp 5 tôi chuyển trường và thế là mất liên lạc. Hoàng Duy xuất thân từ một gia đình giàu có, bố cậu ta làm ở tập đoàn công ty gì đó rất nổi tiếng nhưng tôi không thích cái lĩnh vực đó nên tôi cũng chẳng nhớ tên công ty luôn, cho dù ngày nhỏ cậu ta hay nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần để khoe mẽ với tôi và lũ bạn.

Bất ngờ gặp lại thằng quỷ hay bắt nạt mình hồi nhỏ khiến tôi thiếu tự nhiên.

– A…

– A với B cái gì. Quên nhau rồi hả?

– Đâu có. Cậu ngồi đi.

Tôi lịch sự chỉ vào cái ghế trước mặt. Hoàng Duy cười rồi kéo ghế ngồi xuống, lật qua lật lại tờ menu rồi gọi một ly nước chanh.

– Cậu dạo này thế nào rồi? Học trường gì? Vẫn chơi piano đều đấy chứ? – Tôi khuấy đều cốc sinh tố của mình rồi nhìn cậu ta. Mọi đường nét đã có ít nhiều sự thay đổi nhưng cái vẻ nghịch ngợm láu cá thì không lẫn đi đâu được.

– Bố tôi nhét tôi vào cái trường quốc tế Princenton. Còn đàn thì đương nhiên là vẫn chơi rồi. Còn cậu thì đã bỏ piano chưa? – Duy cười lớn. – Ngày đó cậu ghét piano lắm mà.

– À thì cũng định rồi đấy nhưng tiếc quá đúng là cái duyên nợ, giờ vẫn phải dính lấy nó. Đợt tới còn phải đi thi cái cuộc thi khỉ gió gì đấy. Mệt.

– Rồi biết cuộc thi đấy rồi. Cậu không đi thì đúng là uổng phí. Cậu thật sự có tài.

– Ờ. – Tôi đáp cụt lủn.

– Cậu vẫn nói chuyện đáng ghét như thế. Rất mất hứng.

– Quá khen rồi.

– Khó ưa.

Duy đáp cụt lủn. Chúng tôi kể cho nhu nghe về cuộc sống của mình, ôn lại những kỉ niệm xưa cũ. Sau đó cả hai đứa đều chìm vào khoảng lặng riêng.

– Cậu có còn vẽ không? – Duy lên tiếng.

– Không.

– Sao cậu lại ra đây ngồi thế này?

– Bùng học.

– Ghê nha. Tôi cứ nghĩ cậu vừa đi vẽ về cơ. Môn gì mà bùng?

– Piano. Còn cậu? Sao ra đây?

– Mới đi làm bài tập nhóm về, đang khát định vào làm cốc nước rồi phắn thì gặp cậu. Tiện thể cho tôi hỏi luôn, con gái các cậu thích gì?

– Còn tùy vào từng người chứ. Mà để làm gì?

– À, tôi lỡ làm bạn gái giận.

– Sao lại thế? Sao bạn gái cậu lại giận?

– Tại cô ấy hỏi tôi tại sao lại yêu cô ấy.

– Cậu trả lời thế nào?

– À tôi bảo là do tôi rảnh.

– Đáng đời. Cậu bị giận là đáng lắm.

– Tôi kể để cậu “chà đạp” tôi à? Mà cậu đã yêu đương gì chưa mà ngồi đấy chê bai.

– Đơn phương. Chắc thế. – Tôi cười chua chát.

– Sao lại thế? Là như nào? Kể tôi nghe xem.

– Tôi ngại lắm. Chuyện này hơi khác thường.

– Cậu là LGBT?

– Không. Cậu bị điên à.

– Thế thì bình thường rồi. Thế làm sao?

Tôi kể lại cho Duy nghe về mình và Anh Quân. Từ “cách thức” gặp mặt cho đến khi trở thành thầy trò rồi rum rủi thế nào lại thành ra như bây giờ. Sau khi nghe xong cậu ta chỉ xùy một cái rồi phẩy tay.

– Tưởng gì -_- Tụt cả cảm xúc. Quá bình thường.

– Thì có ai nói gì đâu. Tôi chỉ đang nghĩ không biết rồi chuyện này sẽ đi về đâu.

– Đến đâu thì đến nghĩ làm gì. Đã là duyên phận rồi thì đằng nào chả thế. Mà số cậu đen như cái “mông” nồi. Định mệnh của người ta long lanh đẹp đẽ bao nhiêu thì định mệnh của cậu lại là mấy chiếc giày.

Đang định vung tay lên đấm cho tên đó một cái thì điện thoại của tôi đổ chuông, màn hình nhấp nháy cái tên “Anh Thầy”.

– Ngốc, em đang ở đâu đấy?

– Em hôm nay chắc không tập piano được rồi. Em hôm nay không có tâm trạng.

– Em đang ở đâu? – Anh Quân bỏ qua lời nói của tôi mà hỏi tiếp câu hỏi của mình.

– Em đang ở quán cafe…

Anh nghe xong chỉ ừ một tiếng rồi cúp máy cái rụp. Hoàng Duy nhìn tôi, ánh mắt tò mò.

– Người đó ấy hả?

Tôi ừ một tiếng rồi lại nhìn xuống chiếc điện thoại, một tin nhắn từ ai kia…

“Ra ngoài đi!”

Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao nhưng Anh Quân đã nói thế thì cứ làm thế đi. Tôi vội vã từ biệt Hoàng Duy, cũng không quên lấy số điện thoại và nick facebook để tiện liên lạc rồi chạy biến ra ngoài cổng. Anh Quân đứng đợi tôi ở một góc ven đường. Vừa nhìn thấy tôi anh đã ra lệnh bắt tôi lên xe, giọng điệu khiến cho người ta phải rùng mình.

Anh Quân suốt dọc đường không nói gì. Mãi cho đến khi tới nơi, gửi xe xong anh mới nói một câu cụt lủn nhưng khiến tôi rung rinh.

– Đi theo tôi.

Anh Quân sải từng bước dài trên con đường rộng thênh thang. Đó là một com đường rộng lớn, hai bên đường rợp những tán cây gần như che kín bầu trời. Trời thu, cây thay lá. Lá vàng cứ neo mình theo những cơn gió vi vu rồi đáp xuống mặt đất. Tôi nhìn lá cây rồi lại nhìn con người đang trầm mặc đi phía trước. Người đó có một bóng lưng rộng khiến tôi cảm thấy muốn được tựa vào nhưng sao bóng lưng ấy xa vời quá…

Một buổi chiều thu, lá vàng rụng đầy, hương hoa sữa ngào ngạt nhức óc, có một người đi trước một người theo sau. Dù đang cùng đi trên một con đường nhưng họ lại đang mang những tâm tư trong thế giới của riêng mình… Tôi dừng bước, đưa tay ra định nắm lấy hình bóng cao lớn ấy nhưng nắm mãi nắm mãi, càng nắm anh càng đi xa hơn. Tôi đã đứng lại còn anh thì vẫn cứ đi. Tôi ngây người nhìn theo. Anh Quân đi được thêm một lúc không thấy tiếng bước chân tôi theo sau thì dừng lại đánh mắt tìm.

– Em đi chậm thế.

Anh nói khi tôi đi tới chỗ anh.

– Con đường này có rất nhiều kỉ niệm đối với tôi.

– Ồ. Thế ạ. – Tôi cố nặn ra một nụ cười méo mó. Tâm trạng hỗn độn. Tôi thấy buồn…

– Này, em thử nói xem cảnh ở đây có đẹp không?

– Đẹp.

– Ha..

Anh thở hắt ra một tiếng rồi bước nhanh về phía gốc cây đối diện như thể nếu anh chậm trễ thêm một phút nào nữa thì nó sẽ biến mất vậy. Anh đứng ngẩn ngơ một lúc rồi chỉ vào gốc cây. Gốc cây xù xì rong rêu có một vết khắc tạo thành rãnh hình trái tim đã cũ, rong rêu mọc đầy khiến nó trở nên khó nhận biết.

– Là do thầy với cả….?

– Ừ. – Anh Quân chen ngang khi tôi chưa kịp nói hết câu. – Cũng đã lâu rồi. Giờ rêu bám hết lên rồi.

Tôi nhành mép một cái, đại khái là cười. Anh định nói gì đó nhưng thấy tôi đã quay lưng đi thì lại vội vã đi theo. Tâm trạng tôi trở nên ủ dột như chiếc bánh mì nhúng nước. Tới cái gốc cây phía trước thì tôi nhìn thấy một cây cỏ bốn lá. Nó cũng chẳng khác gì cỏ ba lá ngoại trừ việc nó có thêm một chiếc lá nữa. Chỉ vì có thêm một chiếc lá đã khiến nó trở nên đặc biệt hơn. Tôi thấy mình giống cỏ ba lá còn bạn gái cũ của Anh Quân, chị ấy giống cỏ bốn lá, đặc biệt hơn tôi, được anh chú ý hơn tôi.

– Em tìm cái gì thế? – Anh Quân lại gần chỗ tôi rồi cũng ngồi xuống, dùng một ánh mắt kì dị để nhìn thứ cỏ màu xanh lá trên tay tôi.

– Là cỏ bốn lá.

– Để làm gì?

– Là cỏ bốn lá trong truyền thuyết ấy. À mà em có kể thầy cũng không thấy hứng thú đâu. Thầy đâu có tin vào mấy cái này đâu chứ…

Chương trước | Chương sau

↑↑
Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Trích đoạn:Hạo Khang đứng bên ngoài rất muốn xem hết màn đấu này nhưng anh không

21-07-2016 59 chương
Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Truyện xoay quanh về Lâm Thiên Vũ – giám đốc của một công ty lớn. Chính vì sự gả

21-07-2016 31 chương
Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline bên sợi dây đàn là một câu chuyện về cô gái tên Hiểu Tranh và xung quanh cô lúc

22-07-2016 10 chương
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tên truyện: Tôi Ghét Thần TượngTác giả: mysweetlovelydayThể loại: Truyện TeenTình

28-07-2016 22 chương
Ốc nhỏ

Ốc nhỏ

Ở cái tuổi mười sáu, có lẽ cô bé nào cũng từng có một giấc mơ cổ tích của riêng

30-06-2016
Theo cơn gió nhẹ trôi

Theo cơn gió nhẹ trôi

Nó thích anh! Nó chưa từng nói với ai điều này, nhưng dù cho có ai đó trong số bạn bè

23-06-2016
Say đời

Say đời

Đôi ba bữa mấy thằng bạn thân lại cùng nhau uống, cùng nhau say. Thế là nhất. *** -

28-06-2016
Chữa bệnh "buồn"

Chữa bệnh "buồn"

Hắn nghe buồn âm ỉ, làm tổ trong từng ngóc ngách tâm hồn mình đã lâu,...Và thế là

30-06-2016
Cá Mực Hầm Mật

Cá Mực Hầm Mật

Trích đoạn:Ở câu lạc bộ, Gun nổi tiếng là chưa từng qua lại với phái nữ, không

19-07-2016 48 chương