Cl Muôn Năm!
Vợ cậu, đúng là ngốc nghếch, đúng là trí nhớ kém quá! Hoàng Thế Hiển lắc đầu, cầm hiệp ước vợ chồng, chỉ đúng vào chỗ cần thiết.
-“A, rồi rồi, đợi em thay đồ nhé!”
bạn đang xem “Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu! ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!-“Không đợi được đâu, đầu tao bẩn rồi, phải được gội ngay…”
-“Một chút thôi mà cậu!”
-“Chút gì mà chút…đang đau đầu lắm đây này, có gội cho không thì bảo đây…”
Bị cậu thúc ép, ai đó cuống cuồng làm theo mệnh lệnh. Mùi hoa hồng ngọt ngào thoang thoảng quyện theo những ánh nến lung linh huyền ảo, phía cuối căn phòng, trên cái ghế gội đầu là vẻ mặt đắc thắng hơn bao giờ hết. Bên cạnh, Nhi đang dùng một lực vừa vặn nhất, matxa da đầu qua lại, cực kì chuyên nghiệp.
Đúng là cuộc đời kì diệu, tình yêu cũng diệu kì. Cô đã từng gội đầu cho bao nhiêu người, trái tim cũng đâu có thổn thức như này? Rõ ràng cũng là tóc thôi mà, nhưng là tóc của cậu, khiến cho cô nâng niu, trân trọng giống như bảo vật vậy.
Còn cậu nữa, cứ trân trân nhìn rồi cười suốt từ nãy tới giờ, hại Nhi người nóng ran, cô ho nhẹ.
-“Cậu nhắm mắt vào, em dội nước nè!”
-“…”
-“Cậu…cậu…”
-“…”
-“Nước vào mắt bây giờ cậu ơi…”
Khẽ cúi người, vỗ nhẹ vào má cậu nhắc nhở. Chỉ là một cái vỗ rất nhẹ, tràn đầy yêu thương, chẳng hiểu sao cậu lại bị chảy máu nữa. Nhi là Nhi xem rất nhiều phim truyền hình nhé, chẳng phải đây là dấu hiệu của bệnh máu trắng hay sao?
Hoàng Thế Hiển đối diện với vợ, với làn váy mỏng manh thoắt ẩn thoắt hiện, với cảnh xuân sắc tràn trề, máu mũi đổ nhiều hơn, hại ai đó nước mắt rơm rớm chảy, rồi hoảng quá, khóc toáng lên.
-“Ê…ê…”
-“Nhi, Nhi, bình tĩnh lại đi…”
Cậu ôm cô vào lòng, động viên mãi thôi, cô hỏi lý do, thì cậu lại không tài nào mà giải thích được. Mà càng nhìn cô thì máu chảy càng tợn, đành phải bảo cô ra ngoài trước.
Tắm gội xong đi ra, thấy Nhi ngồi cạnh chân giường, thút tha thút thít, có người vừa buồn cười vừa thương.
-“Cậu ơi…”
Trời ạ, bên trên thì dễ thương hết biết, bên dưới cứ núc na núc nỉu thế kia thì ai mà chịu được? Máu mũi theo phản xạ lại chảy, chảy không ngừng, dọa vợ bé bỏng của cậu sợ quá, mau chóng chạy tới ôm ấp, tay lau máu, tay vỗ về.
-“Không sao đâu cậu, không sao đâu, em sẽ không để cho cậu chết đâu…cái cô gì trong phim đấy, chết, nhưng trong phim khác, có cô khác lại sống được, hình như phải thay tủy thì phải…”
-“Nhi…”
Hiển cố ngắt lời, mà cô cứ tức tưởi hoài, người run cầm cập, đành phải bế về giường trước.
-“Mày sợ tao chết thế hả?”
-“Cậu, cậu không chết được đâu…”
-“Ừ!”
-“Hình như cậu bảo chết thì cậu mang theo em, ngày bé cậu hứa thế đấy, cậu nhớ giữ lời nhé!”
Ai đó mỉm cười trêu chọc.
-“Thôi, tao chết rồi thì ba mẹ buồn lắm, để mày ở lại chăm ba mẹ…”
-“Không được đâu, bao nhiêu người chăm ba mẹ mà, các bác, các chị…em không chịu đâu…”
Định đùa thêm tý nữa mà thấy cô khóc ghê quá, xót ruột, cậu đành trấn chỉnh.
-“Trương Ngọc Uyển Nhi, dừng nấc lại ngay!”
-“Dạ…em…em…”
-“Bệnh của tao thì nguy hiểm thật, nhưng không phải máu trắng, có cách chữa…”
Nghe cậu nói, mắt cô sáng ngời, vội vàng nói.
-“Cách gì ạ?”
-“Tao bị lạnh …”
-“Thật ạ…em cho điều hòa ấm lên nhé…”
Tay chưa chạm vào điều khiển thì cậu đã đẩy ra, buồn tủi nói.
-“Không được, điều hòa không tốt, thôi, kệ tao, cái này không chữa còn nguy hiểm hơn máu trắng, cứ mất máu như này có lẽ chẳng sống được tới sáng mai đâu…”
-“Cậu nói cách đi…đừng dọa em thế…”
Nhi nghẹn ngào van xin, xin mãi, xin mãi cậu mới nể mặt, buông lời lạnh lùng.
-“Chỉ cần để mũi rúc vào nơi ấm áp nhất, sẽ ngừng chảy máu thôi…”
-“Nơi ấm áp nhất?”
-“Ừ!”
-“Thế cậu mau mau lên, nhanh lên không mất máu nhiều…”
-“Là mày nói đấy nhé!”
Uyển Nhi còn ngơ lắm, cậu đã ôm chặt lấy cô, nới lỏng dây áo mỏng manh, khẽ trườn người xuống, ghì mặt mình vào nơi “ấm áp nhất”, đầy đặn nhất và mềm mại nhất. Ở nơi đó, có hương thơm ngọt ngào như sữa non…ở nơi đó, có nụ hồng đẹp đẽ…cái nơi đó đó…còn hơn trăm vạn phương thuốc chữa bệnh bí truyền.
Hai má đỏ chín, tâm trí cô mơ màng theo từng tích tắc, trái tim thảng thốt không ngừng, trời ơi cô đang nghĩ bậy bạ gì đây? Rõ là cậu chỉ muốn chữa bệnh thôi mà, sao cô có thể lung tung chứ? Cô đúng là hư, khổ nỗi, khoảng cách gần quá, mỗi hơi thở ấm áp của cậu phả vào khe rãnh ấy là người cô lại run hết thảy.
-“Có chắc…có chắc…chắc là cách này ổn không cậu?”
Ai đó khẽ ngóc đầu, lườm lườm.
-“Mày không tin tao? Hay mày muốn tao chết…”
-“Không…không…em không dám…em tin…em tin…”
Ai đó tiếp tục công việc ủ ấm, còn cô, thao thức thao thức, khó khăn lắm mới ngủ nổi.
*****
Nhi tỉnh dậy thấy cậu hết chảy máu cũng yên tâm chút chút mà hôm qua mất ngủ nên người khá là mệt mỏi. Nhìn sang cậu, trông cũng không được khỏe là mấy, chắc do bị ốm.
Bàn ăn buổi sáng nhà họ Hoàng có hai kẻ mắt thâm quầng.
Người làm lần lượt dọn từng món, Hoàng Thế Lân hắng giọng.
-“Trẻ thì trẻ, cũng phải giữ sức…”
Mẹ bên cạnh nghe thấy thì e hèm.
-“Ôi dào, ăn thua gì, ngày xưa mẹ quen một người bạn, trong vòng hai năm, bao nuôi tất cả 73 em gái, mà đấy là con số thống kê, còn trên thực tế, chưa kể tới tình một đêm đâu…thế mà giờ vẫn khỏe như trâu các con ạ…”
Ba tự dưng mặt tối sầm, yên lặng dùng bữa, mẹ tiếp tục.
-“Nhi, Nhi…tối qua thấy thế nào con…có khỏe không…thằng kia…nó có quá đáng lắm không…ăn xong đi nằm đi con ạ…”
Hiển ngồi đối diện, tý nữa thì sặc. Nhi không hiểu thâm ý, vẫn ngây ngô trả lời.
-“Không, con khỏe mà!”
Nhìn con gái không chút ngại ngùng thế là biết thằng con trai vô tích sự rồi, bà khẽ thở dài. Thật là, đã đến bước đấy rồi, chẳng nhẽ lại phải bảo ba mày đào tạo lại mày.
-“Thợ săn đã mang thỏ tới tận hang mà cọp không ăn thì chắc là con cọp ngu!”
Bà mẹ bâng quơ, mọi người liếc mắt nhìn nhau, Uyển Nhi chẳng hiểu gì cả, cô chỉ là nêu ý kiến của mình.
-“Nhỡ con cọp ấy vừa ăn no thì sao hả mẹ?”
Nhưng mẹ không nhìn cô, mẹ nhìn cậu, hình như mẹ mong cậu phát biểu hơn thì phải? Cũng đúng, cậu thông minh hơn cô rất nhiều mà!
Nhấp ly rượu vang, Hoàng Thế hiển bình thản đáp.
-“Lao tới ăn ngay là hạ sách, thượng sách là vờn thỏ con cho đã, để ngày ngày nó tự chạy tới miệng cọp, thỏa thích ăn…”
-“Khụ…”
-“Khụ…”
Hai ba mẹ cùng ho sặc sụa, các bác phục vụ bên cạnh thì nín cười đỏ hết cả mặt. Cậu vẫn ăn rất bình thường, Nhi ngẩn ngơ, mọi người làm sao không biết, có chuyện con cọp và con thỏ thôi mà?
Nhiều lúc cô cũng ước chi mình thông minh lắm nhé, người ta bảo người ngốc thì sướng, không phải suy nghĩ nhiều, đã ai ngốc chưa mà biết sướng? Khổ bỏ xừ, ví dụ như này này, muốn tham gia bàn luận cũng không đủ khả năng.
Tiễn cậu đi làm, đầu cô vẫn vương vấn chuyện lúc nãy, hỏi dò.
-“Cậu ơi, con thỏ bé xíu làm sao mà con cọp ăn trong nhiều ngày được?”
Cô chỉ thắc mắc thôi mà, sao cậu phải khẩn trương kéo cô thẳng vào xe? Ánh mắt này, thật…không xong rồi… một tay cậu đỡ người cô, môi rà soát môi xinh, cắn cắn nhấm nhấm, gương mặt gần trong gang tấc nở nụ cười vô cùng tà mị. Con vợ bé bỏng này, quả thật nó bé bỏng đáng yêu quá, hận không nuốt chửng được luôn.
-“Cậu…muộn làm…”
-“Con cọp nó để dành, mỗi ngày ăn con thỏ một ít, vợ hiểu không?”
-“Em á…hơi hiểu ạ…”
-“Vợ nghỉ làm tới bao giờ?”
-“À trước em xin nghỉ một tuần trăng mật đó…”
-“Thôi, vợ ở nhà làm gì, đi làm với chồng đi!”
-“Em…em còn đang mặc đồ ở nhà nè…”
-“Không quan trọng, hôm nay vợ làm cho chồng, chồng trả lương…”
Chương trước | Chương sau