“Cậu ăn ngủ có được không?”
bạn đang xem “Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu! ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Cậu có nhiều bạn bên đó không?”
…..
Mãi, mãi mà vẫn không hồi âm. Nhưng Sen là đứa cực kì kiên nhẫn, hàng ngày vẫn nhắn tin chúc ngày mới tốt lành, rồi chúc ngủ ngon. Lúc nào gặp cái gì hay đều nhắn tin khoe cậu hết à.
Một ngày, rảnh rang quá, nó viết.
“Em thích cậu, cậu ạ! Thích theo cái nghĩa nam nữ mà mẹ cậu dạy em ý!”
“Em nghĩ mãi mới nhận ra đó, em nhớ cậu nhiều lắm, và thích cậu cực kì luôn, cậu không thể nhắn tin lại à?”
Một phút…hai phút…ba phút…
Mười năm phút…
Ngay khi nó hết hi vọng lắm rồi, thì điện thoại rung. Trời ơi, phải gọi là sung sướng gần chết luôn ấy, nhảy múa quanh phòng luôn!
Hồi hộp mở ra, hồi hộp đọc.
“Tao ghét mày!”
Hả? Mặt con bé ngắn tũn, cố gắng nhắn lại lý sự.
“Thế sao cậu còn bảo thích em, đợt gì đó? Em còn nhặt được điều ước của cậu đấy, cậu nói cậu muốn lấy em làm vợ, giờ cậu ghét em là sao?”
Một lúc, tin nhắn tới.
“Ngày đó tao trẻ trâu biết gì đâu. Giờ tao ghét mày, đừng nhắn tin nữa, phiền lắm!”
Ai đó bị ai đó làm cho buồn phát khóc, từ hôm ấy, không dám nhắn tin nữa.
Cuộc sống không có cậu quá là thảm, nhưng nó biết làm sao giờ? Cậu thấy nó phiền như thế, nó đành phải chịu thôi.
Thế mà một buổi chiều hè, chiếc điện thoại mốc meo lại đổ chuông. Là cậu, Sen tưởng nó mơ cơ chứ.
-“CẬU! Là cậu à?”
-“Không tao thì ai?”
-“Cậu hết ghét em rồi ạ?”
-“Vẫn ghét…”
Sen còn chưa biết nói gì thì đã có cánh tay vẫy vẫy ở cửa, nó theo phản xạ kêu lên.
-“Anh Sên, anh nghỉ hè sớm thế? Đợi em tý em đang nói chuyện điện thoại…”
-“MÀY BIẾN ĐI!”
Giọng đầu dây bên kia đến là giận dữ. Tiếng tút tút lại vang dài, hại Sen ngơ chẳng hiểu gì? Anh Sên mua cho nó một đống quà, Sen mải nghĩ chuyện của cậu, chẳng khá khẩm lên nổi.
……
Thời tiết nóng nực, không có việc gì làm nên Sen thường ngủ trưa xuyên chiều luôn. Một hôm, nó có một giấc mơ rất đẹp, mơ gặp đại thiếu gia, mơ thấy cậu xoa mặt mình, thấy cậu khen nó xinh.
-“Vẫn béo như thế! Trông này, vẫn như lợn nái luôn!”
-“Cậu vừa khen em xinh cơ mà?”
-“Tao khen mày xinh lúc nào?”
-“Có mà, vừa thấy khen xong!”
-“Mày mơ hả…”
-“Đâu…đâu…thật…mà…”
Con bé ú a ú ớ, cái miệng chóp chép. Hại cậu nhà nó bực mình, vừa lôi dậy vừa quát ầm ĩ.
-“Cậu?”
-“Em đang mơ hay là thật thế?”
Cái giọng ngái ngủ yêu chết mất, bị ai đó búng cho một phát vào mũi.
-“Á…cậu…thật hả…cậu về bao giờ đấy! Sao em không biết? Sao không gọi em dậy? Trời ơi em xem nào? Sao hôm nọ cậu dập máy, uầy sao cậu đẹp trai ra nhiều thế? Sao cậu cao thế? Trời ơi, em nhớ cậu gần chết rồi đây này!Á…Em đi khoe các bác…à…ba mẹ biết cậu về chưa…?”
Sen sướng, làm ầm ĩ cả lên.
-“Cậu, cậu đánh em phát đi, em sợ là ảo giác lắm!”
Biểu cảm của nó làm cậu cũng phải phì cười, nhưng cậu không đánh nó, chỉ là ghé sát, cắn vào vành tai nó, không quá đau, nhưng cũng đủ để nó biết, cậu thực sự, đã về!
Sen tự dưng đỏ ửng, ấp a ấp úng, rồi ngượng quá, ngồi đơ luôn.
-“Đi!”
-“Dạ?”
-“Đi biển!”
-“Sao ạ?”
-“Tao nói đi biển chơi!”
-“Vâng! Để tối em chuẩn bị áo quần!”
-“Đi ngay bây giờ!”
-“Nhưng…ba mẹ cậu…em…”
-“Ba mẹ đi chơi rồi, chỉ tao với mày đi thôi!”
-“Dạ?”
-“Có đi không?”
-“Có…có chứ…em đi…em đi…”
Sen cười thật tươi, gần một năm, hôm nay mới có cảm giác vui sướng như vậy. Nó cứ ríu rít như con chim non cả một chặng đường. Có một người ngồi nghe nó nói, rất chăm chú, rất kiên nhẫn, thi thoảng đưa nước nó uống, thi thoảng vén lại mấy sợi tóc xõa trên trán nó, thi thoảng dựa vai nó cười mỉm.
Bữa tối, cậu đưa Sen tới một nhà hàng khá sang trọng.
-“Mày ăn gì?”
-“Em á, vâng đợi em tý!”
Sen nhìn thực đơn một hồi, rồi thản nhiên gọi.
-“Em ăn cua rang muối, tôm hấp bia, mực xào dứa…., chả mực, hến hấp lá chanh…., sò điệp nướng tóp mỡ…nộm sứa hoa chuối, cá thu sốt cà chua, cá hồi chiên vàng…thêm nước dừa nữa…rồi, xong, thế cậu ăn gì?”
Hiển nhìn Sen, rồi lại khẽ ra hiệu cho người phục vụ đi chuẩn bị.
-“Sao cậu không gọi ạ?”
-“Không muốn ăn!”
Sen nghe cậu nói thì bê ghế sát sàn sạt cạnh cậu, cuống quít hỏi thăm.
-“Ơ, thế sao được? Cậu có mệt lắm không?”
-“Hơi mệt!”
Nó tự xưng thấy xót, nó lên máy bay tý đã choáng, đằng này cậu phải ngồi trên đấy bao nhiêu tiếng, rồi lại đi ra biển luôn với nó.
Sen chủ động cầm lấy tay cậu, xoa bóp nhiệt tình, hi vọng cậu sẽ mau khỏe. Lúc thức ăn được dọn ra, chẳng hiểu sao người cậu chủ nhà nó yếu lắm luôn, tay cậu run không cầm được đũa thìa, Sen thương cậu quá, đành bóc hải sản cho cậu.
-“Thôi, không ăn nổi!”
-“Ăn nữa đi mà, em đã bóc rồi mà, ăn cho có sức khỏe, nhé!”
-“Con tôm đó to lắm, tao không ăn nổi!”
-“Thế em cắn một ít trước nhé, con tôm sẽ bé đi, rồi cậu ăn nhé!”
-“Cũng được, tao nể mày lắm đó!”
Sen tự cười, cậu chủ ngốc ngếch thật, cậu bị nó lừa nhé, thực ra con tôm này to thật, nhưng rồi nó cho cậu ăn hai nửa con tôm, thì cộng lại cũng là một con tôm mà. Cậu khờ quá, cậu lại cứ tưởng nó cắn một miếng rồi, cậu sẽ ăn ít đi.
-“Cậu ăn chả mực không?”
-“Thôi!”
-“Thôi ăn đi mà cậu, mỗi người ăn một miếng nhé!”
-“Không muốn!”
-“A…há mồm…em đút cho…”
-“Rồi, tao nể mày đấy!”
Người khôn làm nũng lên làm nũng xuống, hại người ngốc dỗ dành mỏi cả miệng, rốt cuộc, cũng ăn xong.
-“Cậu hết ghét em rồi nhỉ? Cậu lại thích em rồi phải không?”
-“…”
-“Sao cậu không nói gì vậy?”
-“…”
-“Cậu lại giận gì à?”
-“Ừ, rất giận!”
-“Em làm gì sai à?”
Chương trước | Chương sau