Điều Ước Năm Xưa
Trời ơi, giật mình! Tại sao mẹ có thể nhìn ra cơ chứ?
Hoàng Thế Hiển căn tội, ở cùng với một con nghiện phim tình cảm sến sủa lâu năm, nên giờ cũng hơi chột dạ. Nó vốn chỉ là con hầu thôi, còn nhà cậu, cậu cũng chẳng biết gia thế tới mức nào, nhưng chắc cũng giàu, liệu chuyện này lộ ra, có gây bất lợi gì cho nó không?
bạn đang xem “Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu! ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Liệu có như trên phim, bọn chúng sẽ bị cấm đoán?
-“Con…mẹ nói linh tinh gì vậy?”
Cậu trả lời, sau khi đã suy nghĩ, hết sức là “chính chắn”.
-“Không thích thì lôi nó đi Mỹ cùng làm gì?”
Mẹ cậu lại hỏi.
-“Thì để có người hầu con.”
-“Mẹ thuê người khác cho bảo bối, nhé!”
-“Không, con quen nó rồi, chỉ muốn nó thôi.”
-“Úi trụi ui…bảo bối của mẹ…bảo bối vừa bảo chăm em…xong giờ bảo bối lại bảo em hầu…câu trước với câu sau đánh nhau bôm bốp…thế rốt cuộc là bảo bối muốn sao đây?”
Thôi, đã bị mẹ cậu tóm đúng chỗ hiểm. Đại thiếu gia chỉ biết cười trừ, sơ xuất tới thế là cùng!
-“Con…con…chả muốn sao cả…”
-“Thế bảo bối thích em Sen hả?”
Hoàng Thế Hiển đỏ bừng, một mực phủ nhận. Mẹ cậu cũng không có gì là vội vã, giọng đều đều nói.
-“Ừ, vậy thì may quá, cha đẻ của Sen vừa mới liên lạc, định đón Sen về ở cùng, ông ấy là người có tấm lòng nhân ái, không như mẹ Sen, nên mẹ đang định tháng sau gửi nó về sống với cha nó…”
-“CÁI GÌ VẬY MẸ?”
-“Làm gì mà sửng sốt thế? Liên quan gì tới con?”
Ánh mắt mẹ cậu, rất chân thật, dọa ai đó sợ tái mặt.
-“Nhỡ may ba nó là người xấu thì sao ạ? Khổ thân con bé, nhỡ nó lại bị ba nó bắt nạt thì sao ạ?”
-“Không sao đâu bảo bối, lần này mẹ cho bác Hồng đi cùng, không ai bắt nạt được Sen cả.”
-“Nhưng nhà mình nuôi nó từ bé, tốn cơm tốn gạo, mẹ phải giữ nó lại phục vụ cho gia đình mình chứ, cho đi dễ dàng thế à?”
-“Tiền cơm tiền gạo là của ba mẹ, ba mẹ không tiếc thì ảnh hưởng gì tới bảo bối đâu?”
-“Con…con…”
-“Thôi, đi về phòng con đi, hay hôm nay lại quý mẹ thế hả?”
Đấu với mẹ mày à? Còn non lắm con ạ, xem kìa, mới bịa tý chuyện cha đẻ đòi đưa con bé về nhà mà thằng bé đã xoắn hết cả quẩy rồi kìa, haha! Người mẹ ngồi thư thả, khẽ cười mỉm, ép đứa con trai duy nhất phải lộ bộ mặt thật.
-“Thôi được rồi, nhưng mẹ phải hứa không được làm gì nó!”
Ai chà chà, con với chả cái. Mới tý tuổi ranh đã giữ “người thương” như giữ ngọc thế này?
-“Thế bảo bối nói xem tôi làm được gì nó?”
-“Con…con…”
-“Con làm sao?”
-“Con…thích…”
-“Thích ai? Đàn ông đàn ang, thích gì ghét gì thì đường hoàng mà nói!”
-“Rồi, con thích nó, được chưa? Trương Ngọc Uyển Nhi, con thích nó, vô cùng, vô cùng thích. Mẹ cho nó sang Mỹ với con!”
Mẹ mày đã biết từ lúc mày bước vào phòng đề nghị cơ con ạ, chỉ muốn trêu mày chút thôi. Bà chủ bình thản.
-“Đã hiểu, giờ mời bảo bối về phòng, tôi sẽ cân nhắc!”
Hoàng Thế Hiển đóng cửa phòng, mẹ cậu bên trong cười như nắc nẻ. Cái ông tướng con, trông “nạnh nùng” thế mà “nguy hiểm”. Tốt quá, người ta chẳng lo mẹ chồng nàng dâu chiến nhau sao, nếu Sen mà là con dâu á? Quá tốt, vừa xinh xắn, vừa đáng yêu, vừa biết nghe lời. Ôi trời ơi, phúc khí ở đâu mà dồn lên hết cái nhà này thế này? A a, giờ mới hiểu, vì sao nó không cho mình nhận con bé làm con nuôi, hóa ra…hóa ra…
Mừng thì mừng được một lúc thôi, nhưng còn chuyện cho Sen sang Mỹ thì vẫn không thể đồng ý được. Thứ nhất, việc Thế Hiển đi du học, mẹ cậu cũng cực kì không thích, chẳng qua là vì nguyện vọng trước lúc mất của bà nội Hoàng Thế Lân thôi. Có mỗi thằng con quý, ai mà thích xa. Giờ con Sen cũng đi nốt, nhà trở thành cái viện dưỡng lão mất. Không thể, không thể nào!
Phận làm mẹ di cư theo con á? Càng không, CL Group, ai quản lý? Mà Hoàng Thế Lân ở trong nước, vợ hắn thoát được ra nước ngoài chăng? Mơ đi! Bình thường thì hắn yêu chiều vậy thôi, chứ chuyện quan trọng thì khởi nghĩa mười năm cũng còn lâu mới thắng được! Với lại, ai đó làm sao có thể để ông xã đào hoa ở nhà một mình?
Thứ hai, không nói tới nhớ tới nhung, giả sử cứ thế cho con bé đi, sang đó ai chăm sóc nó, thằng bé thì mới tiếp thu môi trường mới, còn phải thích nghi, Sen sang đó một mình, lại còn ngốc nữa, tiếng Anh mù mờ, liệu học ở trường nào cho được? Chả nhẽ nó cứ suốt ngày ở nhà với giáo viên dạy riêng, người giúp việc…Nó khéo mắc thêm bệnh tự kỉ mất thôi!
Thứ ba, Hoàng Thế Hiển không biết có được hưởng cái gien chơi gái tùm lum như ba nó không? Nếu vậy thì chắc Sen khổ chết mất, mà con bé đâu có mạnh mẽ, lúc đó ai ở bên, nhỡ nó nghĩ bậy bạ thì sao?
Thứ tư, …
Thứ năm,…
…..
Mấy chục cái lí do hết sức chính đáng cứ luẩn quẩn trong đầu, thằng con trai thì khó thuyết phục rồi, rốt cuộc bà quyết định tấn công vào đứa con gái, rất có thể còn là “con dâu tương lai”!!!
……
……
-“Mẹ, mẹ chưa ngủ ạ?”
-“Làm gì thế con?”
-“Con xem phim!”
-“Còn đau đầu không?”
-“Hôm nay hết đau rồi mẹ ạ!”
-“Tốt, mẹ nằm với…”
Mẹ nằm trong giường với nó, có mẹ ở cùng, nó chẳng thấy phim hay nữa, thích nói chuyện với mẹ hơn à, mẹ Sen giỏi lắm, cái gì cũng biết, kể chuyện gì cũng hay.
-“Lớn rồi còn thích nằm giường lâu đài nữa không con? Nếu không muốn thì mẹ mua giường khác cho, nhé!”
-“Không không không…con vẫn thích lắm, con mãi mãi thích luôn, nằm giường này thích lắm, giống như công chúa vậy!”
-“Ừ, Nhi xinh như công chúa vậy!”
-“Thật á mẹ, cậu cũng khen con xinh nha, từ ngày con hút mỡ hình như con xinh ra thì phải…”
Mẹ nhìn con gái nuôi, cái vẻ ngây thơ của nó, nghĩ tới cái lần phẫu thuật đáng sợ kia, mẹ mắt đỏ hoe.
-“Mẹ sao vậy? Con là công chúa, mẹ là hoàng hậu, mẹ xinh đẹp nhất, mẹ đừng buồn nha!”
-“Ừ, Uyển Nhi mà xa mẹ thì mẹ buồn lắm!”
-“Sao con lại xa mẹ? Con sẽ luôn ở bên mẹ!”
-“Hiển sắp đi Mỹ, nó muốn mang con đi theo…”
-“Dạ?”
-“Nhưng mà nếu con đồng ý, chỉ có con và Hiển đi thôi, sẽ xa gia đình, xa tất cả mọi người, tới đó, Hiển còn phải đi học, cũng không chơi được với con, mẹ chỉ sợ con buồn thôi…”
Cậu phải đi du học nhỉ? Đúng rồi, học hết lớp 9 là cậu phải đi du học, không nhắc thì nó cũng quên. Sen yêu mẹ, yêu ba, yêu các bác, yêu căn phòng này, ngôi nhà này. Mọi người cũng rất quý nó nữa, sao nó có thể rời xa nơi đây?
Nó ngốc nghếch lắm, nó căn bản cũng không biết nước Mỹ rất xa, nó lại cứ nghĩ cậu cũng chỉ đi học giống anh Sên thôi, rồi lúc nào được nghỉ, cậu lại về với nó mà! Vì vậy, nó không ngần ngại mà quyết định luôn.
-“Con sẽ ở nhà với mẹ, con không đi theo cậu đâu!”
-“Ừ…”
Mặc dù đạt được mục đích, nhưng mẹ nó xem ra cũng không vui vẻ lắm. ‘Bé con à, xin lỗi nhé, chỉ lần này thôi, sau này lớn rồi, tự chăm lo được bản thân rồi, mẹ sẽ không can thiệp vào việc của các con nữa!’
*****
Hoàng Thế Hiển hôm nay vui lắm. Việc này, tới 90% sẽ thành công rồi, Sen mà, Sen kiểu gì cũng nghe lời cậu thôi. Cậu chạy rất nhanh, khuôn mặt rạng ngời chưa từng thấy.
-“Sen…Sen…”
-“Dạ!”
-“Mở cửa!”
Chưa kịp dậy thì cậu đã đạp cửa rồi, cậu đúng là…bá đạo mà!
-“Sen, tao hỏi mẹ tao rồi, mày đi Mỹ với tao nhé!”
-“Em…em…”
-“Nước Mỹ đẹp lắm, tao sẽ đưa mày đi chơi nhiều nơi!”
Sen đã chuẩn bị tình huống này, tập luyện rất nhiều lần, nhưng đứng trước mặt cậu, sao khó khăn thế nhỉ?
-“Em, em không muốn đi đâu!”
-“Mày điên hả?”
-“Em ở nhà, nhé!”
-“Mày nói lăng nhăng gì thế?”
-“Em nói thật!”
-“Mày nằm mơ hả?”
-“Không…em tỉnh mà…cậu cứ đi học đi, em ở nhà…”
-“Mày là đang cãi tao đấy phải không?”
Chương trước | Chương sau