Đại thiếu gia bên dưới nhìn thấy thì cười mỉm, con này cũng gớm thật, cầm tinh con vượn mới đúng, cao ngất như này mà cũng leo lên được. Ngay lập tức, cậu nghiêm giọng.
bạn đang xem “Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu! ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!-“May quá ông Lựu đây rồi, ông cho người lấy đá lấp cái hang này lại cái! Có con chuột chết bốc mùi thối quá!”
Ơ, đại thiếu gia nhầm hả, Sen ngây thơ thò đầu ra.
-“Làm gì có con chuột chết nào đâu?”
Cậu đang khoanh tay, dựa cả người vào cây ổi, nhìn nó. Mặt cậu rất là biểu cảm nhé, nó nhìn quanh, làm gì có bác Lựu ở đây? Ngộ ra bị cậu lừa, thì đã quá là muộn!
-“Cậu toàn lừa em thôi!”
Hậm hực nói.
-“Mày rỗi việc hả? Mò lên đấy làm gì?”
-“Cậu không chơi với em cơ mà, cậu không quan tâm em cơ mà?”
-“Lắm mồm!”
-“Em lên đây chơi…”
Cậu với một quả ổi nhỏ, rồi ném thẳng lên chỗ nó, quát.
-“Xuống ngay!”
Thực ra cú ném vừa rồi Hiển đã nhắm chuẩn, chắc chắn là sượt qua bên phải người Sen rồi bay vào hang đá. Ai ngờ nó ngu quá, phản xạ nghiêng đầu tránh, thế là trúng đạn luôn…giữa trán. Nó run, chân tay loạng choạng, tý nữa thì lăn xuống, hại ai đó bên dưới mặt tái mét.
-“Vác xác mày xuống đây!”
-“Không, cậu đang cáu lắm, em không ngu đâu!”
-“Xuống đi, rồi tao không phạt mày, không cáu với mày!”
-“Thế có giận em nữa không?”
-“Không!”
-“Cậu phải hứa cơ!”
-“Ừ, tao hứa!”
Sen mừng lắm, nó lò dò tìm đường xuống. Chân đạp, đá rơi lả tả, nhìn cảm giác nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, cậu bên dưới hãi hùng.
-“Mau lên đi, không xuống nữa!”
-“Sao ạ?”
-“Ở yên trên đấy cho tao!”
Cậu bực mình ra lệnh, chạy vào nhà sai người lấy thang, rồi mới lên đưa nó xuống.
-“Em tự xuống được mà, cậu bày vẽ thế làm gì?”
Con bé chẹp miệng, đại thiếu gia điên.
-“Tao biết mày giỏi rồi, tập trung vào, trèo cho nó cẩn thận…”
-“Ôi trời, đá thế kia em còn trèo được nữa là thang…dễ ợt ý à…”
Cái con ranh này, lắm mồm thật đấy, Thế Hiển hít hơi, cố nhịn nhục, một tay ôm chân nó, vác trên vai, nhanh nhẹn đi xuống.
-“Em đã nói em trèo được rồi mà…”
-“…”
-“Cậu ơi thả em ra đi!”
-“…”
-“Cậu ơi em chóng mặt quá à…”
Vì cậu vác Sen, chân nó thì ở phía trước người cậu, đầu nó thì ở phía sau, theo tư thế đâm thẳng xuống đất.
-“Cậu ơi em hoa mắt lắm, như bị chồng cây chuối ý, cậu ơi…em xin…tha cho em…”
-“Cho máu chảy một ít vào não mày, không mày ngu quá!”
-“Rồi rồi, từ nãy tới giờ chảy bao nhiêu máu rồi, em thông minh lắm rồi!”
Van xin rối rít, rốt cuộc cậu cũng tha, ném một phát con béo vào giường của nó. Sen vừa nằm xuống đã cuộn chăn tròn được rồi, trời đất thoải mái chết đi được, cả buổi nó ngồi trên hang, đau hết cả lưng.
Tiếng bụng hai đứa, không hẹn mà cùng kêu.
-“Á, cậu đói kìa?”
-“Đúng rồi, tao đói, mày không đói nhỉ?”
-“Có có…em đói…em đói…tới giờ ăn trưa chưa cậu?”
-“Qua lâu rồi!”
Đoạn, cậu sai người mang thức ăn lên, nào là gà rang muối, nào là thịt bò xào dứa, nào là cua hấp bia. Sen đói hoa cả mắt, lưỡi liếm môi thèm thuồng, cậu thì ngồi ăn ngon lành, tỉnh bơ.
-“Cho em ăn với!”
Cậu ban đầu định phạt nó, nhưng nhớ ra nó đói thì nguy cơ xỉu rất cao, nên chỉ gật đầu, Sen rón rén tới gần, bốc lấy bốc để.
-“Con gái con nứa, dùng đũa đi!”
-“Ôi dào, bốc tay cho nhanh cậu ạ!”
-“Vô duyên!”
Nó kệ, xé thịt nhai nhồm nhoàm.
-“Cậu xem, em ăn ba miếng rồi cậu mới xong một miếng…”
-“Mày thì giỏi rồi!”
-“Thật á?”
Tới lúc ăn cua, đại thiếu gia ngại dùng tay, nên toàn bộ để Sen phục vụ hết. Có ai đó đứng ngoài cửa sổ nhìn lén, thấy rất không công bằng mà. Mọi khi đại thiếu gia ăn, cô phải đeo găng tay vào mới được xé đồ ăn của cậu, còn Sen kia, nó không cần đeo, nó lại còn bỏ một miếng vào mồm nó, một miếng vào mồm cậu, vậy mà cậu cũng không chê bẩn, lạ thật đấy!
-“Đau không?”
Hiển hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào vết sưng trên trán Sen. Giờ nó mới nhớ, đau thật.
-“Cậu ném chuẩn quá! Em có đau, nhưng không sao.”
-“Có muốn hết đau không?”
-“Tý em xoa dầu là khỏi.”
-“Có cách không cần dầu xoa vẫn khỏi đau…”
-“Thật ạ?”
-“Ừ, nhắm mắt vào…”
Sen béo nghe lời, thấy trán mình tự nhiên ươn ướt, nó giật mình mở mắt to tròn xoe, thấy cậu mặt đỏ bừng như cà chua chín, con bé lắp bắp.
-“Cậu…cậu…làm gì thế? Bà chủ bảo yêu nhau mới được hôn cơ…”
Cậu ngượng, cậu quát.
-“Hôn đâu mà hôn, hôn là môi chạm môi, đấy là thơm, thơm chữa đau, không cần yêu cũng có thể thơm, mày chẳng biết cái gì cả…”
-“Thật ạ? Sao thơm lại chữa đau ạ?”
Ngây ngô hỏi, cậu cũng nhanh trí không kém.
-“Vì tuyến nước bọt có chất giảm đau, mày không thấy hết đau hả?”
Sen tự cảm nhận lại, lúc nãy cậu thơm lên trán nó, nó thấy tim đập hơi nhanh, má cũng hơi đỏ, ừ nhỉ, quên đau rồi, cậu siêu thật đó, cái gì cũng biết à!
-“À à, em hiểu rồi, giờ nếu đau em chỉ cần bảo người khác thơm lên chỗ đau là được…”
Mặt cậu tối sầm, đen xì, mắng một trận.
-“Ngu, chỉ có tuyến nước bọt của tao mới hiệu nghiệm thế thôi! Của người khác thì không khỏi được đâu…”
-“Thật ạ?”
-“Lừa mày làm gì? Lợi lộc gì?”
-“Vâng!”
Nghe lời cậu, ngoan ngoãn ăn tiếp. Một lát, lại thấy cậu chìa tay ra trước mặt nó.
-“Sao vậy cậu?”
-“Tay tao đau!”
-“Sao lại đau ạ?”
-“Lúc nãy trèo lên đón mày, bị đá làm xước…”
Sen nhìn, cũng có vết xước thật. Nó nghĩ một lát rồi chân tình bảo cậu.
-“Cậu thơm lên tay cậu đi, nước bọt của cậu thần kì thế cơ mà…”
-“Tao tự chữa cho mình thì không hiệu quả!”
-“Thế em lấy thuốc cho cậu nhé!”
-“Cũng không hiệu quả đâu.”
-“Thế giờ phải làm sao ạ?”
Chương trước | Chương sau