Cậu ơi, cậu ơi, cậu ơi, cậu à…Đừng giận em nữa, em buồn lắm, tội nghiệp em, xin cậu đó!
bạn đang xem “Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu! ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Kí tên: Sen hồng!
”
Đại thiếu gia vừa đọc, khóe miệng cười tủm, con Sen này, ngọt miệng thì không ai bằng nó rồi.
Cậu lòng như nở hoa, nhưng lại thích trêu Sen, cậu gọi nó lên phòng, quát.
-“Viết có một bức thư thôi mà sửa tùm lum, bẩn bẩn thỉu thỉu. Mày coi tao là cái gì hả? Biến về phòng!”
Sen rơm rớm, hết rồi, nó dùng hết cách rồi.
Cậu lạnh như băng vậy, cậu giận lâu quá à!
Cả ngày hôm sau, nó nghĩ nát óc…chợt nó nhớ ra. Sung sướng quá, lúc đi học về, nó rón rén lên phòng bà chủ.
…..
-“Hoàng Thế Lân, tôi không cần biết, anh mà không vác cái mặt về nhà trước 7 giờ thì đừng trách tôi ác…”
-“Em bình tĩnh, em phải hiểu đây là làm ăn, anh có đi chơi đâu?”
-“Thôi đi, anh là chủ tịch cơ mà, không cử người khác đi thay được à?”
-“Như vậy là không tôn trọng họ…”
-“Tôi không nói nhiều với anh nữa, được, anh đi đi, tối khỏi cần về nhà, và tôi nói cho anh biết, tôi cũng đi làm ăn…đi mấy ngày luôn!”
Bà chủ tức giận dập máy, vứt điện thoại xuống giường. Nóng hết cả người, bỗng nhìn thấy con bé con thập thò ngoài cửa, liền giũ bỏ bực tức, tươi cười vẫy nó vào.
-“Sao vậy con?”
Sen ngồi trong lòng bà, mếu máo ấm ức kể lể.
Nghe xong bà bảo.
-“Ta sẽ bày cách cho, nhưng con phải hứa, chỉ được dùng cách này khi ta cho phép!”
Chuyện thì dễ ợt, nhưng bà tất nhiên không muốn con trai yêu quý của mình bị lừa nhiều lần, nên mới bắt Sen hứa.
-“Dạ, con hứa!”
Nghe nó hứa, bà yên tâm, kéo Sen về phòng. Bà trang điểm nhẹ cho Sen, nhưng không đánh phấn hồng như mọi khi, mà là kem trắng thêm ít màu xanh tím. Rồi bà sai người, lấy đá bảo Sen chườm.
-“Na, cậu đâu rồi?”
-“Dạ cậu ra ngoài từ chiều bà ạ!”
-“Gọi cậu về, nói Sen không khỏe.”
-“Dạ…”
…..
Chưa đầy ba mươi phút sau, xe của cậu đã về tới nhà. Sen nhớ lời bà dặn, lập tức nhắm mắt.
-“Mẹ, mẹ…nó làm sao vậy mẹ…”
Bà chủ nước mắt ngắn nước mắt dài.
-“Mẹ cũng không biết nữa, xuống đã thấy nó bất tỉnh, trời ơi là trời, Sen ơi là Sen, sao lại yếu thế chứ…”
Bà phẩy tay, bác sĩ bên cạnh làm đúng theo kế hoạch.
-“Con bé là bị căng thẳng quá, dẫn tới hôn mê…”
Đại thiếu gia như hóa đá, cậu hỏi.
-“Thế bao giờ nó tỉnh?”
-“Cũng không biết cậu ạ, nếu quá căng thẳng, có thể sẽ không bao giờ…”
-“Ông nói vớ vẩn…”
Ánh mắt cậu rực lửa. Đồng hồ chỉ 6 giờ 55 phút, ông chủ đã về, vội vã gặp bà chủ báo cáo. Nhìn thấy bộ dạng bà chủ, lại nhìn thằng con mình, chỉ biết lắc đầu. Con ơi là con, mày bị mẹ mày qua mặt rồi con ạ!
Ông chủ, bà chủ, mọi người ra ngoài, để lại mình cậu chủ với Sen. Cậu kiểm tra mặt mũi chân tay nó, tím tái, lạnh như đá, lòng cậu cũng lạnh theo. Nó vì sao mà căng thẳng? Chính là do cậu sao?
Cậu chỉ muốn trêu nó thêm một chút thôi mà, cảm giác được nó nịnh, cậu cũng thích nữa. Ngờ đâu hại nó ra nông nỗi này, cậu nắm chặt bàn tay nó, giờ thì tới lượt cậu buồn.
Sen nằm trên giường, thấy tĩnh lặng quá à, muốn mở mắt ra lắm rồi. Nó cảm nhận cậu vẫn bên cạnh, cậu hết xoa trán, rồi lại kéo chăn kín mít cho nó. Con bé chỉ muốn vùng dậy gào thật to. “Cậu ơi em nóng lắm, lúc nãy là do bà chủ bảo em chườm đá đấy, chứ em nóng lắm, em nóng phát điên rồi…huhu…”
Một lát, cậu thấy người Sen vã mồ hôi. Con này, lúc lạnh lúc nóng, cậu sốt ruột quá, lại vắt khăn ướt lau mặt cho nó. Cậu ngồi cạnh, chẳng biết làm gì ngoài nhìn ngắm bàn tay nó.
Mãi sao cậu không nói gì cơ chứ? Sen sốt ruột quá, định mở mắt ti hí nhìn trộm cậu, ai ngờ đâu, bắt gặp ánh mắt cậu nhìn nó chằm chằm, cậu khẽ reo.
-“Tỉnh rồi à?”
Sen luống cuống.
“Sen nhớ nhé, trong trường hợp con không diễn được mà mở mắt rồi thì cũng chưa được mở miệng, cứ im cho ta tới sáng mai, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, từ từ thì khoai mới nhừ.”
Con bé nhớ lời bà, ngẩn ngơ ngẩn ngơ.
-“Sen, tao đang gọi mày đấy!”
-“…”
-“Mày làm sao thế?”
-“…”
-“Sen ơi, Sen ơi…mày nói gì đi!”
-“…”
Cậu bị Sen dọa một phen, cuống quít bảo người gọi bác sĩ, bác sĩ khám xong, chỉ bảo nó căng thẳng quá, thoải mái hơn sẽ nói được. Cậu đau lòng.
Đại thiếu gia cõng Sen ra ngoài vườn hóng mát. Nó ngồi trên lưng cậu, sung sướng. Bà chủ tài thật đấy, nó làm mọi cách cậu không hết giận, vậy mà làm theo cách của bà, cậu bên nó không rời.
Ngoài vườn có cái xích đu ở gần cây xoài. Cậu đặt nó lên đó, đung đưa. Ngày bé bọn họ cũng hay chơi ở đây, nhưng toàn là nó đẩy xích đu cho cậu thôi à, bây giờ lại có diễm phúc được cậu phục vụ.
-“Thấy thoải mái không?”
A, muốn nói là em vui lắm, em thích lắm, mà không được nói.
Cậu xoa xoa đầu nó, mặt cậu buồn buồn, làm nó cũng buồn theo.
-“Ăn gì không? Tao bảo nhà bếp làm cho mày…”
Cậu tự nói, rồi lại tự kêu bác Súng làm bát cháo thịt băm. Cậu đút cho Sen ăn hết, rồi cậu ngồi xuống bãi cỏ, nó thì vẫn đang ngồi trên xích đu. Cậu và Sen, đối diện nhau, nắm tay nó, cậu bảo.
-“Tao xin lỗi, đừng vậy nữa, mày nói một tiếng xem nào?”
Trời ơi, Sen được đại thiếu gia xin lỗi nha! Phúc phận ở đâu mà nhiều vậy, nhìn cậu khẩn khoản, nó muốn mở miệng lắm rồi, thật là, không muốn đợi tới ngày mai tý nào. Phải làm sao đây?
Chương trước | Chương sau