Snack's 1967
Cô Nàng Hổ Báo

Cô Nàng Hổ Báo


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 102 đánh giá )

Cô Nàng Hổ Báo - Chương 32

↓↓
Raman mỉm cười nhưng sắc mặt vẫn có vẻ mệt mỏi: “Ngủ thế có mỏi cổ không?”

bạn đang xem “Cô Nàng Hổ Báo ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Namjiu bật cười, thầm cảm động khi Raman lo lắng cho cô như vậy, cho dù người đáng lo lắng hơn chính là anh ấy.

Không lâu sau, bác sĩ mổ cho Raman bước vào phòng cùng y tá. Họ kiểm tra cho Raman một lát rồi hài lòng thông báo: “Vết mổ rất lành, không sốt, cậu Raman hồi phục rất nhanh. Nếu cứ như thế này, chỉ mấy ngày nữa là có thể về nhà được rồi. Vậy tôi xin phép nhé”. Nói rồi bác sĩ cùng y tá ra khỏi phòng bệnh.

Namjiu cười, mừng rỡ quay nói với Raman: “Quá tuyệt vời! Bác sĩ nói như thế nghĩa là anh sẽ được về nhà nhanh thôi”.

Raman nhìn Namjiu rồi mỉm cười đầy hạnh phúc. Thost thấy ông chủ nhìn vợ tương lai với ánh mắt ngọt ngào liền tự động rút lui khỏi phòng bệnh một cách nhẹ nhàng để cho hai người có không gian riêng.

“Namjiu”, Raman gọi.

“Anh khát nước hả?”, Namjiu hỏi, định đứng lên đi rót nước cho Raman.

“Anh không khát nước. Anh chỉ muốn nói rằng anh rất vui khi tỉnh lại em là người đầu tiên anh nhìn thấy”.

Namjiu mỉm cười, nét mặt dịu dàng: “Anh muốn nói gì với em nữa à?”.

Raman nhướn mày.

“Nếu anh muốn nói muốn được ngày nào tỉnh dậy em cũng là người đầu tiên anh được thấy thì cứ nói ra đi. Không cần phải vòng vo như thế đâu”. Namjiu nháy mắt.

Raman bật cười: “Có lẽ bây giờ trái tim của anh và em đã cùng chung một nhịp đập nên mới có suy nghĩ giống nhau đến vậy”.

Namjiu lườm Raman nhưng vẫn cười e thẹn: “Nào, anh thử giải thích xem ý nghĩa của từ hai trái tim cùng chung nhịp đập cho em nghe xem”.

Raman không trả lời, anh nhìn sâu vào đôi mắt của Namjiu, níu kéo ánh mắt cô để có thể truyền vào đó những cảm xúc của mình.

Mặt Namjiu càng đỏ hơn, trái tim như đập loạn nhịp khi hiểu được những gì Raman muốn truyền đạt.

“Em đã hiểu rồi đúng không?”, Raman hỏi nhẹ nhàng, mắt vẫn nhìn Namjiu.

“Có vẻ đã hiểu, nhưng dù sao được nghe cũng vẫn thích hơn”. Namjiu được thể trả đũa Raman vì tính kiêu ngạo và áp đặt trước đây của anh mà cô thường xuyên phải hứng chịu.

“Anh yêu em”. Raman chỉ nói ba từ ngắn gọn nhưng cũng đủ khiến Namjiu cười hạnh phúc.

“Em cười thế này nghĩa là chúng ta đang nghĩ giống nhau đúng không?”, Raman mỉm cười hỏi.

“Cũng… một chút”. Giọng người trả lời có chút gì đó kiêu kiêu. Raman lắc đầu nhìn Namjiu đầy âu yếm: “Tại sao con gái cứ thích nghĩ một đằng nói một nẻo vậy?”.

Namjiu lườm yêu, giả vờ trợn mắt đe dọa nhưng cũng không thể nhịn cười được lâu.

“Em cũng cần phải kiêu một chút chứ, đến anh còn thích làm ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo với em nữa là”.

“Anh nghĩ là anh chưa bao giờ kiêu ngạo với em cả”.

“Có khiêm tốn quá không thế. Anh ranh ma chết đi được, từng nói em quyến rũ anh, lại còn thích áp đặt người khác nữa. Có gọi anh là ‘bố già’ chuyên nghiệp cũng chẳng sai”.

Raman cười vang: “Nếu anh thích bắt ép người khác, lại còn là mafia nữa thì anh và em đã...”, Raman ngừng giữa chừng, anh muốn để Namjiu tự hiểu mình đang muốn nói tới điều gì, “... được một đứa rồi đấy”.

Namjiu nhếch mép: “Anh giỏi tưởng bở thật đấy”.

Raman mỉm cười, ánh mắt nhìn Namjiu chan chứa tình yêu.

“Anh yêu em, và có thể đã yêu từ lâu lắm rồi. Anh thích nhìn vết sẹo và liên tục nghĩ tới cô bé đó, cô bé tóc thắt bím, mắt tròn to dễ thương ấy vẫn luôn ở trong trái tim anh đến tận bây giờ. Đôi khi nghĩ lại, anh thấy mình cũng thật lạ khi đã từ chối biết bao cô gái khác ngay cả khi họ là những người rất toàn diện. Anh đã cố gắng đi tìm lí do, nhưng chưa bao giờ anh tìm được câu trả lời thỏa đáng…”.

Namjiu xúc động lắng nghe những gì Raman nói.

“… Cho tới ngày anh được gặp cô bé ngày đó một lần nữa. Ngay từ lần đầu tiên gặp lại, cô ấy đã khiến anh vô cùng ấn tượng”.

Namjiu bật cười nói: “Ấn tượng khi được trở thành nhân viên trực thang máy và mu bàn chân bị thương hả?”.

Raman vẫn không rời mắt khỏi khuôn mặt của Namjiu: “Cô ấy khiến anh cảm thấy hạnh phúc mỗi khi gặp mặt. Anh yêu cái dáng đi vắt vẻo, lời nói ghê gớm, điệu bộ du côn của cô ấy, thích được nhìn cô ấy cười vui vẻ lúc ăn, yêu tính thẳng thắn, yêu sự rộng lượng, nhân ái, can đảm, biết hi sinh của cô ấy. Anh yêu tất cả những gì thuộc về cô ấy. Namjiu… Anh yêu em. Đồng ý cưới anh nhé?”.

“Trước khi em trả lời em cũng muốn hỏi anh một câu. Lúc học mẫu giáo, có một anh lớn tuổi hơn đã mặc quần lót trái cho em. Anh ấy không hề biết khi về nhà em đã gào thét đến mức nào vì sợ trong tương lai phải lấy chồng già. Em cứ bị ám ảnh chuyện đó cả tháng trời. Anh đó nói hơn em chín tuổi. Nếu năm nay anh ba mươi ba tuổi thật, em sẽ có câu trả lời cho anh ngay lập tức”.

“Năm nay anh ba mươi ba tuổi”. Raman cười trả lời.

“Ưm...” Namjiu hắng giọng, cố gắng kiềm chế sự xấu hổ của mình: “Em yêu anh”.

“Em trả lời không đúng câu hỏi”.

Namjiu lườm yêu: “Cưới chứ, em yêu anh đến thế cơ mà, nếu không cưới chắc đêm nào em cũng phải nằm khóc ướt gối mất. Trong khi anh mổ, em còn phải đe dọa rằng nếu muốn thực hiện tiếp giấc mơ có ba đứa con, anh nhất định phải khỏe lại. Thế thì sao không cưới cho được”.

“Thảo nào, lúc đó anh nghe được loáng thoáng em bảo chúng ta hãy yêu nhau đi, nên anh mới vội tỉnh lại”.

“Đúng là không nên vẽ đường cho hươu chạy”. Namjiu khẽ lườm yêu Raman nhưng trong ánh mắt chỉ thấy niềm hạnh phúc ngập tràn.

Raman cười vang, trái tim anh lúc này chan chứa hạnh phúc và niềm vui sướng hơn bao giờ hết, anh thầm cám ơn bất cứ ai hay bất cứ điều gì đã gửi Namjiu đến trong cuộc đời anh.

Lễ thành hôn giữa con cả nhà Woradechawat với cô dâu Namjiu, người con gái mà anh đã quen biết từ nhỏ được tổ chức trong một khách sạn sang trọng và nổi tiếng bậc nhất tại trung tâm thủ đô Bangkok. Đây cũng là lần đầu tiên Rawat đưa Parani đến ra mắt một cách chính thức.

Bắt đầu từ hai tháng trước, khi Rawat nhận lời với Parani sẽ thay đổi bản thân, cho đến nay, cậu cũng đã có khá nhiều tiến bộ, chú tâm vào công việc hơn, ít chơi bời hơn hẳn, cho dù đôi khi cũng đi giải trí với đám bạn nhưng Rawat đã không còn buông thả như trước đây nữa.

Và kết quả là Parani đã chấp nhận sánh đôi cùng Rawat trong tiệc cưới của Namjiu và Raman.

Rawat dẫn Parani đi giới thiệu với bạn bè. Đôi trai gái trở thành tâm điểm chú ý của tất cả khách mời, đặc biệt là những ai còn nhớ Parani là vận động viên Taekwondo nổi tiếng từng đem lại vinh quang cho đất nước.

“Không cần quá hồi hộp đâu em, người ta ai cũng ngưỡng mộ chúng ta cả”. Rawat nói với Parani nhưng ánh mắt của cậu cũng thể hiện rõ sự ngưỡng mộ dành cho Parani không kém những người khác.

Parani thì thầm: “Không phải em hồi hộp, tại đôi giày này cao quá nên đi lại hơi đau”.

“Nếu vậy ngồi nghỉ chút đã”, Rawat mỉm cười. Kể từ khi Parani chấp nhận làm bạn gái cậu, cậu thấy cô ngày càng đáng yêu, cậu thấy may mắn khi có được người con gái này.

“Anh cười gì vậy?”, Parani hỏi khi vừa ngồi xuống.

“Anh vui vì được yêu em”. Ánh mắt ngọt ngào của Rawat khiến Parani đỏ bừng mặt.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình đang mời đại diện của gia đình Hatxabancha lên phát biểu chúc phúc cho cô dâu chú rể. Jirasak là đại diện của gia đình Hatxabancha bước lên sân khấu chúc mừng hạnh phúc cho cô em gái duy nhất của mình.

Cô dâu chú rể đứng bên rìa sân khấu nhìn Jirasak hôm nay đẹp trai một cách lạ thường.

“Tôi đại diện cho gia đình nhà Hatxabancha muốn gửi tới người em gái yêu quý của tôi lời chúc mãi mãi hạnh phúc bên cạnh người mình yêu thương. Cũng hi vọng cậu Raman sẽ chăm sóc em một cách tốt nhất. Em gái của tôi đôi khi có thể hơi ‘bạo lực’ nhưng mong cậu Raman hãy tin một điều là em gái của tôi rất yêu cậu. Bố mẹ tôi cũng muốn muốn gửi một lời nhắn tới cô dâu và chú rể rằng… hai ông bà mong có cháu bế lắm rồi. Xin cám ơn”. Nói xong Jirasak quay ra nháy mắt với Namjiu lúc này đang lườm anh trai.

“Anh Jok ơi là anh Jok, dám bán đứng em mình giữa lễ cưới. To gan thật!” Namjiu lầm bầm.

“Anh thích thế đấy. Anh trai của em thật thẳng thắn, đặc biệt là đoạn nói em rất yêu anh… và hi vọng sớm có cháu bế”. Raman cười.

“Hừ, thế mà em nghĩ anh thích anh trai em nói câu đôi khi có ‘bạo lực’ một chút hơn đấy”. Namjiu đáp trả.

Raman khẽ bật cười: “Anh đã nói với em rằng hôm nay em rất đẹp chưa nhỉ?”.

“Không cần nói em cũng biết tối nay em là ngôi sao sáng trên bầu trời”, Namjiu nói vẻ tự hào: “Dậy từ hai giờ sáng chỉ để trang điểm làm tóc mà còn không đẹp thì lần sau chắc phải ngồi trang điểm thâu đêm suốt sáng mất”.

Raman mỉm cười nhìn cô dâu của mình với ánh mắt dịu dàng và ngọt ngào.

Tất cả khách mời cùng cười ồ và vỗ tay với lời chúc cùa anh trai cô dâu. Ngay sau đó, người dẫn chương trình mời đại diện gia đình nhà Woradechawat lên sâu khấu.“Xin mời anh Rawat Woradechawat, em trai chú rể thay mặt cho gia đình nhà trai lên chúc phúc cho cô dâu chú rể”.

Rawat quay sang mỉm cười với Parani rồi đứng dậy, bước lên sân khấu.

“Xin chào tất cả mọi người, tôi là Rawat Woradechawat, đại diện cho gia đình Woradechawat phát biểu một vài lời. Trước hết tôi xin nói một số điều về anh trai của mình…”, Rawat ngừng lại quay sang nhìn Raman và mỉm cười.

“Xin được gửi lời cám ơn đến người anh trai duy nhất đã luôn quan tâm chăm sóc tôi trong suốt thời gian qua. Trước đây tôi chỉ biết chơi bời, bướng bỉnh nhưng chưa bao anh ấy bỏ rơi tôi, đặc biệt là sự việc xảy ra vừa rồi, sẽ không bao giờ tôi có thể quên được. Nếu hôm đó anh ấy không đẩy tôi ra bất chấp tính mạng bản thân, hôm nay có thể tôi đã không được đứng ở đây. Tôi rất vui khi được sinh ra làm em trai của một con người tuyệt vời như thế. Anh Raman, em rất yêu quý anh”.

Rawat nói xong, tiếng vỗ tay vang lên khắp căn phòng. Raman nhìn Rawat rồi gật đầu mỉm cười hạnh phúc.

“Tôi xin chúc cho anh Raman có được hạnh phúc trong cuộc sống gia đình, chúc cho người bạn học mẫu giáo với tôi mãi mãi hạnh phúc. Tôi từng lấy làm lạ là tại sao anh Raman chưa từng để ý tới bất kì một người con gái nào khác, nhưng bây giờ tôi đã hiểu hóa ra anh ấy đang chờ đợi người bạn học cũ này của tôi. Namjiu, hãy chăm sóc tốt cho anh Raman nhé”. Rawat tươi cười nói. Lúc đầu khi biết Namjiu và mình trước đây là bạn học, Rawat đã lén phàn nàn với Parani: “Lúc nhỏ, anh chưa từng thắng được Namjiu. Lớn lên cũng vẫn vậy, đã thế giờ cô ấy lại còn trở thành bà chị dâu đáng kính nữa chứ. Đúng là ông trời thiên vị Namjiu quá”.

Sau khi cô dâu chú rể sánh vai nhau bước lên sân khấu, người dẫn chương trình ngỏ lời muốn chú rể kể đôi lời về mối tình nhiều năm của mình.

“Trước hết xin cho phép tôi được gửi lời cám ơn chân thành tới tất cả các vị khách quý có mặt chứng kiến buổi lễ thành hôn của chúng tôi hôm nay. Tôi chỉ có một câu ngắn gọn muốn nói cho tất cả mọi người cùng biết… Tôi rất yêu cô dâu của mình, và tôi hứa cả cuộc đời này sẽ chỉ yêu một mình cô ấy mà thôi”. Nói rồi Raman quay sang nhìn Namjiu và cúi xuống thì thầm vào tai cô chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

“Anh yêu em”.

Namjiu mỉm cười rạng rỡ nhìn Raman với ánh mát ngập tràn hạnh phúc.

“Em cũng yêu anh”.

Tất cả khách mời đồng loạt đứng lên vỗ tay. Raman Woradechawat chưa từng công bố chuyện riêng tư của mình trước công chúng và chưa từng thất hứa bất cứ điều gì.

Hai gia đình Woradechawat và Hatxabancha ngồi chung một bàn, ai cũng tươi cười vui vẻ, đặc biệt là khi nhìn thấy cô dâu chú rể nắm tay nhìn nhau âu yếm, ánh mắt chan chứa niềm hạnh phúc.

Chú rể nghiêng người hôn nhẹ lên trán cô dâu giữa bao ánh mắt ngưỡng mộ của khách mời đã tới làm nhân chứng cho lời tuyên bố của Raman Woradechawat rằng cả cuộc đời này chỉ yêu một người con gái duy nhất… đó là Namjiu Woradechawat.

Hết

Chương trước

↑↑
Món Nợ Ngọt Ngào

Món Nợ Ngọt Ngào

Một câu chuyện tình yêu mà chẳng hề có sự bảo vệ che chở của người con trai dành

23-07-2016 32 chương
Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19 là một câu chuyện tuổi teen rất hay được viết bởi 2 tác giả là

22-07-2016 2 chương
Chuyện Tình Hoàng Gia

Chuyện Tình Hoàng Gia

Tên truyện: Chuyện Tình Hoàng GiaTác giả: Du HuyễnThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 6 chương
Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Truyện là những chuỗi những yêu ghét giận hờn của các cô cậu bé, tuổi học trò

22-07-2016 24 chương
Cô Nàng Hổ Báo

Cô Nàng Hổ Báo

Truyện này đem lại cho mình rất nhiều tiếng cười, nó không có những tình tiết rắc

23-07-2016 32 chương
Quên đi.

Quên đi.

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Cuộc

25-06-2016
Mẹ ơi, ba đâu?

Mẹ ơi, ba đâu?

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") Ngồi

27-06-2016
Tin tưởng nơi anh

Tin tưởng nơi anh

(khotruyenhay.gq) Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Người hát tình ca

Người hát tình ca

Những ngày đầu, tôi và Minh chia tay, tôi gần như ngơ ngẩn. Tôi vẫn dậy sớm, pha trà,

24-06-2016