Parani hừ một tiếng: “Tôi nghĩ con người thật của anh đang đứng trước mặt tôi thì đúng hơn”.
bạn đang xem “Cô Nàng Hổ Báo ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Rawat cười thích thú rồi chuyển chủ để: “Thế hôm nào mẹ cô về?”.
Parani thở dài: “Vẫn chưa biết. Nhưng lúc nãy tôi đã đi hỏi y tá, họ nói nếu tình trạng mẹ tôi không khá hơn, chắc sẽ phải mổ tim”.
Rawat cau mày, thấy mặt Parani tái xám đi, bỗng nhiên cậu thấy động lòng. Nếu đó là mẹ cậu, chắc cậu cũng sẽ buồn khổ như Parani lúc này, chỉ có điều với gia đình cậu, chuyện này cũng không phải vấn đề gì lớn, vì nhà cậu có khă năng tìm bác sĩ chuyên khoa giỏi nhất. Nhưng đây là Parani, liệu cô ấy có tiền không? Rawat tưởng tượng ra hình ảnh Parani phải đi vay tiền lãi suất cao để chữa bệnh cho mẹ, lại còn phải đi kiếm những công việc làm thêm vất vả, nguy hiểm để trả nợ.
“Nếu như phải mổ thật, chuyện tiền nong cô không phải lo, tôi sẽ trả cho cô, thậm chí còn khuyến mãi thêm một ông bác sĩ giỏi nữa”. Rawat nói một cách hào phóng sau khi hình ảnh Parani mặt mũi ỉu xìu, thê thảm đi lang thang một mình trên đường khiến cậu không thể chịu được nữa.
Parani ngẩng mặt lên nhìn Rawat.
“Cô không phải kiêu đâu. Tôi là ông chủ, cũng nên chăm sóc nhân viên một chút. Thêm nữa, tôi thấy mình có duyên với bác nhà chứ không có ý định làm cái gì hay ho cho cô đâu”. Rawat bào chữa trước.
“Cảm ơn anh nhiều, nhưng không cần đâu, tôi có tiền tiết kiệm rồi”.
“Cô không phải giữ thể diện”. Rawat lớn tiếng nói: “Mổ tim đâu phải một, hai bath vàng[1] mà được, và chúng ta cũng nên lựa chọn phương pháp chữa trị tốt nhất cho bác”.
[1] Một bath vàng tương đương bốn chỉ vàng của Việt Nam.
“Anh Rawat”. Parani vẫn bình thản: “Tôi có tiền. Hai cái huy chương mà anh thích mang ra để xách mé tôi đã giúp tôi có bảy mươi triệu trong tài khoản, và còn thêm gần ba trăm bath vàng trong két. Anh hiểu rồi đúng không?”.
Rawat nhìn mặt Parani, ậm ừ hỏi: “Ừm… Đá qua đá lại có hai, ba cái mà được nhiều tiền thế cơ à?”.
Parani lườm cậu: “Nhưng dù sao cũng cảm ơn lòng tốt của anh”.
“Không sao đâu. Người như Rawat thấy ai khốn khổ cũng đều ra tay giúp đỡ cả, mà nhất là nhân viên đặc biệt như cô, không giúp khéo lại nói tôi lòng dạ đen tối cũng nên”. Rawat hơi cao giọng.
“Tôi cũng không ngờ dù anh độc mồm độc miệng nhưng cũng tốt bụng ra phết đấy chứ”. Parani vừa đả kích vừa khen để Rawat không cảm thấy mình được tâng bốc quá.
Rawat khẽ nhăn mặt nhưng ngay lập tức nhún vai như thể không quan tâm đến những lời khen chê kia, “Trong tôi vẫn còn ẩn giấu nhiều cái tốt lắm”.
Đến lượt Parani bật cười: “Hi vọng tôi không phải tốn công lôi những cái tốt ấy của anh ra mới thấy được”.
Rawat nhìn Parani cười mà thoáng sững người, bỗng dưng cậu cảm thấy nụ cười ấy cũng đáng yêu ra trò.
Khi cả hai đến gần xe của Rawat đỗ tại khu để xe của bệnh viện, Parani nói: “Tôi tiễn anh đến đây thôi”. Nói rồi, Parani định dợm chân quay người bước đi.
“Từ từ đã”. Rawat gọi Parani, đồng thời mở cửa xe rồi cúi xuống lấy ra một chiếc túi, đưa cho Parani, “Cô đem cái này đi mà thay. Không phải là quần áo mới đâu, là bộ đồ phụ tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước thôi. Nhưng chắc thế nào cô cũng mặt vừa, vì người cô to”.
“Thế đưa tôi làm gì?” Parani ngạc nhiên.
“Tối nay cô không định tắm rửa thay đồ sao? Hỏi gì mà ngớ ngẩn vậy”. Rawat lắc đầu.
“Cảm ơn”. Lúc này Parani mới nhớ ra rằng mình chưa kịp chuẩn bị quần áo.
“Nhưng còn bên trong, tôi không có đâu”. Rawat cười.
Parani lừ mắt, khẽ lẩm bẩm: “Đúng là bản tính khó dời”.
“Cô đi vào được rồi. Mà ngày mai không phải lo cho tôi, tôi cho phép cô được nghỉ. Về phía anh Raman, tôi sẽ tự nói với anh ấy. Đã hiểu chưa?” Rawat ra lệnh.
Parani gật đầu: “Cảm ơn. Nhưng có một điều tôi muốn nói với anh”.
Chương trước | Chương sau