“Mày… con khùng kia… biết tao là ai không?”. Tiếng quát vang lên.
bạn đang xem “Cô Nàng Hổ Báo ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Namjiu nhếch mép cười, đáp lại một cách thờ ơ: “Không biết, nhưng cũng muốn nghe, để xem kẻ thối tha này là ai, chui ra từ chỗ nào mà khốn nạn quá vậy”.
“Con ranh! Mày chết đi!”. Gã kia hét lên rồi đứng dậy, chệnh choạng đi về phía Namjiu, hắn tức giận gọi đồng bọn lại giải quyết Namjiu: “Này! Bọn chúng mày biến đi đâu hết rồi”.
Khi nghe thấy tiếng đại ca gọi, lũ đàn em đứng chờ sẵn liền chạy vội lại.
“Giải quyết con bé kia cho tao, nó làm tao chảy máu đó”. Giọng ra lệnh đầy vẻ lạnh lùng.
“Bọn cặn bã xã hội kia, có giỏi thì vào đây”. Namjiu thách thức, đồng thời thu gọn váy lại, sẵn sàng nghênh chiến.
“Vênh gớm nhỉ. Rồi mày sẽ khóc không ra tiếng cho mà xem”. Gã kia quệt máu chảy ra từ khóe miệng, ném ánh mắt đầy hận thù về phía Namjiu: “Băm nát nó cho tao”.
Mệnh lệnh vừa dứt, lũ đàn em cùng nhau tiến về phía Namjiu đang đứng. Namjiu chỉ nhếch mép cười khinh bỉ, không chút sợ sệt quét qua mắt từng kẻ một.
Trước khi bọn côn đồ đến gần Namjiu, Thost đã chạy ra chặn lại, lớn giọng quát: “Đừng có bắt nạt phụ nữ!”.
“Đừng có nghe nó. Giải quyết cả hai đứa cho tao. Dám xen vào việc của tao à!”. Tiếng ra lệnh vang lên dứt khoát từ phía sau.
Lũ côn đồ nhận lệnh từ từ tiếng lại phía Thost.
“Cô Namjiu chạy trước đi. Ở đây để tôi giải quyết”. Thost lo lắng cho Namjiu.
Namjiu lắc đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt đầy quyết đoán: “Không sao đâu. Hôm nay tôi đã tát vào mõm con chó đầu đàn rồi, chỉ còn thiếu đập đầu những con chó con thôi. Lũ chó này không thoát được đâu”.
“Con ranh! Mày…”. Gã kia nhổ một bãi máu xuống nền đất rồi lớn tiếng chửi bới.
“Cái miệng thối này vặn hết răng mang đi làm phân bón có khi còn có ích hơn đấy”. Namjiu nghiêm giọng nói.
“Giải quyết hai đứa nó! Đặc biệt là con bé kia. Bắt nó lại đây tát cho hộc máu”.
Nhóm côn đồ gật đầu nhận lệnh. Ba kẻ vây lấy Thost. Thost vốn đã thủ thế sẵn sàng không chần chừ, tung chân đạp vào bụng kẻ gần nhất. Từ đó, cuộc chiến ba chọi một bắt đầu.
Về phía Namjiu, có hai kẻ tiến lại gần cô, Namjiu lạnh lùng cười với hai kẻ đó coi như ban cho chúng lời chúc may mắn trước khi lâm trận.
Một kẻ định vồ lấy Namjiu, cô nhanh chóng nghiêng người tránh rồi đúng gối thúc mạnh vào mạng sườn khiến gã đó ngã nhoài xuống sàn. Mặt gã nhăn nhó, rõ ràng đau đến mức không thể đứng dậy nổi nữa.
“Đi đời bốn cái xương là ít, nếu không muốn xương sườn vào phổi thì đừng có dại mà đứng dậy. Là ta có ý tốt nhắc nhở đó”. Namjiu cười hiểm, biết rõ tình trạng của đối phương bởi cô ra đòn hết sức.
Gã còn lại đứng sững người vì không ngờ chuyện đó sẽ xảy ra. Càng nhìn thấy bạn mình mới chỉ có một đòn mà nằm bẹp dí dưới đất, không còn sức để đứng dậy, gã lại càng đắn đo.
“Còn ngươi, nuốn thử thì vào đây. Nhưng ta báo trước, nếu ngươi chưa đạt đến trình đai đen Taekwonđo, đai đen Judo hay Muay Thái đẳng cấp cao thì hãy nghĩ lại đi. Ta không muốn làm hại ai, nhưng một khi đã ra tay… thì không thương tiếc”. Namjiu nhấn giọng cuối câu thay cho lời cảnh báo.
“Còn chờ giờ nữa. Bắt con đó cho tao”. Tiếng ra lệnh của gã đầu sỏ vang lên khi thấy đàn em của mình không chịu ra tay.
“Vâng, đại ca”. Gã đàn em nhận lệnh tiến đến gần Namjiu nhưng vẫn có chút e dè, sợ sệt.
“Nói rồi mà không nghe, sau này đừng có khóc đấy”. Namjiu cảnh báo lần cuối cùng rồi ngay lập tức ba tiếng “Bốp!” vang lên liên tiếp. Trong nháy mắt, kẻ vừa được cảnh báo đã nằm bẹp xuống đất, và chắc cũng không có ý định đứng lên để nhận thêm đòn vì đã lĩnh đủ một cú đấm và hai cú đá thẳng vào mặt và ngang sườn.
“Chân yếu tay mềm thế mà cũng đòi làm đầu gấu. Chỉ được cái to xác mà vô tích sự”. Namjiu lầm bầm.
Về phía Thost, cho dù bị vây kín nhưng anh cũng thoát được một cách dễ dàng. Ba gã kia gặp cao thủ đã phải nằm bẹp dí dưới sàn. Thost sau khi giải quyết nhanh gọn ba tên đầu gấu liền vội chạy lại định giúp Namjiu, nhưng khi nhìn thấy thành quả của Namjiu anh chỉ biết đứng sững nhướn mày một cách ngạc nhiên.
“Chúng mày to gan lắm”. Tên đầu sỏ gằn giọng khi thấy đàn em không đến vài tích tắc đã bị đo ván cả lũ: “Chúng mày phải nhận cái này”. Kẻ thua trận rút súng ra, chĩa mũi súng về phía Namjiu.
Namjiu sững người còn Thost ngay lập tức trở nên căng thẳng.
“Bỏ súng xuống”. Một giọng nói dứt khoát vang lên từ phía sau. Raman đi tới đứng giữa hai bên, cố tình che khuất Namjiu.
“Tưởng ai, hóa ra là nhà kinh doanh đại tài”. Kẻ cầm súng cất giọng đùa giỡn.
Raman nhìn chằm chằm vào kẻ vừa nói, dùng ánh mắt nghiêm khắc của mình ép gã bỏ súng xuống.
“Tôi cho anh cơ hội cuối cùng. Bỏ súng xuống!”. Giọng nói lạnh lùng cùng ánh mắt quyết đoán của Raman khiến đối phương có phần e dè, tay hắn run run khiến mũi súng đảo qua đảo lại.
Chak và Thost liền chạy lên chắn trước ông chủ của mình.
“Bỏ xuống”. Raman gầm lên một tiếng, Namjiu đứng sau lưng anh cũng cảm nhận được sức mạnh và sự quyết liệt tỏa ra từ con người đứng trước mặt cô.
“Thằng đê tiện. Bỏ súng xuống!”. Tiếng hét lớn vang lên, một người đàn ông đứng tuổi chạy về phía kẻ cầm súng.
“Bố…”.
“Bỏ súng xuống ngay!”. Người đàn ông quát lớn, mặt hầm hầm tức giận nhìn con trai: “Nếu mày vẫn còn như thế, chính tao sẽ giết mày!”.
Cánh tay cầm súng từ từ hạ xuống. Chak và Thost lợi dụng cơ hội đó nhảy vào cướp lấy khẩu súng.
Khi súng đã bị tước, người đàn ông đứng tuổi bước đến tát thật mạnh vào mặt con trai mình.
“Xin lỗi cậu Raman ngay!”.
“Bố!”. Giọng nói trách móc có phần kinh ngạc vang lên. Bố của hắn là một chính trị gia nổi tiếng, chưa từng cúi đầu trước ai vậy mà lại kính nể cái gã chỉ đáng tuổi con mình kia.
Người đàn ông nhìn con trai đầy tức giận, không dám nghĩ con trai mình lại ngu xuẩn mà chĩa súng vào mặt Raman Woradechawat, người thừa kế của dòng họ mà ai cũng biết có vai trò lớn thế nào trong nền kình tế Thái Lan. Cho dù dòng họ này chưa bao giờ nhúng tay vào chính trị nhưng cũng đã từng làm một số chính trị gia phải khốn đốn về kinh tế đến mức gần như phá sản. Nguyên nhân cũng do các chính trị gia đó dám gây khó cho dòng họ này bằng cách cố ép tập đoàn Woradechawat phải điều chỉnh cách quản lí kinh doanh có lợi cho mình.
Nhưng Raman, vốn là người đi theo lối kinh doanh minh bạch, thẳng thắn và có quyền cao nhất trong việc quản lí mọi công ty thuộc tập đòa Woradechawat, lại là người không chịu làm theo hay để cho ai đó chỉ tay ra lệnh cho mình. Chính vì thế mà anh ta luôn là người ra tay trước. Không đầy hai tháng sau anh ta làm cho gã chính trị gia kia rơi vào cảnh gần như trắng tay, khiến gã phải đích thân đến xin lỗi, cầu hòa mới có thể thoát khỏi kiếp nạn ấy. Điều này càng khiến cho mọi người trong giới chính trị nể sợ, không ai dám gây chuyện với dòng họ Woradechawat nữa.
Đặc biệt là với Raman Woradechawat.
“Hãy xin lỗi cậu Raman đi!”.
Người đàn ông nghiêm giọng thúc con trai, kẻ vẫn chưa biết mình đã gây chuyện với ai.
Gã kia cúi đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu nhưng một khi bố ra lệnh, gã đành cắn răng, nuốt hận mà nói:
“Xin lỗi”.
Ông bố vội quay sang Raman với bộ mặt đầy ân hận: “Tôi xin lỗi vì dạy bảo con chưa được tốt khiến cậu Raman phải vất vả”.
Nét mặt Raman vẫn bình thản, không nói gì dù chỉ một lời.
“Tôi xin lỗi thay con trai mình”. Ông bố vội nhắc lại lời xin lỗi một lần nữa khi thấy thái độ của Raman.
“Bố… Nếu nó không nhận lời xin lỗi…”.
“Im ngay!”. Ông ta quay sang giận dữ quát con trai.
“Chuyện lần này tôi nể ông mà cho qua. Nhưng tôi cảnh cáo đừng có gây chuyện với vợ chưa cưới của tôi lần nào nữa. Nếu có lần sau sẽ không có sự tha thứ nào hết. Hi vọng là ông hiểu”. Từng câu từng chứ trong lời nhắc nhở của Raman đều hết sức nặng nề.
Namjiu liếc mắt nhìn Raman. Cô đã được thăng chức từ người yêu thành vợ sắp cưới rồi cơ đấy.
“Vâng… vâng… tôi sẽ dạy bảo để nó không làm bậy nữa. Và tôi đảm bảo sẽ không để nó gây phiền nhiễu cho vị hôn thê của cậu nữa”. Nói rồi, ông ta nhanh chóng dẫn con trai mình đi khỏi đó.
Namjiu chán nản nhìn theo hai bố con người đàn ông kia. Chỉ không đầy mấy tiếng, cô đã nhảy một bước lên thành vị hôn thê của Raman.
“Em không sao chứ?”. Raman quay sang hỏi Namjiu, đồng thời đưa mắt nhìn khắp người cô vẻ đầy lo lắng.
“Tôi không sao, chỉ có váy rách thôi. Tôi đá không tiện nên xé ra một chút”. Namjiu làm mặt ăn năn khi trót làm rách bộ váy mà Raman mua cho.
Raman nhìn xuống vết rách dài trên thân váy, lông mày anh nhíu lại vẻ khó chịu.
Namjiu thấy Raman có vẻ không hài lòng liền nói: “Tôi sẽ khâu lại, đảm bảo sẽ không ai phát hiện ra nó đã từng bị rách”.
Raman không trả lời, anh cởi áo khoác của mình đưa cho Namjiu: “Khoác vào”.
“Nhưng mà tôi không lạnh…”. Namjiu hơi khó hiểu nhưng vẫn đưa tay nhận chiếc áo vest của Raman.
Raman nhìn xuống vết rách trên váy Namjiu một lần nữa, không quên nhắc Namjiu mau làm theo lời mình: “Khoác vào đi. Váy rách thế kia, chắc em không muốn đi qua đi lại khoe chân cho người khác ngắm chứ?”.
Namjiu mặt méo xẹo, cúi xuống nhìn váy mình, giật mình khi nhận ra vết rách quá cao. Cô nhanh chóng quấn chiếc áo vest của Raman quanh eo.
“May mà cái áo này to, che hết được cả chân”.
Raman nhướn mày nhìn chiếc áo của mình, thay vì khoác nó vào bình thường như bao người khác, cô lại quấn nó vào eo.
“Không ai bị sao chứ?”. Phongkorn lúc này mới chạy đến hỏi.
Raman quay sang nhìn cậu em họ: “Phong, cám ơn nhé”.
“Không sao đâu, anh Raman”. Phongkorn trả lời. Anh đi ra cùng Raman, khi nhận thấy tình hình không khả quan liền chạy đi tìm bố của kẻ đó lại giải quyết con trai mình.
Đúng lúc này, Rawat đi ngang qua. Cậu vừa nhìn thấy có mấy gã nằm sóng soài trên nền đất liền thắc mắc: “Anh Raman, có chuyện gì vậy, bọn người đó là ai ?”.
“Có chút chuyện”. Raman trả lời.
“Một chút thế nào được, kẻ nào cũng thương tích đầy người”. Rawat thấy tình trạng của những gã đang nằm rên rỉ, thừa biết chuyện này không hề nhỏ.
Raman quay sang nói với Chak và Thost: “Hai cậu đưa những người này vào viện đi, giải quyết tiền viện phí cho họ”.
“Vâng, cậu Raman”. Thost và Chak đồng thanh nhận lệnh.
“Tóm lại là có chuyện gì vậy, anh Raman?”. Rawat hỏi lại lần nữa, ánh mắt cậu vô tình chạm phải chiếc ái vest của anh trai mình đang chễm chệ trên eo Namjiu: “Anh đưa cái áo vest đặt từ Paris cho con bé kia quấn eo chơi à?”.
“Không sao đâu”. Raman trả lời hờ hững như chẳng thèm quan tâm đến Namjiu làm gì với áo của mình, chỉ cần nó che được vết rách trên váy là đủ.
“Em chịu anh rồi đấy. Hàng đặt riêng, giá cũng đắt, tiếc ghê”. Rawat lẩm bẩm.
Raman không để ý đến lời càu nhàu của Rawat mà quay sang nói với Phongkorn: “Anh về trước nhé, chắc sẽ không quay lại bữa tiệc nữa đâu”.
“Không sao đâu anh. Chỉ cần anh đến dự và ủng hộ công ty một bộ trang sức đá quý là em cũng thấy vinh dự và cám ơn anh lắm rồi”. Phongkorn chắp tay cám ơn Raman.
“Chuyện nhỏ thôi, chúng ta là họ hàng cả mà”. Rawat trả lời thay anh trai một cách tự hào. Anh trai cậu lúc nào cũng đáng kính trọng, chỉ có điều lúc này sự tốt đẹp ấy có chút giảm khi bỗng dưng mang một con bé điên khùng về làm bạn gái.
“Wat, có về cùng luôn không?”. Raman hỏi em trai.
“Em chưa”.
“Nếu thế anh đi trước. Đừng về muộn quá. Nếu không ai lái nổi xe thì hãy về chung cư, đừng cố lái xe quá tốc độ hay lái lúc say. Anh không muốn em bị bắt hay có giấy triệu tập nữa đâu. Đã hiểu chưa, Wat?”.
Namjiu liếc mắt nhìn mặt Raman.
“Vâng, anh”. Rawat miễn cưỡng nhận lời: “Ờ… anh Raman… cho em đặt một, hai bộ nhé. Em định gây bất ngờ với mẹ”.
Raman gật đầu.
“Chỉ một thôi, và tuyệt đối không được xin thêm nữa”. Raman nói rồi quay sang dặn dò Phongkorn: “Phong, để ý chuyện này giúp anh, nếu Wat đặt nhiều hơn một bộ, những bộ sau để Wat tự trả”.
“Vâng, anh Raman”. Phongkorn nhận lời, thấy Rawat bị anh trai đánh trúng tim đen mà không nhịn nổi cười.
Chương trước | Chương sau