Polly po-cket
Cô Nàng Hổ Báo

Cô Nàng Hổ Báo


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 140 đánh giá )

Cô Nàng Hổ Báo - Chương 14

↓↓
Raman gật đầu: “Ý em là anh là nguyên nhân khiến phòng em bừa bộn à?”.

bạn đang xem “Cô Nàng Hổ Báo ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

“Tất nhiên. Namjiu nhếch mép cười: “Tóm lại anh đến đây tìm tôi có việc gì? Có gì gấp không?”.

“Anh tình cờ có việc ở gần đây. Xong rồi chợt nghĩ ra nên rẽ qua xem trung tâm của em hoạt động như thế nào”. Raman trả lời.

“Thế xem rồi anh thấy thế nào?”. Namjiu hỏi.

“Cũng tạm. Nhưng chưa đến mức tốt lắm”.

“Cái gì? Trung tâm huấn luyện tự vệ của tôi có giấy chứng nhận đạt tiêu chuẩn hẳn hoi nhé, thậm chí còn nhận được rất nhiều lời khen. Thế mà anh chỉ đánh giá là tạm được thôi sao?”. Namjiu bật lại.

“Đấy là vì họ chưa vào xem phòng làm việc của chủ nhân nơi này. Cứ thử cho bọn họ thấy coi, đảm bảo sẽ bị tước giấy chứng nhận với lí do không đảm bảo vệ sinh”.

“Ái chà! Đau thật đấy!”. Namjiu giả vờ tỏ ra đau đớn.

Raman nhìn mặt Namjiu rồi bất động trong giây lát trước khi nói: “Nhìn kĩ thì đôi khi em cũng khá là đáng yêu đấy chứ”.

Namjiu hoảng hồn, bất giác lùi lại phía sau một bước, giọng run run hỏi: “Anh có cảm giác thèm muốn à?”.

“Nghĩ linh tinh”. Raman lắc đầu, bó tay với lối suy nghĩ của Namjiu.

“Biết sao được. Tự dưng khen nhau đáng yêu. Nếu không phải ma nhập thì cũng là đang thèm muốn”. Ánh mắt Namjiu vẫn còn rất đề phòng.

“Anh chỉ nói theo những gì mình thấy thôi”.

Namjiu nheo mắt: “Anh mà thấy tôi đáng yêu à?”.

“Lúc nãy thì đúng, bây giờ hết rồi”. Raman trả lời.

“Hừ! Nhanh đến nhanh đi thật đấy”. Namjiu có vẻ hơi thất vọng khi sự đáng yêu của mình lại biến mất nhanh đến thế.

Raman gật đầu: “Đúng. Từ ngày anh biết em đây là lần đầu anh được thấy, và nó quả thật đến nhanh đi nhanh như em nói đấy”.

Namjiu tròn mắt nhìn Raman: “Này anh nói cho dễ nghe hơn không được sao? Trời ạ, là anh không có số được nhìn thấy thôi. Anh chẳng biết gì cả, có bao nhiêu người khen tôi đáng yêu rồi. Tôi nghe đến nhàm tai”. Cô tự đắc nói.

“Nếu anh đoán không nhầm thì những lời khen ấy chỉ xuất phát từ bốn người, đó là bố mẹ và hai anh trai của em”. Raman nói như đã quá hiểu.

Namjiu cười nhếch miệng: “Anh nói luôn đi, hôm nay đến có việc gì?”.

“Anh đến đón em đi ăn tối rồi sẽ đưa em về nhà”. Raman nói.

“Hôm nay tôi không rỗi. Không đi được đâu”. Namjiu từ chối, lúc này cô vẫn chưa sẵn sàng dẫn Raman về nhà.

“Em rỗi”. Raman nói nhẹ nhàng nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô.

“Không rồi. Tôi có hẹn rồi, hẹn rất quan trọng là đằng khác”.

“Không sao, anh sẽ đi cùng em, sẽ chờ em cho đến khi xong chuyện”. Raman không chịu thua, ra đòn quyết định bắt Namjiu nhận lời: “Mà anh cũng có chuyện liên quan đến tòa nhà mới nói với em”.

Namjiu nheo mắt nhìn Raman: “Anh định gián tiếp dọa dẫm tôi đấy phải không?”.

“Em quả là thông minh”.

Cô nhìn kẻ vừa khen đểu mình với vẻ mặt dửng dưng rồi gầm gừ: “Anh sinh ra đúng là để áp đặt người khác”.

“Thế nên anh mới bảo em tập làm quen đi. Thôi nào, thay quần áo nhanh lên, anh không muốn ăn cơm không đúng giờ”. Raman giục Namjiu một cách lịch sự nhưng trong giọng nói đầy sự ép buộc khiến Namjiu trợn mắt, nói không nên lời, chỉ còn biết quay phắt người đi ra khỏi phòng trong tâm trạng đầy tức tối.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bức tranh không có mắt

Bức tranh không có mắt

Gia đình họ đã sống rất hạnh phúc. Những ngày nghỉ, họ thường cho con đi chơi công

01-07-2016
My best boy friend

My best boy friend

From: Con bạn trời đánhTo: Thằng bạn thánh đâm *** Ai trong chúng ta cũng có một đứa

27-06-2016
Tên ăn trộm

Tên ăn trộm

(khotruyenhay.gq) Cũng từ sau đêm hôm đó, tôi lặng lẽ đi theo chị làm người canh chừng

28-06-2016
Tình cũ

Tình cũ

Anh chủ động đợi nàng ở bãi giữ xe, nàng dắt con gái đến gần, hỏi anh có khỏe

30-06-2016