Cầu Hôn
Phải
Tình yêu là nỗi đau
Nhưng…
bạn đang xem “Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Nó là một nỗi đau đẹp….
* * *
Puny đang bận rộn với một ngày buổi chiều Chủ Nhật ở tiệm bánh. Sau một hồi chạy qua chạy lại thì cũng được nghỉ ngơi. Buổi sáng thì đi học trên trường, chiều về lại bận bịu với công việc làm thêm. Giờ đã là 3h chiều , tầm này khách thường không đông. Cô ngồi nghỉ được một lát thì cái tiếng của thằng em Lin lại vang lên:
- Chị Đậu ngốc!
Cô đến phát bệnh mất thôi. Nó lại chỉ có cờ caro đây mà. Lần này, cô cương quyết không chơi nữa. Nó cứ nài nỉ:
- Thôi mà. Chơi đi chị. Hay là nếu chị thắng em không gọi chị là Đậu ngốc nữa. Chẳng phải chị ghét cái tên đó còn gì !Được không?
Cô nghe có vẻ khả thi. Vì cô cứ nghe nó gọi Đậu ngốc là nghĩ tới cái bệnh Đậu mùa quái gở. Thế nên, coi như cô cố gắng để thắng nó lần này biết đâu lại gặp may.Mà cô cố đến đâu , nó vẫn dùng chiêu trò thắng lại bao lần. Cô ủ rũ và thực sự là tuyệt vọng rồi !Nó như chơi không đã tay, lại nài nỉ cô:
- Chị !Chơi nữa đi. Em và chị chơi mới được 15 phút à !
Cô lau mồ hôi trên trán, đáp:
- 15 phút mà được 10 ván rồi !Chị chịu thôi
Nó lại suy nghĩ gì đó rồi À lên như kiểu bật được cái bóng đèn trên đầu. Nó có ý tưởng gì đây
- Em cho chị được tìm người chơi giúp. Nếu người đó thắng , em sẽ không gọi chị là Đậu ngốc. Còn người đó thua, thì chị tính sao ?
Cô gật gù. Xem ra cái này còn nghe được. Cái trò caro này chắc chắn cô sẽ tìm được người chơi hộ. Cô nhanh chóng trả lời:
- Được. Chị sẽ làm theo yêu cầu của em – bất cứ yêu cầu gì!
Thằng bé hí hửng gật đầu. Nó chờ đợi cô tìm người thắng nó đây. Puny nhất định làm nó phải tâm phục khẩu phục. Cô nghĩ ngợi một lúc, thằng bé mất kiên nhẫn:
- Xong chưa vậy? Chị định đến sáng mai sao?
Cô nghe lời thúc giục ấy thì sao nhãng nên vội chỉ tay ra phía nào đó. Lên tiếng dù cô chẳng kịp nhìn xem đó là nam hay nữ, là già hay trẻ, cô chỉ làm vậy cho nó đỡ nói nhiều thôi:
- Ở kia. Em ra đó bảo với người kia về chuyện thi đấu. Chị đi làm việc đã !
Thằng bé đồng ý đi về phía đó. Puny trở vào làm việc, cô phải làm việc để quên đi sự nhớ nhung. Cô không thể nghe giọng anh qua điện thoại, cũng không thể nhắn tin cho anh .Cô muốn trực tiếp nói cho anh biết cô nghĩ gì. Nhưng không thể, cô và anh đã là quá khứ. . .
Thằng em Lin nhanh nhảu ra đó giải trình lí do. Chàng trai không ngần ngại chơi cùng nó ván đầu tiên. Và không như kiện tướng cờ caro suy tính, chàng trai đã thắng nó một cách nhanh chóng. Nó cầm lại tờ giấy xem kĩ càng và xác nhận nó đã thua. Nhưng nó không cam chịu, nhìn sang Puny cô vẫn đang làm việc không để ý, nó vội vàng lên tiếng:
- Anh à!Chúng ta chơi lại đi. Ván này coi như thử trước. Có thể được không?
Chàng trai rất sẵn lòng tiếp tục. Lần này, thằng bé kiên quyết chiến thắng. Thế nên nó cân nhắc rất kĩ mới đi !2 người vẫn chơi rất say sưa. Và vài ván nữa, vài ván tiếp theo, nó vẫn thua thê thảm. Thằng bé không như lần đầu tỏ ra ngạc nhiên hay hiếu thắng. Mà lần này, sau nhiều thất bại, nó đã phục sát đất chàng trai!
- Anh giỏi thật đấy !Chị Đậu ngốc xem ra chọn đúng người rồi !
- Đậu ngốc?
Thằng bé liền chỉ tay về phía Puny:
- Chị ấy đấy. Anh biết vì sao em gọi vậy không?
Chàng trai đợi nó tiếp tục:
- Vì chị ấy vừa ngốc, vừa hậu đậu. Em lần nào cũng chứng kiến cảnh chị ấy làm vỡ cốc, vỡ đĩa. Rồi còn làm đổ nước lên người khách. Có lần chị ấy đem lộn đồ ăn lên bị khách mắng 1 trận. Mà thi thoảng cứ như người mất hồn. Chị ấy tự nhận là giỏi caro mà chưa thắng em nổi 5 ván. Còn nói có bạn trai ưu tú mà em chưa thấy mặt anh ấy lần nào. Có người theo đuổi tốt như thế mà không chịu!
Chàng trai có vẻ hơi khó hiểu hỏi lại:
- Người theo đuổi?
Thằng bé vốn thích tám chuyện. Nghe anh có vẻ thích nó tường thuật về cuộc đời Puny ,thằng bé không ngại tiếp tục:
- Đúng vậy. Anh Kì Long đó. Anh ấy thích chị ấy như vậy mà không lần nào chị ấy tỏ ra thích thú . Còn nói rằng đang đợi bạn trai trở về. Anh biết không, 3 năm chị ấy đợi một người trở về. Có tin được không. Gọi chị ấy là ngốc đúng là không sai!
Trong lòng anh dâng lên cảm xúc kì lạ. Cô có thể chờ đợi anh 3 năm không lay động với ai. Xem ra thực sự anh đã làm cô đau đớn rồi. Giờ anh muốn đến ôm cô thật chặt.Thì ra cô vẫn luôn nghĩ tới anh.Còn tự hào mà nói với người khác rằng anh chính người cô luôn chờ đợi.Lúc này, cô bé dễ thương ấy trong mắt anh càng trở nên thật hoàn hảo
Về phía Puny , cô vừa nghỉ tay được một lát đang tính sẽ qua bên kia xem người giúp đỡ cô đang ra sao thì chị nhân viên tới gần đưa cô khay thức ăn:
- Bảo Uyên !Chị có việc phải về trước. Em thay chị đem cái này lên bàn 13 nhé!
Chị ấy có vẻ vội vã. Cô vui vẻ nhận lấy. Và nhìn người ở bàn số 13, ra là thế. Lại là bà cô khó tính đây. Lần nào cũng đẩy hết cho cô. Có nhất thiết phải sợ bà cô đó tới vậy không?
Puny dù sao cũng là người chuyên phục vụ người khách đó rồi. Có bị cô ta mắng thêm vài lần cũng chẳng sao hết
Không khác mọi lần là mấy, Puny lần này không vì mất hồn mà vì cái sàn nhà vừa lau xong. Cô trượt chân rồi hất đổ cốc nước cô ca lên áo của người khách khó tính. Cô nàng giãy nảy lên gắt gỏng. Puny cố gắng bỏ qua cái chân bị trẹo mà khẩn khoản cúi đầu:
- Tôi xin lỗi! Cô có sao không?
Tay cô đưa giấy cho người khách khó tính, miệng lặp lại điệp khúc xin lỗi. May mà không nhiều, chỉ có vết ở trên áo không đáng kể. Chỉ là nước văng phải chứ không đổ hết vào người vị khách này. Nhưng với tính của cô ta thì không thể bỏ qua dễ dàng:
- Cô lúc nào cũng vô dụng thế sao?Lần này là lần thứ 15 cô làm bẩn đến cái áo của tôi. Cô tính thế nào đây?Tôi là người mà cô cứ biến thành ngợm là thế nào?
- Tôi xin lỗi !Tôi sẽ đền cô cái áo
- Đền sao?? Cô nghĩ mình là ai mà đền nổi cái áo này
Nhìn qua thì có vẻ bình thường nhưng cô biết đây là hàng hiệu.Làm thế nào mà cô có thể đền nổi. Mẹ cô mà biết thể nào cũng bắt cô ở nhà. Mà ở nhà thì cô sẽ chết trong nỗi nhớ mất !Không thể , không thể . . .
Bỗng nhiên, trên bàn rơi xuống thứ gì đó. Hình như là thẻ tín dụng. Cô vừa quay sang bên đó thì bàn tay của người đó đã xoay đầu cô về lại vị trí cũ. Ai đó lên tiếng:
- Chừng đó đủ chưa?
Puny nghe tiếng người bên cạnh thực quen, thực giống ai đó. Tiếng nói có phần kiêu ngạo và lành lạnh cứ quanh quẩn trong đầu cô. Nhìn sang phía trước, cô thấy vẻ mặt ngờ nghệch và bối rối của vị khách khó tính. Khác với thường ngày, cô ấy chỉ có vẻ mặt nghiêm nghị, nhăn nhó thì giờ đây như một cô gái dịu dàng:
- Không cần mà. Coi như tôi xui xẻo. Anh cầm lại đi !
Puny ngạc nhiên nhìn bộ dạng xưa- nay – chưa- từng- có của cô gái này mà chỉ biết ngây ngô nhìn chăm chú. Cô nàng chưa dừng mà tiếp tục:
- Anh chắc là anh trai của Bảo Uyên. Thật ngại quá !Tôi có hơi nóng giận.Bảo Uyên à!Bỏ qua nhé!
Puny sốc đến mức lên cơn ho ngay lập tức. Cô đáp ngay:
- Mình không có anh trai!
Mỗi lần cô định quay sang nhìn người bên cạnh thì người ta lại xoay đầu cô sang bên khác. Cô đành ngoan ngoãn nhìn về phía cô gái trước mặt. Cô nàng lúc này có phần khó hiểu:
- Thế là ai nhỉ?
Anh không ngần ngại lên tiếng, còn nhanh tay khoác vai cô kéo gần lại làm cô loạng choạng phải níu áo anh:
- Tôi là chồng Bảo Uyên!
Puny lại được phen ho lớn hơn, dài hơn. Vị khách khó tính từ trong mắt đã mất đi tia hi vọng. Hoàn toàn sụp đổ. Nhìn lại dáng vẻ ngốc nghếch, hậu đậu,vụng về của Puny cộng thêm diện mạo không quá nổi bật của cô ,vị khách càng thấy khó hiểu. Anh ưu tú thế kia mà lại say mê cô gái ngốc như vậy sao?
Chưa để vị khách nhìn và suy nghĩ nhiều thêm, Vyl kéo Puny đi nhưng vị khách này lại tiếp tục:
- Có thể cho biết tên anh không?
Anh rất hào phóng tặng cho cô một nụ cười:
- Có gì cứ hỏi vợ tôi
Và kéo cô đi ra khỏi tiệm bánh. Puny chỉ biết đi theo anh ngoài ra không hiểu cái quỷ gì đang diễn ra. Thằng em Lin nhìn thấy cô tay trong chàng trai nó vừa thán phục thì ngạc nhiên lắm. Miệng của nó cứ há hốc ra, đủ nhét một cái bánh Hamburger nữa!
Ra ngoài, Puny còn chưa kịp biểu hiện gì thì đã bị ai đó ôm chặt lấy. Cô đã từng nghĩ, mình sẽ khóc òa lên rồi đánh anh để trách móc, giận dỗi kẻ vô tình này. Nhưng giờ đây cô còn chưa kịp thể hiện bất kì nỗi đau nào, anh bất ngờ như thế. Hỏi cô biết phải thế nào?
Đẩy được người anh ra, Puny mới nhìn rõ khuôn mặt đã bao lâu cô nhớ nhung. Anh đeo kính, gầy hơn trước nhiều , rõ ràng anh không chăm sóc bản thân . Chắc chắn lại chỉ có công việc ngày đêm chồng chất. Cô nghĩ đến đó là đau khổ. Tại sao anh tự bắt nạt bản thân như thế?Cô để anh bắt nạt bao lâu còn khó chịu. Vậy sao anh cũng tự hành hạ chính bản thân mình ! Thấy cô có vẻ gì đó thương tâm nhìn anh, anh nhéo cằm cô lên tiếng:
- Không nhận ra?
Cô lắc đầu
- Em quên anh rồi. Còn đâu mà nhận ra hay không?
Anh cốc nhẹ đầu cô một cái.
- Này, anh đừng có làm thế!Chúng ta đã. . . chia tay rồi – Puny đau đớn nhắc lại
Anh không quan tâm điều ấy, vội nắm tay cô kéo đi nhưng Puny phải phân định rõ ràng. Anh không thể nói chia tay rồi quay lại không lời giải thích vậy được. Hơn thế, anh sắp đính hôn, lần này về chắc chắn là để đính hôn còn ở đây nắm tay cô thế này hoàn toàn là không thể. . .
- Anh bỏ em ra đi. . .
- Chúng ta nói chuyện
- Không có gì cần nói cả. Em và anh đã chia tay rồi. Anh cũng sắp đính hôn nữa. Em không thể. . .
- Đi theo anh
- Em không muốn. Bỏ em ra đi. . .
Cô quyết định rồi. Lúc đó trái tim cô chỉ muốn níu chặt lấy anh. Tưởng như có thể cùng anh đi tới bất cứ đâu nhưng giờ thì lí trí lại phản bác lại. Cô bây giờ là mối quan hệ gì chứ?? Không thể. Cô không muốn là người ngăn cản cuộc sống của anh nữa
Thật may, Kì Long đang tới. Ít ra thì cũng có lí do để không còn gặp anh nữa
- Kì Long, anh tới rồi sao??
Vyl ngạc nhiên quay lại. Trong lúc anh không để ý, Puny đã đi đến gần phía Kì L
ong đứng. Nói nhỏ cho anh biết điều gì đó. Trong tình huống này, cô chỉ có thể dùng cách này để anh đi mà thôi
- Bảo Uyên, em . . .- Vyl có phần ngạc nhiên
- À. Em và anh ấy quen nhau được 2 năm rồi!Lẽ ra em phải cho anh biết sớm hơn. . .
Kì Long quàng tay ôm lấy Puny, bộ mặt như khiêu khích. Vyl kéo cô ra khỏi vòng tay của Kì Long, gằn giọng:
- Em nói dối anh
- Em nói thật. Anh từ bỏ em tại sao em không thể thích người khác chứ??
- Người khác có thể nhưng anh biết Bảo Uyên sẽ không như vậy
Chương trước | Chương sau