Teya Salat
Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ

Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ


Tác giả:
Đăng ngày: 27-07-2016
Số chương: 55
5 sao 5 / 5 ( 139 đánh giá )

Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ - Chương 48

↓↓
- Còn đau sao? – Anh nhìn cô thi thoảng lại chạm tay vào má xoa nhẹ

bạn đang xem “Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Có vẻ vết thương ấy sưng lên càng ngày càng rõ rệt. Mẹ cô cũng rất thương xót đứa con gái nhưng trong giây phút thấy con mình như vậy, mẹ cô không khỏi bực tức. Cô cũng không trách mẹ mình. Là do cô không hiểu chuyện, đáng bị như vậy !

Puny lắc đầu. Dù cô rất đau nhưng không muốn anh quá lo lắng. Chỉ là vết sưng thôi, không đáng để lo nghĩ

Anh chạm tay vào vết sưng ở má cô thật nhẹ nhàng. Mọi đau đớn cứ như tan biến dần đi. Với cô, anh chính là thuốc chữa bệnh

- Có muốn hẹn hò không? – Anh lên tiếng

Nghe tới hẹn hò cô bé khỏi cần biết cái gì là ghen tị, hối hận. Nhất quyết gật đầu lia lịa

- Bây giờ sao? – Cô chớp chớp mắt nhìn anh

Anh lắc đầu. Âm vực trầm bổng vang lên gần cô thực quyến rũ:

- Ngày mai

Mai cũng được. Miễn là được đi ăn mà khoan đó là đi hẹn hò mà. Cũng như nhau cả thôi vì chắc cú là sẽ có đồ ăn. Cô sống chết cũng phải đi. Chạm vào tâm hồn ăn uống của cô là dễ dàng vậy đấy!

- Được .Tất nhiên là được – Cô đáp

- Hạt Tiêu, em dễ thương quá đấy! – Vyl buột miệng

Chỉ là… anh vô tình nói ra! Anh cũng đoán cô là Hạt Tiêu từ lâu lắm rồi nhưng anh nghĩ chuyện ấy không quá quan trọng! Anh thích cô dù cô là bất kì ai không phải vì cô giống Hạt Tiêu!

Puny sững sờ một lúc . Cô không hiểu sao anh lại biết cái tên ấy! Nhưng mà cái nickname Hạt Tiêu này vẫn chỉ là bố, mẹ, Lin và anh Hạt Dẻ biết… Hay là

- Anh Hạt Dẻ. . . !

Puny cũng chỉ mới buột miệng nói ra câu ấy! Cô dường như không nhận ra anh nữa. Mọi thứ sau gần 9 năm đã thành ra thế này! Cả hai đều không nhận ra nhau dù gắn bó với nhau một thời gian quá dài!

Ngày hôm ấy ở phòng tập… cô đã nghe thấy âm điệu của bản nhạc Kiss Goodbye quen thuộc. bản nhạc ấy đi vào tiềm thức của cô từ khi một chàng trai cô quen biết đàn tặng cô! Bản nhạc ấy thật khiến người ta đau lòng… nhưng nó hay đến mê hoặc! Nó làm người ta nhớ mãi dù đã lâu không được nghe lại…

Lời hát của bản nhạc lại vang lên…. trong trái tim…của hai con người

Cả hai chúng ta không sẵn sàng cho chuyện chia xa

Bất cứ lúc nào anh cũng muốn nói nhưng tốt hơn có lẽ là nên lặng im

Cho anh một phút lắng lòng…để thực sự nhìn ra vẻ đẹp của em

Bên kia hạnh phúc là nỗi buồn

Đau khổ cứ quẩn quanh trong tim anh

Mỗi lần chia ly anh đều bị em làm cho gục ngã

Mỗi lần từ bỏ đi sự dịu dàng của em đau khổ lại bủa vây….

Anh hiểu tình yêu là hương vị chân thật nhất!

- Sao em lại là cô bé ấy chứ? Anh đã không dám tin suốt thời gian qua dù đã biết đó là em – Anh ôm lấy Puny nghẹn ngào

- Anh . . . thì ra là tên đáng ghét bỏ em mà đi! Đã bỏ em đi rồi giờ lại làm em phải thích anh. Anh đúng là đáng ghét!

- Ừ. Anh là kẻ đáng ghét!

- Mọi thứ dù sao cũng đã rồi. Em không muốn nghĩ đến quá khứ nữa. Chúng ta chỉ cần biết chuyện sau này thôi, là định mệnh cho chúng ta được gặp lại nhau một lần nữa. . .

Nhưng liệu rằng định mệnh có lại chia cắt cô và anh…một lần nữa hay không?

* * *

Cuốn sổ nhỏ đã bám đầy bụi và có phần cũ kĩ được lấy ra từ chiếc ngăn kéo nhỏ – nơi đó đã từ lâu Puny không đụng tới. Cô vội chạy lên nhà vì phần kí ức vốn chìm sâu trong trái tim lại bị kéo tuột ra dù cho cô chẳng còn muốn nhớ.Cầm cuốn sổ ghi chép nhỏ trên tay, cô run run lật từng trang nhật kí ngắn ngủi mình đã từng hăng hái viết lách vì đó là cuốn sổ mà bố cô tặng. . .

Ngày . . .tháng . . . năm

Hôm nay, bố đưa Hạt Tiêu đi ăn kem. . . Woa .Kem dâu, sô cô la, hạnh nhân, cam . . . nên ăn loại nào trước nhỉ?? Mà thôi, bố sẽ cho Hạt Tiêu ăn hết mà. . . vì bố rất yêu Hạt Tiêu

Ngày . . . tháng . . . năm

Luxu mà bố mua về ốm rồi . Mau khỏe nhé!. Vì không nghe lời mẹ ăn nhiều kem quá mà bị trứng ngỗng môn Nhạc. Lúc Hạt Tiêu khóc nhè vì điểm kém bố đã ôm và cho Hạt Tiêu đi chơi công viên. Trời. Công viên to và đẹp thật. Giá như có thể sống ở đây luôn thì tốt. Có mẹ và bố ở bên cạnh thế này. . .Hạt Tiêu sẽ là người hạnh phúc nhất

Ngày . . . tháng . . . năm

Hôm nay con đi học mà bố quên sao?Hạt Tiêu đợi mãi bố còn chưa chịu tới đón nữa. Bụng đói meo meo mà chưa được về nhà. Híc híc. Nhưng Hạt Tiêu may mắn quá, gặp được một anh thật tốt, dù cho lúc đầu anh ấy nhất định không cho Hạt Tiêu ăn Hạt Dẻ nhưng rồi Hạt Tiêu đã òa lên khóc thế là anh ấy đã cho đấy! Nhật kí có thấy mình giỏi không?Mà này, đừng có ghen tị với mình khi anh ấy cực kì đẹp trai đấy !Vì không biết tên anh nên từ nay Tiêu sẽ gọi anh ấy là Hạt Dẻ nhé

Puny run run đọc tới đây, cô đau đớn nghĩ về quãng thời gian đã qua. Có quá nhiều thứ đã xảy ra. . . Và trong số những kí ức đau đớn ấy vẫn xen lẫn kỉ niệm đẹp không thể xóa mờ đi

- Hạt Dẻ, . . . anh ơi cho em ăn cùng với được không? Năn nỉ đó!

Cô bé nhỏ nhắn với cái bụng đói đang sôi lên ùng ục đã tia thấy món đồ ăn ở gần đây. Vừa sợ, vừa đói khiến cho cô bé chẳng còn e dè nữa, vội chạy về phía chàng trai đang ngồi gần đó. Không cảm xúc, lời nói, chàng trai ấy hoàn toàn vô cảm

- Anh, cho em ăn cùng đi mà!Em thực sự rất rất đói. Bố em chưa tới, anh cũng đợi bố mẹ phải không?? Vậy thì chúng ta cùng ăn, cùng đợi nhé! Nhé! Nhé anh- Cô bé ấy nở một nụ cười đáng yêu cùng khuôn mặt hào hứng

- Đi đi

Cô bé còn tưởng mình sẽ được ăn ai ngờ chàng trai ấy lạnh nhạt vô cùng ngay cả một chút lòng thương cảm cũng không tồn tại. Cô bé ngơ ngẩn một lúc, nhưng vẫn muốn nói chuyện với cái người lạnh như băng kia! Cô thích đồ lạnh, anh giống như cây kem giữa mùa hạ vậy. Vị gì nhỉ?! Vị dâu, vị sô cô la, vị hạnh nhân hay là va ni?! Chẳng phải! Anh là vị đặc biệt của đặc biệt…Muốn ăn thì phải chịu lạnh. Còn muốn thân với người như anh phải làm tan đi lớp băng đó!

Cô bé liền mè nheo:

- Anh gì ơi!Anh keo thật đấy!Có mỗi một chút ít Hạt Dẻ mà cũng ăn một mình nữa. . .

Chàng trai có chút phản ứng nhưng chỉ chút thôi. Cũng chẳng thèm phản biện gì, mặc kệ cô bé dễ thương với cái bụng rỗng không kia

Cô bé chìa 2 tay trước mặt chàng trai với cái miệng mếu máo đến tội. Chàng trai vẫn không phản ứng gì khiến cho cô bé lại khóc to hơn, to hơn nữa. Cuối cùng chàng trai cũng phải đưa cho cô bé Hạt Dẻ bởi tiếng khóc vĩ đại ấy

- Anh tốt quá. . . híc híc. . . từ bây giờ em và anh làm bạn nhé! Được chứ?!

Nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi mắt nhưng thấy được nụ cười cười của cô bé, chàng trai ấy không biết từ bao giờ bản thân đã thấy được niềm hạnh phúc nằm trong chính nụ cười

- Anh không thích làm bạn em thì em vẫn làm bạn anh ^^ Vì em thích anh lắm – Cô bé thẳng thừng cười nói với anh

- Mà anh không nói gì ả thế? Toàn em nói thôi! Nhưng mà dù vậy em vẫn thích nói chuyện với anh đấy! – Cô bé vừa cười vừa nở nụ cười ấm áp

Từ hôm đó, chàng trai và cô bé ấy rất thân thiết. Hai người ngày nào cũng cùng ăn hạt dẻ. Rồi từ bao giờ cô bé ấy gọi chàng trai :

- Anh Hạt Dẻ !! Em muốn ăn anh!

Mỗi lần như vậy, chàng trai Hạt Dẻ kia cảm thấy ấm áp. . .

Chàng trai biết cô bé ấy ghét cay ghét đắng hạt tiêu cho nên cũng không biết từ bao giờ gọi cô bé ấy :

- Hạt Tiêu!!

Mỗi lần vậy, cô bé đều xịu cái mặt ra dù cho ở nhà không ngày nào bố mẹ không gọi cô bé là Hạt Tiêu. Dù thế cô bé muốn anh gọi cô là Princess. Bởi vì anh thực giống như Prince. Cô bé thực sự thích Prince

Cả hai đã cùng nhau có khoảng thời gian vui vẻ. Vì mỗi khi nhìn nụ cười của cô bé ấy, nhìn cô bé ấy hạnh phúc, nghe cô bé ấy hát, nghe cô bé gọi tên chàng trai trong lòng chàng trai ấy đã phá bỏ sự lạnh lùng

Nhớ lại khoảng thời gian ấy, Puny chẳng biết nên buồn hay vui nữa. Cả hai cảm xúc này đều chen lấn không ngừng. Tiếp tục lật những trang tiếp theo Puny thấy tay mình không chỉ run mà còn gần như mất cảm giác. . . Một kí ức đau lòng . .

Ngày . . . tháng . . . năm

Hôm nay, bố về muộn quá. Hạt Tiêu phải ăn cơm một mình vì mẹ nấu cơm xong đã cùng mẹ Lin đi đâu đó. Lại có toàn món bố thích . Cá chiên, canh giá đỗ , dưa cải . . Đáng tiếc, chắc là công ti của bố không được ăn ngon vậy đâu. Vì bố bận lắm, chẳng để ý gì cả. Hạt Tiêu sẽ để dành phần cho bố. Cuối cùng bố vẫn không về nhà

Ngày . .. tháng . . . năm

Cuối cùng cũng tới Chủ Nhật để được đi đến công ti bố chơi. Nơi này không quá đồ sộ và khổng lồ như các công ti mà Hạt Tiêu từng thấy nhưng vào đây Hạt Tiêu cảm giác ấm áp vô cùng.Đi đến đâu cũng thấy mọi người cúi chào mẹ rất lễ phép. À, bố là Giám đốc cơ mà nhỉ? Nhưng Hạt Tiêu thấy bố chẳng ra dáng chút nào có lẽ vì bố quá thân thiện với mọi người?? Mẹ chỉ đưa Hạt Tiêu tới rồi về ngay. Sao vậy nhỉ?? Dạo này, mẹ và bố sao sao ấy. . . Không còn thân thiết. . .Không phải đâu, bố mẹ vẫn rất tốt mà . . . Nhưng kì lạ quá, bố đang ăn cùng với một cô rất xinh đẹp. Bố cười nói, gắp thức ăn cho cô ấy và còn nắm tay cô ấy . . . Hình như bố quá thân thiết với nhân viên trong công ti rồi.

. .

Ngày . . .tháng . . . năm

Hôm nay, bố mệt mỏi trở về nhà. Hạt Tiêu ra đón bố và hí hửng khoe điểm cao nhưng bố chỉ cười nhẹ rồi lại thở dài đi vào nhà. Cũng may là còn có anh Hạt Dẻ và Lin chia sẻ niềm vui này. Hạt Tiêu đi theo bố lên phòng thì thấy bố nằm xuống giường không một chút sức lực. Có lẽ bố ốm rồi !!! Bố chưa từng như vậy. Sau đó, mẹ lên phòng liền đuổi Hạt Tiêu ra. . . Bố mẹ nói chuyện gì đó rất khó hiểu. Mẹ cũng nói rằng Hạt Tiêu còn nhỏ không hiểu được. . . 2 niềm vui ngày hôm nay đều chẳng thể chia sẻ với bố. . . Thứ nhất là được điểm tốt ở trường vì bình thường Hạt Tiêu toàn điểm kém không. . . Thứ hai là Luxu sắp có con. . . Vậy là lại có một tiểu Luxu nữa. . . Vui quá điiii

Ngày . . . tháng . . . năm

Từ cái hôm đó, bố không còn vui vẻ và cười nhiều với Hạt Tiêu nữa. Mà bố cười vui với cô xinh đẹp lần trước. Hạt Tiêu thấy sợ. . . bố sẽ không thay đổi đâu. Bố là của Hạt Tiêu và mẹ cơ mà. . . Và rồi, bố trở về nhà và nói rằng sẽ đi. . . Bố đi đâu?? Bố đi công tác nhỉ?? Hạt Tiêu nghĩ vậy và bố đã thẳng thừng rằng sẽ đi khỏi đây. Mẹ khóc, Hạt Tiêu chưa kịp hiểu điều gì thì bố đã thu dọn đồ đạc xong xuôi cứ như đã chuẩn bị trước. Bố không một câu nào cứ thế đi mãi. . .

Ngày . . . tháng . . . năm

Chẳng hiểu sao bố đi rồi Luxu hôm nay bị ốm nặng. .. Chữa thế nào cũng không khỏi. . . Mẹ nói Luxu sẽ chết : (. Vậy thì Bubu sẽ phải sống một mình mà không có mẹ. . . Hạt Tiêu buồn muốn cả ngày ở cùng Bubu nhưng vẫn phải đến trường mà. Hạt Tiêu gặp anh Hạt Dẻ và có phần vui lên. Ai ngờ anh Hạt Dẻ nói sẽ đi. . . Hạt Tiêu đáng ghét quá sao?? Ai cũng muốn bỏ Hạt Tiêu hết!

Puny rưng rưng khóc, nước mắt chảy xuống từng trang làm nhòe đi từng nét chữ. . . Cô vẫn luôn tin tưởng nhưng cuối cùng hai người mà cô yêu thương lại rời xa cô . . .

- Hạt Tiêu, anh phải đi. . .

Câu nói ấy khiến trái tim của cô bé như vỡ vụn. Ai nói còn nhỏ thì không thể hiểu được đau thương. Cô bé chính là đã quá sức chịu đựng. Người bố cô yêu thương nhất ra đi . . . Rồi mỗi khi tự tới trường cô bé đều an ủi rằng mình còn có Hoàng Tử ở bên cạnh. Mà tại sao cuối cùng anh cũng bỏ đi mà chỉ trong một ngày ngắn ngủi

Cô nhớ bài hát ấy ngày trước thường hát mỗi khi gặp anh. Bản nhạc anh từng đánh khi ở trong phòng tập cũng từng đàn cho cô nghe. Bản nhạc ấy thật buồn vì nó vốn là một lời chia tay

Kiss goodbye – Cô thích nghe nó nhưng nó lại khiến người ta có cảm giác chia li!

Lời hứa của anh sẽ không hát cho ai nghe ngoài cô, cô vẫn nhớ, hôm đó đã rất khổ tâm vì điều ấy. Tất cả, đều hiện lên trong cô ngày một rõ nét

Cô đang nghẹn ngào trong nước mắt. Cô chỉ biết khóc thôi. Bao năm qua đi, cô cho rằng bản thân đã vùi lấp đi cái con người mang tên Hạt Dẻ lâu lắm rồi. Người đó bỏ cô đi bao năm như thế cô còn tâm trí nhớ đến nữa sao??? Rồi từ bao giờ cái tên đó không còn ám ảnh gì nữa.

Bây giờ, đột nhiên anh nói ra cái quá khứ đã chôn chặt bao lâu ra, cô gắng gượng nhớ lại và mảnh kí ức của tháng ngày trẻ thơ hiện về. Phải, cô yêu quý cái người con trai tốt bụng kia. Ngày ngày cùng ăn hạt dẻ, cùng ca hát, cùng nói chuyện. . . Một kí ức đẹp đẽ . . . Nhưng cô hận nhất chính là người ta đến và đem hạnh phúc cho cô rồi bất chợt niềm hạnh phúc ấy tan biến khi lời chia tay vang lên. Và cứ thế ra đi không còn một dấu vết . . .

Puny rất giận và đau khổ nhưng bây giờ chẳng phải là đã ổn thỏa rồi sao. . . Nếu đã là quá khứ hãy cứ để nó trở thành những kí ức đẹp và chôn chặt những đau đớn kia đi. Hiện tại, anh là Vyl không còn là Hạt Dẻ nữa. . . Cô cũng là Puny không phải Hạt Tiêu ngày nào nữa. Cả hai đều đã trưởng thành và đã bắt đầu lại. . .

Chỉ cần hai người thực sự yêu thương nhau tất cả quá khứ kia. . . sẽ nhanh chóng tan biến thôi. Cô muốn bắt đầu lại. . . nhưng tại sao trong lòng có một cảm giác gì đó rất lo sợ . . . Liệu rằng tình yêu của cô có được trọn vẹn được đến cuối cùng không khi phải trải qua vô vàn đau đớn . . .

Cô sợ rằng rồi sẽ lại phải chia ly . . . mãi mãi . . .

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bộ Tam Siêu Quậy

Bộ Tam Siêu Quậy

Nó) *Kill* Nguyễn Ngọc Đoan Khanh: xinh đẹp, body chuẩn ko cần chỉnh,16t, cao 1m73,nó sở

21-07-2016 19 chương
Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Đây là một truyện teen nói về cuộc sống và con đường tìm kiếm tình yêu của Liễu

22-07-2016 20 chương
Ranh Giới

Ranh Giới

Tên truyện: Ranh GiớiTác giả: rain8xThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

22-07-2016 36 chương
Em Vẫn Chờ Anh

Em Vẫn Chờ Anh

Truyện xoay quanh cô gái Lệ Na 16 tuổi, cô sống trong sự giàu sang và phù phiếm, gặp gỡ

22-07-2016 34 chương
Mèo Xù Ngốc Nghếch

Mèo Xù Ngốc Nghếch

Truyện Mèo Xù Ngốc Nghếch là một truyện teen khác hấp dẫn và thú vị, truyện đưa

22-07-2016 37 chương
Mèo Xù Ngốc Nghếch

Mèo Xù Ngốc Nghếch

Truyện Mèo Xù Ngốc Nghếch là một truyện teen khác hấp dẫn và thú vị, truyện đưa

22-07-2016 37 chương
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Một người anh

Một người anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Sau khi có

27-06-2016
Người đàn bà bỏ đi

Người đàn bà bỏ đi

Bố đã từng yêu thương mẹ và đến bây giờ khi mẹ đã bỏ đi, bố vẫn không ngừng

26-06-2016
Hà Nội và em

Hà Nội và em

Sài Gòn vẫn nắng mưa xuôi ngược. Hà Nội gió mùa về, nhớ mặc áo ấm nghe

30-06-2016
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương