Được rồi! Anh chỉ thích mỗi Bảo Uyên
bạn đang xem “Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Cả hai cứ trao nhau lời nói ngọt ngào, ánh nhìn ấm áp, cử chỉ thân thiết! Làm người chị đứng đó cảm thấy mình chỉ là người thừa!
Puny nhìn ra ánh mắt của chị. Nhưng cô cũng kệ ==
Bình thường cô gái này rất nhân từ nhưng ai bảo chị lại thân thiết với Vyl! Tại chị hết! Nếu không cô cũng không muốn làm thế này
Cô bé kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh. Có chút bất ngờ! Vì anh cảm thấy cô chủ động vậy!
Vyl ôm eo cô bé, giữ cô không trốn nụ hôn đáp trả của anh!
Hai người cứ tình tứ như vậy… mãi một lúc lâu ngay trước mắt Như Kiều
* * *
Như Kiều đứng đó sững sờ trước tình cảnh này. Có lẽ trong mắt chị chưa bao giờ thấy hình ảnh Vyl của hiện tại – 1 con người hoàn toàn khác
Chị nghĩ rằng chắc chắn không có ai có thể làm lay động trái tim lạnh giá kia nhưng giờ thì khác. Cô bé đang đứng ở kia là người mà Vyl rất yêu. Là cô bé rất dễ thương và thuần khiết. Có lẽ vì thế mà trở nên thú vị và đáng yêu trong mắt Vyl
Như Kiều không muốn nhìn nữa trở vào bên trong nơi tổ chức tiệc
* * *
Vyl, sao anh lại thích một người ngốc nghếch như em mà không phải xinh đẹp, tài năng như chị Kiều?
Puny tự nhiên hỏi anh một câu thực ngớ ngẩn!
Anh có đủ mọi thứ rồi đâu cần em bù lấp khiếm khuyết – Vyl đáp thản nhiên
Anh lúc nào cũng tự tin về bản thân vậy đấy! Puny cười rồi tiếp:
Em ích kỉ lắm! Em không muốn nhìn anh thân thiết với chị Kiều dù chỉ là quan hệ chị em hay thầy trò! Em chẳng thích chút nào. Anh đừng ghét em vì luôn có suy nghĩ đó trong đầu nhé!
Vyl gõ nhẹ vào trán cô, đáp gọn:
Anh lại muốn em mãi ích kỉ vậy
Anh có tin rằng em và anh sẽ được ở bên nhau như thế này mãi mãi không?
Vyl xoa đầu cô bé cười thật ấm :
Anh tin tưởng và yêu em
Nhưng mà… em lại cảm thấy sợ! Sợ một ngày nào đó chúng ta lại không thể ở bên nhau! Lúc ấy em sẽ đợi anh. Cho dù có chuyện gì nhất định đợi anh!
Anh không đáp, chỉ ôm cô thật chặt!
Có phải gọi anh – em nghe rất kì lạ không?
Một lúc lâu sau đó, Puny lại lên tiếng. Dường như việc trở thành bạn gái của anh một cách chính thức làm cô bé bất ngờ! Cô muốn hỏi và còn nhiều nghi vấn lắm! Cô còn quá trẻ để có tình yêu hay là cô quá kém cỏi về việc này?
Em hỏi nhiều vậy có phải đang nghi ngờ chuyện của chúng ta?
Không. Chỉ là… có chút sợ hãi
Nhát gan như vậy sau này kết hôn em sẽ hỏi cả ngày mất! Có con sẽ là cả năm?!
Anh nói mấy chuyện đó có ích gì khi em còn nhỏ như vậy >”<
Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài. Anh sẽ kết hôn với cô chứ?! Chuyện này…chỉ nghĩ thôi đã có cảm giác lạ lắm!
* * *
Hoa Phương! Sao thế này?! – Cả đám xúm lại
Cô nàng đẹp nhất đêm nay lại tự nhiên ngất xỉu ra như thế tất cả đều lo lắng! Có lẽ cô nàng đã thức quá khuya chuẩn bị bài diễn văn trước mọi người nên mới ra nông nỗi này
Hoa Phương đang ở trong phòng y tế của trường. Tỉnh dậy là hình ảnh của Minh Yên đang mắt nhắm mắt mở ngồi bên cạnh. Cô nàng đột nhiên thấy có gì là lạ ở trong lòng mình.
Từ trước tới giờ không ai chịu đc cái bản tính sáng nắng chiều mưa trưa sầm sì đêm bão tố của cô. Hơn thế còn đỏng đảnh, ngang ngược và hay xúc phạm người khác khiến Hoa Phương ko tìm nổi ai có thể ở chung với cô. Vậy mà giờ đây có người lo lắng, quan tâm cô thế này. Hoa Phương thấy lạ và vui
Cô nàng ngồi từ từ dậy không hiểu sao lại ôm cầm lấy Minh Yên. Anh chàng đang mơ ngủ bị cái ôm bất ngờ làm cho choàng tỉnh. Thoáng nghe câu nói thều thào cảm ơn của Hoa Phương anh nghĩ cô nàng đã hiểu ra phần nào đó. Anh thấy vui lạ
Bữa tiệc khá vui chỉ trừ có Như Kiều là đang say xỉn với mấy chai rượu ở trước mặt. Cuối cùng chưa tan tiệc Tan và Jane đã phải đưa Kiều trở về!
Kiều biết bản thân sẽ ổn sớm thôi! Vì nỗi đau này là quá lớn. Lớn đến nỗi chị ép bản thân phải quên hết. Nhưng nó không chịu quên và chỉ có rượu mới làm chị có thể khuây khỏa đi chút ít nào đó!
Người như Kiều có thể nói là hoàn mĩ từ đầu đến chân, bản tính không xấu xa. Chị là người tốt! Chỉ là Kiều không hiểu sao mình lại thua cô bé ấy! Có lẽ định nghĩa về tình yêu của Kiều đã có một lỗ hổng chăng? Yêu đâu cần lí do! Thứ ta cần là một trái tim có nhịp đập… vì tình yêu!
Lin và Zita thì đương nhiên ở đó cùng cặp Gum, Huan! Cả bốn người say sưa nhảy và hát rất vui. Tất nhiên là sau khi biết Hoa Phương không sao cả đám mới như thế!
Puny muốn đi về vì trong đó ồn ã và náo nhiệt quá làm cô choáng váng đầu óc. Vyl định đưa cô bé về nhà nhưng mà cuối cùng trời lại mưa quá lớn. Anh đi xe moto nên cũng khó mà về nhà trong cảnh này được!
Cô bé đành phải trú nhờ ở căn nhà cũ trước đây! Nó gần trường nhưng cô chẳng dám qua vì ở đó kỉ niệm còn quá sâu sắc. Sợ rằng cô sẽ lại đau thêm nữa! Trở về đây hôm nay cùng Vyl có lẽ sẽ đỡ hơn!
Cô bé mở cửa và bật đèn. Căn nhà sáng lên trong giây lát, nó nhỏ nhưng ấm áp và có mùi gia đình
20h30’
Mẹ Puny lo lắng nhìn đồng hồ đã khuya mà không thấy cô con gái trở về. Bà vội nhấn số gọi cho cô!! Puny mở điện thoại thấy số của mẹ .Cô nhấn nút nghe
Mẹ à!Con có việc nên mẹ cứ đi ngủ trước đi!Con không sao đâu !
Con đang ở đâu?
Con đang ở nhà . . .
Mẹ cô bé vội chen ngang:
Nhà con rể sao?? Thế thì được. Con nhớ chăm sóc con rể của mẹ tốt nghe chưa?? Ôi mẹ nhớ con rể đẹp trai quá cơ!!
Cô bé chẹp miệng. Mẹ lúc nào cũng như thế!Cô nghe lời dặn dò phải “ chăm sóc” con rể của mẹ là thấy khó chịu rồi. Ngó vào trong thấy anh đang ăn mì rất ngon miệng cô thì thầm:
Con đang chăm sóc con rể của mẹ đây
Tốt! Thôi nhé!
Một lúc sau anh lại ra phòng khách bật Ti vi lên xem. Hành động chẳng chút ngần ngại. Dù đây là lần đầu tiên anh tới đây! Người khác khi tới nơi mới lạ phải rụt rè một tẹo đằng này thản nhiên như nhà anh ấy!
Còn chưa ngủ?
Cô bé đáp :
Đợi anh về !
Em đuổi anh?
Thì đêm rồi. Anh không về còn định ở lại nhà con gái sao?Anh không về anh quản lí và bà quản gia lo lắng lắm đấy! Trời cũng tạnh mưa rồi!
Vừa nhắc tới anh quản lí thì điện thoại Vyl rung lên màn hình hiện rõ tên : Ryo phiền toái
Cậu chủ, 9h5’13s đêm rồi đó? Cậu tính ở đó đến sáng sao?
. . .
Cậu có nghe không? Muốn tôi bị trừ lương nữa hả?
. . .
Vyl ! Cậu có muốn tôi tới đó mới chịu sao?
Tôi không ở đó
Thế cậu ở đâu??
. . .
Không có tiếng trả lời. Ryo lo lắng vô cùng. Mãi 1 lúc sau Vyl đưa điện thoại cho Puny bắt cô bé giải trình lí do. Cô nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu nhưng cũng không muốn làm anh quản lí lo lắng. Cô đành ngậm ngùi nói với anh quản lí. Nghe xong, Ryo lại được phen điên lên trách mắng Vyl tiếp:
C-Cái gì? Cậu nghĩ gì mà đêm hôm lại ở đó. Cậu mau về đi. Tôi sẽ chết với bà chủ mất
Anh bình tĩnh đi
Khoan. Cô chủ vẫn còn là học sinh đấy!! Cậu đừng làm chuyện quá đáng. Nếu không tôi chẳng cứu vãn đâu
Có gì tôi chịu trách nhiệm khỏi cần anh phải ra mặt. OK?!!!
Này !Cậu chủ!
Chưa để anh nói thêm Vyl tắt máy ném điện thoại sang 1 bên. Puny đang uống trà suýt thì phun hết ra vì cái tính bất cẩn của anh
Anh bị tra tấn mà không về à?
Không về
Cô bé vươn vai định vào trong ngủ thì nhận ra phòng bố mẹ đã bị mẹ khóa lại từ lâu! Mẹ cô cũng cất chìa khóa kĩ rồi! Nó là căn phòng yêu thương của cả 3 mà giờ vào đó chẳng thể nở 1 nụ cười!
Giờ thì chỉ còn 1 phòng nữa là của cô bé. Cô có thể vào đó ngủ nhưng cũng nghĩ cho Vyl. Anh sẽ ngủ ở đâu khi mà hết phòng rồi. Sofa đã chuyển qua nhà mới còn chỗ nào nữa đâu!
Nhìn thấy ánh mắt cô nhìn mình Vyl quay sang hỏi:
Lại sao nữa?
Em nghĩ anh nên về nhà đi. Vì ở đây không có chỗ cho anh ngủ đâu
Sao lại không?? Còn cái phòng đó – Anh chỉ tay về phía căn phòng Puny đang định chiếm hữu
Không được. Em ngủ ở đó rồi
Vậy em định để anh thức trắng đêm trên cái ghế gỗ này à?
Hay là chúng ta chơi cờ caro đi ! Ai thắng thì được ngủ trong đó!Thế nào?
Nếu anh thắng . . .vẫn cho em ngủ chung
Đồ biến thái. Em biết anh lúc nào cũng giở trò mà
Thế thì phải ngủ chung ngay thôi !
Chương trước | Chương sau