Bỗng An nghe tim mình đập mạnh "thịch" một cái. Cô lấy tay ấn mạnh vào ngực làm Quân lo lắng hỏi:
bạn đang xem “Cặp Đôi Băng Tuyết ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Sao thế? Khó chịu ở đâu à?
- Không chỉ là bỗng nhiên khó thở. Giờ ổn rồi! - An đảo mắt ra ngoài, xung quanh cô còn rất nhiều chiếc xe hơi khác. Bên cạnh cô là chiếc xe mui trần hồng đậm bóng loáng. - Đây là đâu?
- Bãi đậu xe.
- Tôi biết là đậu xe nhưng bãi đậu này ở đâu??
- Công viên giải trí. - Quân mỉm cười nói
- Công viên......giải trí? - An ngạc nhiên mở to đôi mắt nai xinh xắn, nét mặt nhìn Quân như nhìn thấy người sao Hỏa.
- Có gì đáng ngạc nhiên sao?? - Quang buồn cười trước thái độ của An. Trên môi là nụ cười hết sức rạng rỡ.
- Không có gì nhưng đại thiếu gia như anh mà cũng đến công viên giải trí sao? - An nghi hoặc hỏi.
- Không đây là lần đầu.
- Lần đầu?? 17 năm anh không đến công viên giải trí sao??
- Trước đây bố tôi muốn tôi đi nhưng tôi không thích.
- Thế sao lại đưa tôi đến đây?? Anh không thích mà.
Quân cũng không biết tại sao lại đưa An đến đây nữa... Cả lúc ngây ngô ngắm An ngủ, cậu hoàn toàn bất động trong 15 phút. Thậm chí lúc Quân nhìn hàng mi cong dài khẽ rung lên, tim cậu cũng rung theo, hô hấp cũng không đều nữa. Nghe cậu hỏi của An, cậu chỉ cười cười, không trả lời mà lảng sang chuyện khác:
- Thế em đến đây bao giờ chưa??
- Hai lần. Nhưng mà thế nào đây? Tôi với anh chỉ ngồi đây tán phét thôi à?
Quân cười:
- Làm gì có! Đi thôi!
Trong công viên giải trí ngụm lặn giữa biển người, Quân cảm thấy người người dẫm đạp lên mình mà đi. An cũng khó chịu không kém. Hai con người này có điểm chung là cực ghét chen lấn.
Lúc sau, An cầm cây kẹo bông "đại bác" mà Quân mua. Hai người vừa ăn vừa ngó nghiêng tìm trò.
- Cái kia đi! - An chỉ chỉ.
Quân nheo mắt nhìn theo tay An:
- Ném vòng?
- Ừ! Chính nó!
- Em thích sao?
- Hỏi thừa. Không thích sao chơi.
- Được, đi thôi!
Đến trước gian hàng, có hàng chục con thú bông với nhiều hình dáng, trước mỗi con có một cái cột nhỏ bằng gỗ:
- Em thích cái nào?
An đảo mắt từ trái sang phải, từ phải sang trái một hồi rốt cục cũng chỉ tay vào con cá heo màu trắng có viền xanh trông rất dễ thương:
- Ok! Đợi chút! - Quân nháy mắt tinh nghịch.
- Còn phải xem khả năng của anh đã! - An cười nham hiểm.
- Này này, đừng coi thường tôi thế! Trò này nhìn cũng dễ mà. Tôi sẽ ném trúng cho xem! - Quân cười tự tin. Nhưng nhìn nụ cười hiểm của An càng ngày càng đậm cậu quyết phải lấy bằng được con cá heo. Vậy là Quân mua mười cái vòng.
Thế nhưng......
Ba vòng......
Năm vòng......
Tám vòng.......
Mười vòng........
Tất cả đều trượt hết.
An cười ranh mãnh, nụ cười như muốn chọc tức Quân. Cậu bừng bừng khí thế mua thêm.
Nhưng....
Năm phút......
Mười phút.......
Mười lăm phút......
Vẫn không trúng cái nào. An ngáp dài một cái, uể oải nói:
- Khó quá à?? Thôi, tìm trò khác đi!
- Không được! Tôi nhất định phải lấy được nó. - Quân nói chắc nịch, mắt tóe lửa nhìn con cá heo nhồi bông vô tội.
Quân ném cái thứ 29, cái vòng quay quay trên đỉnh cột mấy vòng. Ánh mắt Quân lộ rõ vẻ mong chờ nhưng nó lại bật ra. Quân chán nản toàn tập, nhìn mắm đuối cái vòng cuối cùng trên tay. Cậu không ngờ những chuyện đơn giản như thế này lại có thể thử thách đại thiếu gia "văn võ song toàn" như cậu. Đang định ném thì An ngăn lại:
- Để tôi thử!
- Em có thể sao? - Quân ngờ vực hỏi
- Phải thử mới biết.
- Tôi ném 29 cái trượt, em trông chờ vào 1 cái sao?
- Nói rồi, không nhắc lại!
An cầm vòng trong tay, mắt kiên định nhìn con cá heo. Ông chủ gian hàng phì cười. Chỉ là một trò chơi có phải nghiêm túc thế không. An quăng tay và...:
- Đó, trúng rồi! - An nở nụ cười đắc thắng.
Quân nghệt mặt ra, cảm giác cằm rơi xuống đất. An ném trúng khi chỉ có 1 chiếc vòng trong khi cậu thì.....
Ông chủ gian hàng cười hiền lành đưa con cá heo cho An:
- Chúc mừng cháu!
An đón con cá heo mà cười tươi. Quân ngẩn người. Lần đầu cậu thấy An cười như vậy.
An thong thả tìm thêm trò khác, tay ôm chặt con cá heo nhồi bông như sợ bị mất. Dù không biểu hiện nhưng cũng đủ biết An thích con cá heo ấy đến nhường nào. Quân đi bên cạnh mà mặt dài như cái bơm. Cậu vẫn không cam tâm. Nhìn con cá heo mà sự buồn bực tăng lên đáng kể. Nhưng cậu không muốn phá hỏng chuyến đi này vì cái chuyện trẻ con bé tí teo ấy.
Đi một lúc, An hào hứng nói to, chỉ chỉ:
- Anh Quân, chơi cái kia đi!
Quân hơi ngẩn người. Cậu chợt nhận ra rằng An chưa bao giờ gọi tên cậu. Lần này cô gắn chữ "anh" đằng trước. Trong lòng bỗng cảm thấy vui vui. Quân cứ đứng im bất động như thế cho đến khi:
- Anh Quân.....Anh Quân.... - An sẵng giọng
- ......
- Anh Quân..... Vũ Anh Quân...... - An hết kiên nhẫn, vừa giơ tay trước mặt cậu vừa hét.
- Hả? - Quân tròn mắt nhìn An - Hóa ra "Anh Quân" mà em gọi trong "Vũ Anh Quân" sao?
- Chứ không anh nghĩ thế nào?
- Cứ tưởng...... - Quân hơi sụ mặt xuống nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu - Em vừa nói gì cơ?
- Chơi đu quay dây văng, nghe rõ chưa?
- Rồi rồi!
An với Quân ngồi ghế đôi, đóng khung an toàn xuống, cô hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Tôi chưa chơi bao giờ!
- Tôi cũng thế.
- Hơi sợ!
Quân quay sang tròn mắt nhìn An:
- Em.....mà biết sợ sao?
An không trả lời, căng thẳng nắm chặt lấy khung bảo vệ. Nhìn An, Quân mỉm cười, nói nhỏ như đến mức thì thầm:
- Đừng sợ! Tôi ở đây!
An nghe loáng thoáng nhưng để chắc chắn lại liền quay sang hỏi:
- Anh vừa nói cái gì cơ?
- Có nói gì đâu! - Quân trưng bộ mặt ngây ngô nhìn An.
Lúc này An chắc chắn là do căng thẳng mà nghe nhầm.
Chiếc đu tư từ quay rồi tăng tốc nhanh đến chóng mặt. Hết xoay tròn đến xoay nghiêng. Trước mắt An cảnh vật luôn thay đổi. Thậm chí cô còn không nhìn rõ nó. Ghế cô ngồi văng mạnh bay lên không trung rồi lại văng mạnh xuống dưới. An cố gắng kìm nén tiếng thét nhưng không thành. Cả Quân cũng vâỵ. Cả hai người hét thật to. Cổ họng đau rát nhưng rất vui.
- Em có ổn không thế? - Quân lo lắng hỏi.
- Không, không sao! Ọe.... Chóng mặt chút......Ọe.....
- Haiz... Đợi chút, tôi đi mua nước.
- Ừ.... Ọe....
Một lúc sau, Quân trở về cầm theo một chai nước lọc và một lon chanh dây. Lúc này An đang ngồi trên chiếc ghế đá dưới tán cây, ngẩng đầu lên nhìn trời:
- Em súc miệng rồi uống cái này vào!
Chương trước | Chương sau