Thân Phận Thực Sự Của Andrea
Sau khi hỏi thăm một vài nhân viên viên trong Leaders, Andrea mới biết hiện em đang sống và làm việc ở nhà hắn. Người đó còn nói rõ là em được đưa vào đây từ năm tám tuổi, còn lý do tại sao em được vào đây thì chỉ có hắn mới biết.
Andrea cầm tập tài liệu trên tay, trong lòng mang tâm trạng hồi hộp đến nhà hắn.
Hôm nay hắn không đi làm như mọi ngày mà ở nhà. Đơn giản một điều vì hắn không thích.
bạn đang xem “Biển Khóc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Em đang tắm cho Puppy ở phòng tắm ngoài. Em vừa tắm cho Puppy vừa cười giỡn với nó, tiếng cười trong trẻo của em hòa lẫn với tiếng sủa của Puppy tạo nên một thứ âm thanh vui nhộn. Nghe tiếng em cười, đột nhiên hắn đang ngồi xem ti vi cũng cười theo. Tiếng em cười dễ thương như thế mà tại sao năm xưa hắn lại ghét nó đến vậy? Phải chăng hắn không thể cười được như em nên hắn ích kỷ không muốn em cười trước mặt hắn?
- Puppy! Em đừng quậy nữa, em làm ướt hết đồ của chị rồi nè. Hi hi!
Em vừa nói vừa cười, tay cố gắng che cho nước không văng vào người khi con Puppy không nghe lời cứ cố tình quậy khiến nước bắn lên tung tóe. Cả hai giỡn với nhau rất vui, đâu biết rằng hắn đang đứng ở cửa nhìn vào. Hiếm khi hắn thấy em vui như vậy, có lẽ đây là phút giây thoải mái nhất của em khi sống chung với hắn. Từ khi có Puppy, căn nhà bắt đầu rộn hẳn lên, không còn u uất như khi chỉ có em và hắn. Hai người tuy sống chung một nhà nhưng gặp mặt nhau không quá nửa tiếng và nói chuyện không tới mười lăm phút. Tự nhiên, hắn cảm thấy không còn ghét Puppy như trước nữa.
Thấy cả hai đùa giỡn vui vẻ như thế hắn muốn vào tham gia cùng nhưng hắn biết em sợ hắn, hắn chỉ cần lên tiếng thôi cũng đủ khiến em phải khép nép đứng sang một bên. Có lẽ sự sợ hãi của em đối với hắn là khoảng cách quá xa để kéo hai người lại gần nhau. Nếu như ngày đó hắn không đem em ra làm trò tiêu khiển thì có lẽ bây giờ quan hệ giữa em và hắn rất tốt.
Hắn tự cười rồi định quay đi nhưng đột nhiên em lên tiếng, ngăn cản bước chân của hắn lại:
- Puppy! Em nghĩ thử xem, ngài ấy có thích món quà mà chị tặng không?
“Gâu! Gâu!”
Puppy nghe em hỏi xong thì sủa lên hai tiếng và quẩy đuôi như muốn nói với em là hắn sẽ rất thích món quà đó. Thấy hành động đáng yêu của Puppy như an ủi em, em cười rồi xoa đầu nó:
- Chị thật là tệ, có một ngôi sao mà xếp đến gần sáng mới xong. Nếu là người khác thì họ có thể xếp được cả trăm cái chỉ trong một thời gian ngắn. - Em cười khổ khi nhớ đến lúc sáng ra không thấy hộp quà và mảnh giấy để trên bàn đâu, em nghĩ món quà rẻ tiền của em đã bị hắn từ chối. - Chắc chắn là ngài ấy không thích nó hoặc là đã vứt vào sọt rác rồi cũng nên.
Hắn như đứng hình trước câu nói của em. Hắn không nghĩ là em vì muốn làm ngôi sao tặng hắn mà thức suốt cả đêm không ngủ. Hắn tưởng chỉ một ngôi sao như thế thì làm dễ lắm chứ nhưng nhìn bề ngoài ngôi sao đơn giản thế kia ai mà biết được bên trong nó phải được quấn đi quấn lại biết bao nhiêu vòng? Khi nhận được món quà của em hắn mừng còn không kịp mà em lại nghĩ hắn đem vứt nó vào sọt rác ư? Thật ra là em có biết suy nghĩ hay không mà nghĩ hắn là một kẻ trọng giàu khinh nghèo?
Nhưng dù có nghĩ gì đi nữa thì khi nghĩ đến em vì hắn mà cả đêm không ngủ thì hắn cảm thấy có một chút cảm xúc gì đó len lỏi vào tim, khiến tim hắn ấm hẳn lên. Một lần nữa, trên môi hắn lại nở một nụ cười.
Cộc… Cộc… Cộc
Nghe có tiếng gõ cửa, em vội rửa tay rồi chạy ra mở, cũng may là hắn đã kịp trở lại ghế ngồi chứ nếu không bị em phát hiện hắn nghe lén cuộc trò chuyện của em với Puppy thì đường đường là một đại thiếu gia như hắn thì không biết phải chui đầu vào đâu để trốn nữa.
- Chào ngài! - Vừa thấy Andrea em đã vội cúi đầu chào.
Andrea nhìn thấy em thì cười, anh không hiểu sao cứ mỗi lần gặp em là anh không tự chủ được mình, cứ muốn cười với em mãi thôi.
- Sao người của em bị ướt hết vậy? - Nhìn thấy những mảng nước lớn to trên người em, anh buột miệng hỏi.
- Dạ! Tại tôi đang tắm cho Puppy. - Em vừa nói vừa chỉ vào phòng tắm.
- À! - Anh khẽ “à” lên một tiếng khi thấy con Puppy đang một mình gây náo loạn trong phòng tắm.
- E hèm! - Thấy cả hai mải nói chuyện mà quên mất sự hiện diện của mình nên hắn vờ hắng giọng để đánh tiếng.
Quả nhiên, khi nghe được tiếng của hắn hai người quay lại nhìn. Andrea nói với em trước khi tới chỗ hắn:
- Tôi qua nói chuyện với cậu ấy một chút!
Em gật đầu rồi chạy vào bếp lấy nước ra mời khách.
Đặt hai ly nước lên bàn cho hắn và Andrea, mời cả hai dùng nước rồi chạy vào tắm tiếp cho Puppy.
- Hôm nay anh đến tìm tôi có việc gì sao? - Hắn hỏi.
- Phải! Tôi có một chuyện quan trọng muốn bàn với cậu. - Nói rồi anh đặt tập tài liệu lên bàn. - Cậu xem đi, đây là tất cả thông tin cho vụ việc sắp tới.
Hắn cầm lấy tập tài liệu rồi mở ra, xem sơ qua một lượt. Sắp tới, tổ chức sẽ làm nhiệm vụ ở San Francisco, có một tiệm vàng lâu năm ở đó nhập toàn loại vàng bạc, đá quý quý hiếm. Xem ra, đây có vẻ là một vụ làm ăn khá lớn.
- Tốt, vậy kế hoạch của anh là gì? - Sau khi xem xong, hắn ngước lên hỏi.
- Tôi nghĩ đây là một vụ lớn nên chúng ta cần phải bàn bạn kĩ lưỡng. Ta nên cử những người có kinh nghiệm dày dặn nhất trong Leaders để thực hiện.
- Có FBI hay CIA gì canh chừng ở đó không?
- Tôi đã điều tra kĩ, sẽ không có một FBI hay CIA gì lảng vảng ở đó cả. Cậu yên tâm!
- Được, vậy thì tùy anh quyết định. Lần này tôi sẽ không nhúng tay vào. - Hắn bỏ tập tài liệu lên bàn rồi ngả người ra ghế trả lời một cách không mấy quan tâm.
- Puppy! Em đừng có chạy lung tung nữa, đứng lại chờ chị lau mình cho khô đã.
Em vừa kêu vừa chạy theo Puppy khắp nhà, vì người nó còn nước nên chạy đến đâu nó cũng đều để lại vết tích ở đó. Mà phải chi nó chạy xuống bếp hay chạy vào phòng em còn đỡ, đằng này nó lại chạy đến chỗ hắn và Andrea đang bàn công chuyện. Em muốn chết đứng ngay với nó khi bắt gặp ánh mắt sắc như lưỡi dao của hắn đang nhìn em và nụ cười ngọt ngào của Andrea.
Cũng may là Andrea kịp bắt nó lại cho em, chứ nếu không em không biết chuyện gì sẽ xảy ra với em khi hắn cứ nhìn em chằm chằm như thế.
- Tôi xin lỗi! - Em vội xin lỗi rồi ẵm con Puppy từ tay Andrea, miệng không quên cảm ơn anh vì đã bắt nó lại.
Em vừa định quay đi thì Andrea kêu lại rồi quay qua nói với hắn:
- Tôi có thể đưa cô ấy đi chơi được không?
Câu hỏi của anh không những làm hắn bất ngờ mà ngay cả em cũng thế. Vẫn ôm Puppy trên tay, em đưa mắt nhìn Andrea như muốn hỏi tại sao nhưng Andrea chỉ cười rồi quay lại nhìn hắn chờ câu trả lời.
Hắn im lặng khá lâu rồi mới lên tiếng, nhưng trong lời nói có vẻ bực bội:
- Tôi không quyết định được, anh đi mà hỏi cô ta. Nếu cô ta đồng ý đi với anh thì tôi không cản.
Chỉ chờ có thế, Andrea cười rồi đứng lên đi về phía em, hỏi trong khi em vẫn còn đang nghệch mặt ra:
- Em có muốn đi chơi không?
- Nhưng… Nhưng là đi đâu ạ? - Em thả Puppy xuống, lắp bắp hỏi.
- Bất cứ nơi nào mà em muốn. - Anh lại cười.
- Nhưng tôi chưa xin phép thiếu gia! - Em nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại em, ánh nhìn của hắn trông rất phức tạp nên em không thể biết được là hắn đang nghĩ gì.
- Không cần đâu, lúc nãy cậu ấy bảo anh hỏi em, nếu em đi thì cậu ấy không cản. - Andrea chậm rãi thuật lại lời hắn.
- Vậy ngài chờ tôi một lát, để tôi đi thay đồ.
Nói xong, em đi về phòng mình. Thực ra, em không muốn đi nhưng em không thể từ chối được tấm lòng của Andrea. Hơn nữa, anh còn chính là ân nhân cứu mạng em, em không thể có ơn mà không trả. Không thể nói là em không có tình cảm với Andrea nhưng từ lúc gặp lại anh trong hoàn cảnh dường như là không thể sống nổi ấy thì em đã rất mến anh.
Về phần hắn, trong lòng hắn cảm thấy không vui một chút nào. Tại sao em không nghĩ đến cảm nhận của hắn? Tại sao em không nhận thấy thái độ không vui của hắn khi em đồng ý đi chơi với Andrea? Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Hàng loạt câu hỏi tại sao cứ vang vọng trong trí óc của hắn. Tự nhiên, hắn cảm thấy giận mình, phải chi lúc nãy hắn từ chối thẳng luôn thì có có lẽ bây giờ hắn sẽ không cảm thấy khó chịu như bây giờ.
Hắn mải suy nghĩ mà em bước ra lúc nào không hay. Khác với hôm bữa em mặc một chiếc váy màu trắng thì hôm nay em diện trên mình một chiếc váy màu xanh dương. Màu này cũng rất hợp với em, em mặc màu này vì em nhớ đến màu của tên em, nhớ đến màu biển mà đã lâu rồi em chưa được nhìn thấy.
Chiếc váy cổ tròn, ôm gọn eo em và bên dưới được xòe rộng ra. Tóc em xõa dài ngang lưng trông rất tự nhiên và rất đẹp. Không chỉ Andrea mà ngay cả hắn nhìn cũng phải mê, Andrea không nhịn được bèn khen em:
- Em mặc chiếc váy này trông thật là đẹp!
Nghe Andrea khen, mặt em dần đỏ lên. Em không biết nói gì ngoài tiếng cảm ơn anh và kèm theo đó là một nụ cười dịu dàng.
Hắn bực bội không thèm nhìn hai người, em đến chào hắn để đi hắn cũng không thèm nói một tiếng. Giữ nguyên trạng thái bực tức đó cho đến khi cả hai đi rồi hắn mới tức giận gạt đổ hai ly nước trên bàn, vì thủy tinh dễ vỡ nên khi vừa chạm đất với một lực khá mạnh nên nó đã vỡ ra thành từng mảnh, vương vãi khắp sàn. Nước trong ly cũng vì thế mà đổ đầy ra nhà. Con Puppy sợ hãi vội chạy xuống bếp nằm co ro trên miếng dậm chân, không dám quậy phá như lúc nãy nữa. Có lẽ vì nó biết, hắn đang rất không vui nên cần được sự yên tĩnh.
Gương mặt hắn đỏ ngầu vì giận và bàn tay bóp chặt lại tạo thành hình nắm đấm. Không biết đây có phải là ghen không nhưng nhìn thấy em chuyện trò với người con trai khác thì trong lòng hắn cảm thấy không vui. Hắn không muốn nhìn thấy em đi chơi với người con trai khác, hắn càng không muốn em cười với người con trai khác. Hắn chỉ muốn ánh mắt của em luôn nhìn về phía hắn và nụ cười của em cũng chỉ để cười với hắn. Mặc dù khi chạm mắt mình vào mắt em, hắn cảm thấy rất khó chịu cứ như là hắn đã nhìn thấy ở đâu đó nhưng lại không nhớ ra là đã từng nhìn thấy ở đâu. Và mặc dù hắn không thích em cười trước mặt hắn nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác. Hắn chỉ muốn một điều thôi. Hắn muốn… em là của hắn.
…
Andrea chở em ra biển, vì em nói đã lâu rồi em không được đi ngắm biển nên bây giờ em muốn đến đó hơn bất kì nơi đâu. Andrea không nói, anh chỉ cười rồi làm theo lời em.
Tới biển, em thích thú chạy thẳng một mạch ra đó. Andrea gửi chiếc xe BMW mà tổ chức cấp cho ở bãi đậu rồi chạy đến chỗ em.
Đứng sau lưng nhìn em thích thú cười đùa cùng sóng biển, Andrea bất giác mỉm cười. Hình ảnh vô tư, hồn nhiên này của em là lần đầu tiên anh nhìn thấy, nhất định anh phải lưu lại mới được.
Vừa nghĩ anh vừa lấy chiếc điện thoại iPhone đắt tiền của mình ra và "tách" một cái, hình ảnh của em đã được lưu vào máy.
Cất điện thoại vào túi, anh lại tiếp tục theo sau em. Càng nhìn em anh lại càng không hiểu, anh không hiểu tại sao một người như em lại làm việc cho một tổ chức xấu xa như thế? Nếu như một ngày nào đó, tổ chức có xảy ra chuyện gì thì em sẽ không tránh khỏi việc mình bị liên lụy. Không được, anh không thể để chuyện đó xảy ra. Nhất định anh sẽ đưa em rời khỏi nơi đó để em được an toàn.
"Reng... Reng"
Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh lại phải một lần nữa lấy ra.
- Sao rồi Andrea? Cậu vẫn ổn chứ? - Giọng của một người đàn ông trung niên vang lên ở đầu dây bên kia.
- Thưa Cục trưởng Ray, tôi vẫn ổn. Cảm ơn ngài đã quan tâm. - Andrea tỏ ra cung kính trước người đàn ông đó.
- Cậu rất tài khi nghĩ ra kế hoạch để dụ con mồi sa vào lưới của cậu. Việc cậu được nhận vào Leaders quả là làm cho tôi ngạc nhiên. - Ông Ray chậm rãi nói, trong lời nói có phần phục anh.
- Cục trưởng, ngài quá khen. Tôi làm việc này cũng chỉ vì muốn bắt hết những bọn cướp bóc làm ô uế xã hội thôi. Mà tôi có một tin muốn báo cho ngài biết, ngày kia, tổ chức sẽ có một vụ cướp ở San Francisco. Tôi muốn ngài hãy kêu những người giám sát ở đó rút hết. Vì lần đầu tiên trực tiếp lãnh đạo này, tôi muốn tạo cho họ một niềm tin vững chắc và sự tin tưởng vô bờ nơi tôi.
- Được, tôi sẽ làm theo ý cậu. - Sau khi nghe anh nói xong, ông đã đồng ý ngay. Im lặng một lúc, ông nói:
- Andrea... Đất nước đang trông chờ vào cậu, đừng làm họ thất vọng.
Không chờ nghe câu trả lời của anh, ông đã cúp máy. Vì không cần chính miệng anh nói, ông cũng biết anh sẽ làm được. Anh là một cảnh sát trong đội tình báo quốc gia CIA, là một người có tài và có năng lực cao. Chỉ trong một thời gian ngắn, anh từ một trung sĩ bình thường đã lên được chức thượng úy cấp cao. Từ lâu, anh đã muốn mình được tham gia vào vụ truy bắt tội phạm lớn này. Anh đã nhiều lần thuyết phục Cục trưởng Ray để anh làm công việc này nhưng Cục trưởng nhất quyết không đồng ý. Vì một mình anh làm sao chống chọi lại được mấy chục ngàn người trong Leaders. Nhưng anh cứ một mực nói rằng anh sẽ làm được và hãy tin ở anh nên Cục trưởng chỉ biết lắc đầu thở dài chấp nhận để một người ngoan cố như anh làm.
Sau một thời gian dài điều tra về tổ chức Leaders, anh đã biết được ông Henry - một ông trùm của tổ chức ngày nào cũng đến quán cà phê nổi tiếng ở Columbia để uống. Anh đã theo dõi và thực hiện mưu đồ của mình, với cách ăn mặc bụi bặm của một tên ăn chơi, anh đã giật túi xách của một người đi đường và chạy thật nhanh trước mặt ông Henry. Khi thấy anh, ông đã lập tức rời khỏi quán, lái xe chạy theo anh và bảo anh lên xe. Mặc dù tốc độ chạy của anh không thua kém gì một vận động viên chạy maratông, phải nói thể lực anh rất tốt, chạy cả một quãng xa như vậy mà vẫn không mệt. Ông cảm thấy phục anh và có ý ngỏ lời muốn anh tham gia vào tổ chức. Lúc đó, Andrea đã cười thầm vì kế hoạch đúng như mình những gì anh nghĩ nên anh đã gật đầu ngay.
Lần gặp em đầu tiên đó là lần anh đang đến tổ chức để gặp ông Henry bàn về việc đưa anh gia nhập vào Leaders. Lúc mới gặp em, Andrea nghĩ em là một cô tiểu thư của một gia đình giàu có nào đó nhưng thật không ngờ khi gặp lại em lần hai, anh mới ngỡ ngàng được biết em là người giúp việc của nhà hắn và khi nhận ra em chính là người mà anh rất mong muốn gặp lại sau lần gặp đầu tiên đó, anh rất muốn được che chở và bảo vệ cho em. Một người con gái ngây ngốc như em đáng ra không nên vào làm việc trong một tổ chức đen tối như thế mới phải. Anh không thể nào làm tròn nhiệm vụ của mình một khi em còn ở trong đó được. Anh thầm tự trách mình tại sao lại để cho tình cảm chen chân vào công việc cơ chứ?
- Tặng ngài nè! - Em xòe đôi bàn tay có một vỏ ốc xoắn màu nâu nhạt ra trước mặt anh, miệng cười tươi.
Andrea cũng cười đáp lại em, khi tay anh vừa định lấy vỏ ốc từ tay em thì một bé gái từ đâu chạy đến, nó cũng xòe bàn tay có một vỏ ốc ra như em, khóe môi chúm chím nở nụ cười, nó khoe:
- Anh chị xem vỏ ốc của Mary có đẹp không?
Câu nói của cô bé đáng yêu ấy lập tức thu hút anh nhìn của em và Andrea. Cả hai ngơ ngác nhìn xuống cô bé có gương mặt tròn tròn mũm mĩm, tóc thắt hai bím ấy. Em ngồi xuống để mình ngang tầm với cô bé rồi nhìn vỏ ốc có màu đỏ nhạt trên tay nó, em nói:
- Vỏ ốc của em đẹp lắm!
- Thật ạ? - Cô bé mắt sáng rỡ khi nghe em nói thế nhưng chợt thấy vỏ ốc xoắn trên tay em, nó phụng phịu. - Nhưng vỏ óc của chị còn đẹp hơn vỏ ốc của Mary.
Em cười rồi giơ vỏ ốc của mình lên:
- Em nói cái này hả? Nếu em thích thì chị tặng cho em luôn nè.
- Ơ...
Câu nói của em làm cho Andrea chỉ biết "ơ" lên một tiếng chứ không biết phải nói gì hơn. Anh không ngờ là em lại thay đổi nhanh như thế, mới vừa nãy em còn nói là tặng anh sao bây giờ chỉ vì một câu khen của cô bé xa lạ mà em có thể nuốt lời như thế?
Với tình cảnh trước mắt, Andrea chỉ còn cách lắc đầu thở dài.
- Chị nói thiệt hả? - Cô bé mừng rỡ rồi đưa tay nhận lấy, vừa xuýt xoa khen đẹp vừa cảm ơn em. - Chị không những xinh đẹp mà còn rất tốt bụng nữa.
Cô bé nói xong liền hôn vào má em một cái làm em hơi bất ngờ, nhưng vài giây sau đó em cũng hôn trả lại vào trán cô bé rồi đứng lên. Cô bé cười rồi ngước nhìn lên Andrea đứng yên nãy giờ nhìn hai người, nó hỏi:
Chương trước | Chương sau