Em vừa định đi xuống bếp để ăn nhưng hắn lại không cho, hắn bảo em ngồi xuống đất kế bên hắn mà ăn. Đương nhiên là lệnh của hắn thì em không dám cãi, và thế là em làm theo lời hắn.
bạn đang xem “Biển Khóc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Vì nhà bếp chưa làm đồ ăn sáng cho hắn xong nên hắn chưa thể ăn. Tuy nhiên, hắn đã bảo Emi làm trước cho hắn một tô cơm để em ăn. Nghe nói đến tên em, Emi đã tức rồi sôi máu rồi chứ đừng nói chi là làm cơm cho em nhưng vì đây là lệnh của hắn nên cô không dám cãi.
Sau mười phút chiến đấu với tô cơm đầy ắp thức ăn. Em đứng dậy rồi đem tô cơm đi rửa. Xong xuôi, em đi lấy cây chổi định làm công việc thường ngày thì hắn lấy viên thuốc trong lọ thủy tinh nhỏ rồi đưa cho em, bằng chất giọng lạnh tanh, hắn nói:
- Uống đi!
Em hơi do dự trước lời nói ấy của hắn. Đó là thuốc gì mà hắn bắt em uống? Không phải là thuốc độc chứ?
Thấy em cứ ậm ừ do dự mãi, hắn đưa viên thuốc lại gần em hơn chút nữa và không quên kèm theo ánh nhìn hăm dọa. Em sợ hãi đưa tay nhận lấy viên thuốc từ tay hắn rồi cho vào miệng. Tiếp đến hắn lấy ly nước trên bàn rồi đưa cho em, em hiểu ý nên cầm lấy và uống một hơi hết nửa ly. Sau khi chắc em đã uống, hắn mới quay sang Luck nãy giờ đang đứng nghiêm nghị chờ lệnh, hắn hất đầu về phía em và nói:
- Đưa cô ta đi!
- Vâng! Thưa thiếu gia! - Luck kính cẩn gật đầu.
Trong khi em còn đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì thì bị Luck lôi đi. Em cố chống cự nhưng Luck vẫn cứ kéo em đi cho bằng được. Em đưa mắt nhìn hắn, mong rằng hắn sẽ bảo Luck dừng lại nhưng hắn chỉ chăm chú vào màn hình laptop mà không thèm để ý đến em. Phải rồi! Chính hắn đã ra lệnh cho Luck làm vậy mà, làm sao hắn có thể rút lại lời nói đó chứ?
Thế là em bị Luck đưa đi, đi đến nơi nào thì em chưa biết.
- Ông định đưa tôi đi đâu? - Trên đường đi em không quên hỏi Luck nơi mà mình sắp đến.
- Đến rồi sẽ biết! - Luck trả lời ngắn gọn vì tính y rất kiệm lời và không thích nói nhiều.
Sau lời nói đó của Luck thì em im lặng không hỏi nữa, vì em biết y đã nói như vậy rồi thì có hỏi nữa thì cũng như không mà thôi.
Đưa em đến một căn phòng khá lớn, Luck bỏ tay khỏi người em rồi lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa, tra vào ổ.
Luck đẩy mạnh cánh cửa sắt vào làm nó đụng trúng tường và vang lên một âm thanh chói tai, không gian đen tối bên trong được mở ra. Ánh sáng từ ngoài chiếu vào căn phòng khiến căn phòng trở nên sáng hơn, vì đứng ở phía ngoài nên em chỉ có thể nhìn được phần trên thôi còn phần dưới thì không.
Luck kéo em lên trước rồi đẩy hẳn vào trong. Y nhanh chóng đóng và khóa cửa lại rồi bước đi làm em không kịp trở tay. Đến khi nhận ra mình bị nhốt vào trong một căn phòng tối em mới chạy đến đưa tay đấm thùm thụp vào cửa, miệng không ngừng kêu lên:
- Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tại sao lại nhốt tôi ở trong này?
Nhưng đáp lại tiếng kêu la của em chỉ là sự im lặng cả bên ngoài lẫn bên trong. La cho đến khi khàn giọng thì em mới chịu ngưng.
Em đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Căn phòng tối om, chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ rọi xuống từ những khe hở cao ở trên tường nhưng đủ để em nhìn thấy một con vật đen sì vừa to vừa dài đang nằm thu lu ở cuối phòng. Em cố nheo đôi mắt to tròn của mình lại để nhìn rõ hơn, bước chân cũng vì thế mà tiến đến vài bước. Tuy em không biết đó là con gì nhưng em lại sợ những con vật vừa to vừa dài như thế. Bước chân em dừng lại, em không dám đến gần nó hơn để xem xét. Đến khi nó cựa mình và từ từ trườn một đường thằng về phía em thì em mới nhận ra đó là một con trăn rất to. Nó hệt như một sợi dây thừng khổng lồ di động, đôi mắt nó lóe sáng và cái lưỡi lâu lâu lại thè ra trông rất khủng khiếp.
Em há hốc mồm kinh ngạc lùi lại vài bước, con trăn ấy vẫn cứ dai dẳng mà tiến tới. Em hoảng hốt lùi lại nhanh hơn cho đến khi đụng vào vách tường. Hết đường lui, em chạy tới cánh cửa, dồn hết sức vào hai tay vừa đánh vừa kêu cứu nhưng chẳng ai nghe thấy. Ngược lại, em còn khiêu khích sự thèm muốn cho con trăn kia. Cũng lâu rồi nó chưa ăn thịt người sống, nay em lại xuất hiện ở đây. Em như một món mồi ngon để xoa dịu cho sự thèm muốn của nó trong mấy tháng qua. Nó càng tiến tới, nỗi sợ hãi trong em càng tăng lên gấp bội. Nước mắt em rơi lúc nào không hay.
Dường như con trăn đó mất hết kiên nhẫn, thay vì trườn tới một cách chậm rãi để khiến cho con mồi sợ hãi thì nó lại há mồm và phóng tới với tốc độ chóng mặt.
- AAAA!
Chương trước | Chương sau