Mộc Gia
_ Thưa chú Khải tụi con về_ nói rồi Khắc Dĩ nắm lấy tay Nguyệt Dao chạy vào nhà.
_ Anh về đi_ cô cất tiếng với âm lượng rất thấp
_ Em sẽ ổn chứ?_
bạn đang xem “Bắt Em Về, Tiểu Nha Đầu! ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Không trả lời anh, cô bước xuống xe sau đó đi thẳng vào nhà. La Khải thở dài, cho đóng cửa tự động sau đó cho xe cất bánh chạy đi.
_ Tụi con đã về_ hai đứa nhỏ hớn hở nói sau đó chạy đi tìm ông
_ Về rồi đấy à…chao ôi, cục cưng của ông_ Mộc Đế chạy đến ôm lấy hai đứa
_ Chà..o ông_ cô nói mệt mỏi, đôi chân nhấc lên từng bước nặng trĩu
_ Mộc Trà, con sao thế?_ ông ngạc nhiên, nhíu mày lo lắng
_ Mami từ lúc trên xe cứ vậy a_ Nguyệt Dao lên tiếng
_ Đúng đó, hỏi gì cũng không trả lời_ Khắc Dĩ gật đầu
_ Tụi con mau vào phòng ăn tối sau đó lên phòng ngủ đi_ Mộc Đế bảo
_ Vâng_
..
…
….
_ Mộc Trà?
_ Ông ơi, con…
_ Mộc Trà! Quản gia quản gia đâu? Người đâu!_ ông vội vã kéo xe lăn lại bên cô, la lớn gọi người
_ Chủ tịch…áa, tiểu thư, tiểu thư_ cô người hầu chạy đến hoảng hốt la lên
_ Còn không mau đem con bé đến bệnh viện!_ ông gằn giọng
_ Mau lên_ hàng tá người chạy ra bế Mộc Trà mang vào xe đi đến bệnh viện. Quản Gia phải giúp ông vào xe khác đuổi theo
Tại bệnh viện – phòng cấp cứu
_ bác sĩ, cháu gái tôi thế nào?_ Mộc Đế liên tiếp hỏi câu đó mỗi lúc ông thấy bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, trong lòng nôn nóng muốn biết tình trạng của cô.
_ Xin lỗi, tôi không phải bác sĩ khám cho cháu gái ông_ người bác sĩ trả lời
Ông lại gật đầu cho qua, đôi mắt lại hướng lên nhìn tấm bảng cấp cứu đỏ lói. Mộc Trà, đã có chuyện gì xảy ra với con?
_ Ai là người thân của bệnh nhân Mộc Trà?_ một cô y tá bước ra
_ Là tôi, ông nội của nó_ quản gia liền đẩy ông đến gần cô y tá
_ Vâng, xin ông đi với tôi đến gặp bác sĩ_
_ Còn cháu gái tôi?_
_ Bệnh nhân đã được chuyển đến phòng hồi sức
_ Có thể gặp nó trước không?
_ Bệnh nhân cần yên tĩnh, bác sĩ muốn gặp ông trước
….được_
Mộc Đế mở cửa vào, trước mặt ông hiện là một bác sĩ cũng đã có tuổi, khuôn mặt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, tóc cũng đã bạc trắng.
_ Chào Mộc chủ tịch, mời ông ngồi_ vị bác sĩ lên tiếng
_ Bác sĩ nghĩ tôi ngồi được à?_ Mộc Đế nhếch nhẹ môi
_ À..tôi xin lỗi_ vị bác sĩ để ý phát hiện ông đang ngồi xe lăn liền xin lỗi.
_ Vấn đề chính, cháu gái tôi ra sao!?
_ Được….cháu gái ông. Cô ấy đang bị thần kinh co thắt lại dẫn đến ngất xỉu và hiện giờ chúng tôi không biết khi nào cô ấy mới tỉnh lại được_ vị bác sĩ trả lời
Mộc Đế sắc mặt biến sắc. Ông đập mạnh mặt bàn quát_ Ông nói vậy là sao!? Cái gì mà thần kinh co thắt!? Cháu gái tôi sao có thể bị căn bệnh kỳ quái đó!?
Ông trợn mắt nhìn vị bác sĩ tức giận, rồi ông cảm thấy tim mình đau nhói, khó thở…
_ Chủ Tịch, bình tĩnh. Thở đều vào, đừng quá tức giận_ quản gia vuốt ngực ông
_ trước hết xin Mộc chủ tịch hãy bình tĩnh_ vị bác sĩ nhìn ông sốt sắng
_ Bình tĩnh được sao..hộc..hộc?_ Mộc Đế cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình
_ Tôi chắc Tiểu Thư nhà ông cũng không muốn thấy ông mình như thế đâu_ vị bác sĩ trả lời
_ Ông nói thế là sao?_
_ Ông không cần hiểu đâu_ vị bác sĩ lắc đầu rồi nở một nụ cười nhẹ.
_ Thật ra tình trạng cháu tôi bây giờ thế nào? Nó còn có con cái ở nhà mong chờ nó và còn rất nhiều người lo lắng cho nó đấy!_ Mộc Đế nói gằn từng chữ
_ Con? Là của Tiêu Thiếu sao?_ vị bác sĩ chợt cau mày
_ Sa..sao ông biết?_ Mộc Đế có chút ngạc nhiên
_ Haha, tôi là bác sĩ Tần, là bác sĩ thường xuyên được Tiêu Gia mời đến xem bệnh. Tiểu thư nhà ông là người tôi đã khám ở biệt thự của Tiêu thiếu gia cách đây hơn hai năm. Tình cảm của họ, sao tôi không biết được cơ chứ_ vị bác sĩ cười nói
_ Vậy sao?_
_ Thế Tiêu thiếu đâu? Cậu ta không đưa tiểu thư vào viện cùng ông à?
Mộc Đế nhìn bác sĩ rồi thở dài, ông hiện giờ không biết đã xảy ra chuyện gì giữa hai đứa nữa. Vì từ khi Mộc Trà quay trở lại, ông đã quên lãng đi là Tiêu Dũ là người đang mong được thấy con bé còn sống trở về nhất. Khoan đã! Hình như…thằng nhóc đó chưa biết gì về hai đứa nhỏ, không biết Mộc Trà đã nói chưa nữa? Rốt cuộc thì hai đứa đã gặp nhau chưa? Nếu đã gặp thì chuyện gì đã xảy ra? Liệu…chuyện Mộc Trà ngất xỉu có liên quan đến nó?
_ Mộc chủ tịch?
_ a vâng bác sĩ_ tiếng gọi của bác sĩ Tần kéo Mộc Đế ra khỏi những ý nghĩ dài dòng đó.
_ Ông không sao chứ?
_ Vâng, tôi không sao
_ Quay lại vấn đề chính, tiểu thư có lẽ lúc nhỏ đã bị tổn thương rất nhiều và điều đó có lẽ đã ám ảnh cô và làm tinh thần cô hiện giờ yếu đi. Chứng co giật thần kinh này xảy ra là vì cô ấy đã kìm nén nhiều thứ, chịu đựng đến nỗi cơ thể mình không chịu nỗi được nữa và nó dẫn đến ngất xỉu
_ Vậy làm cách nào con bé tỉnh lại?
_ Điều này…chúng tôi không giúp được. Tỉnh lại hay không đành phải phụ thuộc vào lý trí của cháu gái chủ tịch
_ Ý ông là sao!? Làm bác sĩ mà không biết chữa bệnh thì làm bác sĩ làm gì_ Mộc Đế không kìm được cảm xúc, lại tức giận, khuôn mặt ông hiện đỏ bừng.
_ Nếu đối với tiểu thư, cuộc sống này quá đau khổ và cô ấy không muốn nhìn thấy nó nữa thì có lẽ cô ấy sẽ ngủ mãi và không bao giờ tỉnh lại. Đây là chứng bệnh tâm lý, xin lỗi nhưng chúng tôi không giúp gì được
_ Bác sĩ Tần, coi như tôi xin ông. Tìm cách cứu con bé, bao nhiêu tiền tôi cũng trả được, ngay cả cái mạng già này. Xin ông đấy bác sĩ, làm ơn đi_ giọng Mộc Đế khàn đi, mắt ương ướt
_ Chủ tịch, ông đừng làm vậy. Chúng tôi thật sự không còn cách nào khác_ bác sĩ Tần bối rối nói
……
_ Quản Gia, đi thôi_ Mộc Đế nói, khuôn mặt buồn bã làm nếp nhăn ông hiện rõ thêm.
Quay trở lại phòng bệnh của Mộc Trà
Mộc Đế bước vào phòng nhìn khuôn mặt xinh xắn không một chút sức lực của cháu gái mình. Ông nhẹ nắm lấy bàn tay thon gầy của cô
_ Mộc Trà, cháu yêu của ông. Con mau tỉnh lại đi rồi chúng ta về nhà_
_ Con nói gì đi chứ, con không sợ ông giận sao?_ ông rơm rơm nước mắt
_ Cái con nhóc này! Ông không la là không dậy đúng không? Dao Nhi Khắc Dĩ đều đang chờ con đấy! Nếu chúng nó thấy con thế này thì sẽ ra sao hả!!
…….
_ Mộc Bá, Hứa Lam. Nếu hai đứa trên trời có mắt thì làm ơn giúp Mộc Trà tỉnh lại đi. Ôi cháu tôi_Ông nhắm nghiền mắt, nước mắt đua nhau tuôn.
Quản Gia thấy tình cảnh như vậy cũng không kìm được lòng cảm động rơi nước mắt. Đúng là chỉ có Tiểu Thư mới khiến Mộc chủ tịch quan tâm như thế.
————————————————
_ Chủ tịch, hôm nay chủ tịch phải ký hợp đồng với tập đoàn HG
_ Tập đoàn lớn bên Úc, sắp lập công ty chính ở đây đúng không?
_ Vâng thưa chủ tịch
_ Khi nào?
_ Mười lăm phút nữa
_ Được, ra ngoài đi
_ Vâng, tôi xin phép
15 phút sau:
_ Chào_
_ Chào ông_ anh lạnh lùng nhìn người đàn ông có tuổi trước mặt_Mời ông ngồi
_ Không cần, ta đang gấp nên phải đi ngay. Về hợp đồng, ta đồng ý_ ông nói
Chương trước | Chương sau