“Chuyến bay AUS18 chuẩn bị hạ cánh, xin nhắc lại chuyến bay AUS18 chuẩn bị hạ cánh”
]ting[
Chào Thiếu Gia, chào Mộc Tiểu Thư_
Chào ông_ La Khải cúi đầu_ trước tiên hãy về nhà anh
bạn đang xem “Bắt Em Về, Tiểu Nha Đầu! ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!_ Được_ cô đẩy gọng kính sát vào mặt một chút, vẻ trưởng thành và một tiểu thư giàu có bây giờ hiện rõ trong cô.
_ Mami, where are we going?_
_ Nguyệt Dao, không được nói tiếng anh_ cô nghiêm khắc
_ mẹ, mình đi đâu?_ Nguyệt Dao liền ngoan ngoãn sửa lại
_ đến nhà chú Khải_ La Khải ngồi ghế trên quay xuống nói
_ aaa, không chịu, nhà chú Khải có ma đó_ Khắc Dĩ làm bộ sợ hãi
_ Dĩ ca, muội sợ_ Nguyệt Dao cũng hùa theo rúc vào người anh trai mình
_ Không sao, Boss ở đây, anh em mình không cần sợ_ Khắc Dĩ nháy mắt…
Dù chỉ mới 2 tuổi, nhưng hai anh em này đã có nét đẹp hơn người, y hệt thiên sứ. Lanh lợi, thông minh và không kém phần quậy phá nhưng lại rất nghe lời mẹ mình….vì cô là Boss mà.
Xe chạy và ngừng lại, tại ngôi nhà mang tên “Nhà Mạc Gia”
_ Bác vào nghĩ đi, chừng này đồ, tôi xách vào được rồi_ cô nói với bác quản gia
_ Nhưng tiểu thư, nếu làm vậy Minh thiếu gia sẽ_
Cô nghe vậy liền liếc qua La Khải, anh rùng mình lạnh sống lưng. Nuốc nước bọt nói_ ông vào làm việc đi. Ngoài này để tôi
_ Vâng, tôi xin phép_
…..~oOo~……
_ mami, để con giúp_ thấy mẹ xách đồ nặng, Nguyệt Dao chạy lại đòi giúp
_ Con còn bé, nặng đấy_ La Khải cười nói
_ Con muốn giúp cơ_ Nguyệt Dao bắt đầu mếu máo, nước mắt như sắp trào ra làm La Khải hoảng hồn chạy lại dỗ nhưng không thành.
_ con muốn giúp, muốn giúp aaa
_ Đây, hộp bánh này nặng lắm, con mang vào nhà đưa cho ông bà Mạc giúp mẹ_ cô xoa đầu bé.
_ Nặng lắm hả mẹ, sao Nguyệt Dao thấy nhẹ thế này?
_ Đúng thế, mẹ cầm không nổi, đỏ cả tay luôn này. Dao Nhi mạnh quá, giúp mẹ mang vào nhà nha
_ Vâng, chú La Khải, thấy con mạnh chưa ..xí!_ con bé nói rồi tung tăng chạy vào nhà.
_ Em hay thật, nói vài câu là dụ được con bé nín khóc. Khâm phục, khâm phục
_ Không, nặng thật đấy_ cô nói xong, tiếp tục công việc xách đồ
_ con chào ông con chào bà_
_ a, đây chắc là con trai lớn của Mộc Trà. Chao ôi, dễ thương quá_ bà Mạc chạy lại nhéo má cậu bé
_ mọi người đâu rồi con?_ ông Mạc hỏi
_ ở ngoài đang xách đồ ấy ạ, con xuống xe chạy thẳng vào đây luôn_ cậu lưu loát nói
_ Giỏi quá, ở Úc mà nói “tiếng mình” rành ghê_ bà cười xoa đầu
_ Sao con không giúp mọi người mà chạy thẳng vào đây thế này, cậu trai trẻ?_ ông Mạc giả bộ nghiêm khắc, nhưng có ý chọc ghẹo
_ con muốn chứ nhưng…_ mặt Khắc Dĩ nhăn lại, tay ôm bụng
_ Sao thế?_ ông hỏi, bà Mạc nhìn mặt Khắc Dĩ bắt đầu lo lắng.
_ Cho con hỏi, nhà vệ sinh ở đâu….con lỡ ăn kem nhiều nên..
……_ a hahaha, để người hầu nhà ta dắt con đi ha_ ông bà cười rộ lên
]ph ịch[
_ Ui da, Khắc Dĩ, anh đâu rồi_ Nguyệt Dao vừa bước vào, lại bị vấp té, liền hỏi người anh hay giúp mình đứng lên mỗi lúc ngã
_ Ây, sao lại té thế này. Đứng lên bà xem nào
_ Bà ơi, anh con đâu?_ cô bé chu môi, mắt chao qua chao lại tìm anh
_ Anh con đi vệ sinh, tí sẽ quay lại ngay_ bà nhéo nhẹ đôi má phúng phính của bé
_ a..à, Con là Nguyệt Dao, con của mẹ con, em của anh con, cháu của ông con_
Sau đó, căn nhà lại phát ra tiếng cười của hai ông bà_ Nói hay lắm, ngoan
_ Chào Mạc chủ tịch, chào Mạc phu nhân_ cô bước vào, lễ phép chào
_ Thật là, ta đã bảo cứ gọi cô chú, sao con cứ làm khó người già mãi thế_ ông Minh lên tiếng chọc ghẹo
_ Dạ con không dám thưa chú_ cô cũng gật đầu vâng lời
_ Ông ơi, bà ơi, bánh này con biếu ông bà_ Nguyệt Dao lễ phép đưa hộp bánh bằng hai tay_ ông bà cẩn thận. Mami bảo hộp bánh nặng lắm nên con mới giúp cầm hộ đấy
_ haha, được được, ta sẽ cẩn thận…ây chà, nặng thật đấy_ ông Mạc cười xoa đầu con bé.
_ Ông này, thật trẻ con_ bà Mạc vỗ nhẹ tay ông, miệng cũng nở nụ cười vui vẻ
_ Cha Mẹ này, cứ như con nít ấy_ La Khải bước vào nhà nói
_ cái thằng này, sao không ở Úc luôn đi…về nhà lại nói xấu cha mẹ_ bà Mạc làm mặt trách móc
_ Thôi, Mộc Trà, con mau theo người hầu lên phòng nghỉ ngơi. Tối hãy xuống ăn cơm_ ông Minh
_ Phòng tụi nhỏ gắn liền với phòng con nên đừng lo gì hết_ bà Minh nói tiếp
_ vâng, con cảm ơn, con xin phép cô chú_ cô cúi đầu_ Dao Nhi, đi thôi con
_ a mami, đợi con với_ Khắc Dĩ chạy theo, bám lấy mẹ rồi đùa giỡn với Nguyệt Dao, không quên chào ông bà và La Khải.
Trên phòng
_ 1..2..3 tập trung!
_ Có mặt thưa Boss!_
_ Nguyệt Dao, xếp búp bê đồ chơi ngăn nắp, sách, truyện bỏ vào kệ tủ, không được lộn xộn, bánh kẹo phải để riêng. Khắc Dĩ trang trí phòng, giường con và cho cả em. Đây là thử thách của hai đứa, ai làm xong trước được mẹ hôn trước, rõ chưa!?
_ Rõ! Thưa Boss_
45 phút sau
_ ôi, mệt_ cô đấm đấm lưng mình, đứng dậy. Nhìn qua bên thế giới của con mình
_ Ngủ hết rồi à? Nhanh thế_
Cô đi đến, bế từng đứa một lên giường. Hai đứa này cũng giỏi đấy chứ, đồ để tuy có chút lộn xộn nhưng đâu ra đó. Giường tuy hơi nhăn nhưng rất dễ thương. Hai con làm tốt lắm, ngủ ngon, hoàng tử và công chúa của mẹ. Cô hôn lên trán hai đứa, sau đó quay trở lại làm việc.
Tối đến, cô xin phép đưa hai đứa nhỏ ra ngoài chơi để biết đây đó, và tất nhiên, La Khải không được đi vì bị cha bắt làm việc.
_ Boss à, cái building cao đó là gì vậy?_
_ Khắc Dĩ, đó là toà nhà địa ốc_ cô giải thích
_ sao nó không giống con ốc?_ Nguyệt Dao hỏi tiếp
_ chắc tại nó không phải con của con ốc_ Khắc Dĩ đoán mò
_ Thế có nghĩ vợ Ốc ăn gian à?_ Nguyệt Dao
_ Chắc vậy đấy_ cô thản nhiên trả lời_ mệt rồi chứ? Ngồi nghỉ một chút đi
Mấy đứa nhóc được mẹ bế lên ghế, sau đó Khắc Dĩ lấy trong cặp ra ba hộp sữa cho mẹ, cho em gái và cho mình. Ba mẹ con ngồi uống sữa nghỉ ngơi, ai nhìn vào cũng phải thốt lên “yêu gia đình này quá, trông thật trẻ con a”
Nguyệt Dao và Khắc Dĩ ghẹo nhau rồi nhìn mẹ, trông mẹ thật đẹp. Hai đứa thương mẹ lắm, tuy mẹ có chút ít nói, nghiêm khắc khi có người lớn nhưng chưa bao giờ mẹ để ai nói xấu chúng nó cả. Mà mẹ chỉ vậy khi có người thôi chứ mẹ hiền mà trẻ con lắm….còn quậy nữa.
Một lát sau, Mộc Trà đứng dậy tiếp tục dẫn hai đứa con đi xung quanh xem nơi này nơi nọ rồi dừng chân tại một nhà hàng tên Khiêm Trấn….một nơi tuy cô chỉ từng đến 1 lần nhưng cô nhớ rất rõ..
“Flashback: (tóm tắt)
_ đem hết món ngon ra đây, nhất là kem_ Vương Tử
_ Vương Kha, đây là Hy Tranh
_ Em biết..
…._ Tiêu Dũ, sao kem giống thứ người ta xuất khẩu vậy?_
_ Xuất khẩu?
Cô chỉ miệng: Nhập khẩu!
Cô chỉ bụng: Nhập kho!
Rồi cô chỉ đến…
Thôi đủ rồi, ngưng được rồi đấy! Vương Kha la lên, Vương Tử cũng tái cả mặt.
Tiêu Dũ đưa tay che miệng cười, như thế thì không ai ăn được nữa rồi.”
Chuông reng:
If you come back to me
Chương trước | Chương sau