_ a là năm 3 khối A
bạn đang xem “Bắt Em Về, Tiểu Nha Đầu! ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!_ Xin phép thầy em đi
Cô rời khỏi phòng, sắp được vào lớp rồi, thật háo hức.
_ Em là
_ Hy Tranh
_ à, là học sinh mới. Em ngồi chỗ bên cạnh Vương Kha đi.
Cô cúi đầu xin phép rồi đi xuống chỗ mình. Lớp này thật lạ a, sao lại nhìn cô mãi thế, bộ cô nhìn lạ lắm à, chỉ lùn hơn thôi mà. Còn những cô gái kia nữa, sao lại liếc cô kiểu ăn tươi nuốt sống thế chứ, cô đâu dành ăn với các cô ta đâu. Thật khó chịu
Cậu bạn tên Vương Kha đây sao, hình như ngủ rồi. Trông thật tuấn tú, điển trai y hệt Vương Tử a. Hình như lạnh lùng hơn Vương Tử thì phải
( hai người giống nhau mà nàng =.=)
Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Dũ vẫn đẹp trai nhất a
Vương Kha đang ngủ, cảm giác có người liền hé mắt.
_ A ah
Anh giật mình la lên, thấy mình có chút không tự chủ, giả bộ quay lại khí chất lạnh, sửa cổ áo cho qua chuyện rồi nhìn cô. Một con nhóc đang ngồi kế anh.
_ Vương nhị thiếu, có chuyện gì sao?_ cô giáo gặng hỏi.
_ Không
Vương Kha sau khi trả lời, mắt vẫn không dời khỏi Hy Tranh.
Cô chợt nhướng người lên, đưa tay sửa lại những lọn tóc rối cho cậu, sau đó quay người chăm chú nghe giảng. Vương Kha không lạnh lùng, anh ta cũng dễ mến như Vương Tử vậy, cô suy nghĩ một lúc rồi cũng theo kịp vấn đề mà cô giáo đang giảng. Hy Tranh nào biết, anh chàng đang đỏ mặt vì động tác lúc nảy của cô.
Tiếng chuông vang lên, đây là giờ tự học. Có thể đi đâu tuỳ ý hoặc ăn uống ngoại trừ về nhà (trừ trường hợp khẩn cấp). Đây cũng là tiết cuối, sắp được về với Tiêu Dũ rồi…A…đến giờ ăn trưa rồi, không ăn Tiêu Dũ sẽ buồn.
Đang định đi ăn mà không biết nhà ăn ở đâu, Hy Tranh chán nản gục xuống,
_ Đi ăn không?
Vương Kha thấy cô gật gật đầu, liền nắm tay cô kéo xuống nhà ăn.
Vì là em của Vương Tử, chứ nếu là người khác, chắc cô đã nhảy xổng lên cắn anh rồi.
_ Ăn gì?
_ Cơm, đùi gà chiên mắm
_ tôi thấy có cánh gà chiên mắm chứ đâu có đùi
_ Có, chắc chắn có
Vương Kha cau mày, cô nhóc này thật là quyết đoán. Đã bảo là không có mà
_ Tiền?
_ Tôi bao
Nhưng sự thật thì Hy Tranh đúng, đúng là có đùi gà chiên mắm. Vương Kha còn mua cho cô ly sinh tố bơ, anh thầm nghĩ không ngờ có ngày anh cũng bỏ tiền ra mua đồ ăn cho con gái đấy.
Hy Tranh gật đầu cảm ơn vì đồ ăn, nhìn đĩa ăn của Vương Kha hình như là mỳ hải sản và coca.
_ Vương Kha ăn ngon miệng
Cả phòng ăn liền ngừng ăn, tập trung ánh mắt vào bàn Hy Tranh và Vương Kha sau khi nghe cô nói câu đó. Trong trường này, thầy cô giáo và học viên ai cũng không dám gọi tên cậu ta thẳng thừng như thế, chỉ dám gọi là Vương nhị thiếu hoặc Vương thiếu gia thôi.
Vương Kha cũng xém nghẹn lại khi nghe cô mời ăn, nếu là người khác anh đã lấy quyền thế mà rút hết tài sản của họ rồi. Nhưng cô nhóc này có gì đó rất lạ, cho anh cảm giác riêng biệt nên có thể cho cô là ngoại lệ.
Hy Tranh cũng không quan tâm đến việc bị xung quanh dòm ngó bàn tán, cầm muỗng lên xúc cơm gà ăn.
Ăn xong, Hy Tranh cứ đi theo Vương Kha mãi, anh cũng để mặc không nói gì. Các cô gái hiện giờ đang xem Hy Tranh là một đối thủ, là thù địch không đội trời chung. Chàng trai nổi tiếng đẹp trai, lạnh lùng nhất trường lại bị một cô nhóc con dụ dỗ, đúng là hồ ly!
Họ dừng chân tại một gốc cây gần cổng trường, Vương Kha lấy sách ra đọc, thấy vậy, Hy Tranh cũng lấy từ trong cặp một cuốn sách.
_ Tên nhóc là gì?
Hy Tranh
_Ừ, lạ, hay, êm tai_ câu trả lời rất ngắn gọn
_ Vương Kha trả lời y hệt anh trai
Trán Vương Kha chợt hiện lên một nếp nhăn nhưng biến mất nhanh chóng.
_ Nhóc biết anh tôi?
_ Đúng vậy_ Hy Tranh không để ý, mắt vẫn dán vào sách
Thật ra nhóc con này là ai? Tại sao lại biết Vương Tử? Chẳng lẽ là một trong những người phụ nữ của anh ấy?
_ Ah lạnh lắm, đừng nhìn thế_ Hy Tranh nhấn mạnh từng chữ cho Vương Kha nghe, ánh mắt lạnh đầy hoài nghi làm cô thật khó chịu.
Tiếng chuông ra về reo lên, Hy Tranh bỏ cuốn sách vào cặp. Cúi đầu tạm biệt Vương Kha rồi hẹn gặp lại ngày mai. Chưa kịp đi, cổ tay của cô đã bị kéo lại.
_ nhóc con, tôi phải làm rõ một vài điều
Aiza, Tiêu Dũ chắc chắn đang đợi, phải đi nhanh thôi
_ xi..n lỗi, phải đi_ cô nhịn đủ rồi, dũng khí từ sáng giờ đã cạn kiệt.
Càng muốn tháo tay Vương Kha ra khỏi tay mình, cô càng bị nắm chặt hơn đến đỏ tấy.
_ Tôi chỉ muốn biết, danh thế thật sự của nhóc thế nào, là ai, tại sao lại vào đây. Hay là nhóc đang tiếp cận tôi để được tôi nói tốt giúp cô cho anh trai_
Ngữ điệu ấy, cô thật không muốn nghe tí nào. Đầy nghi ngờ, chút khinh bỉ, thật giống bà ta, Tú Loan. Sao cảnh này cứ đeo bám cô mãi thế. Hy Tranh nhăn nhó, vẫn cố hết sức mở tay Vương Kha ra, ánh mắt vừa khó chịu, vừa sợ hãi. Vì lúc nào cũng có Tiêu Dũ Vương Tử bên cạnh, cô đã trở nên yếu đuối chăng?
_ Vương Kha, em không mau thả ra thì đừng trách anh!
Vương Tử? Phải rồi, anh trai đến đón anh đây mà. Nhưng sao Tử ca lại quan tâm cô nhóc này như thế. Vậy là đúng rồi, cô ta đang giả tạo để tiếp cận anh.
Vương Kha thả tay mình ra, Hy Tranh không nhấc chân lên nổi, đưa mắt nhìn quanh. Vương Kha và mọi người sao lại nhìn cô như thế, tiếng xầm xì “đáng đời, hồ ly, giả tạo” mỗi lúc mỗi to. Hy Tranh không quan tâm Vương Tử đang ở đây, Tiêu Dũ? Anh ở đâu, mắt cô đầy sợ hãi, bọn họ nhìn cô như đàn chó hoang nhìn mồi. Tiêu Dũ….
_ Nha Đầu! Ổn rồi_
Tiếng nói, cái ôm từ sau lưng. Ai ai cũng nhìn họ mà mở to cả mắt, cô xoay người
_ T..Tiêu Dũ, oaaa
_ Ngoan nào, anh đây. Xin lỗi đã đến trễ, chắc em sợ lắm
Tiêu Dũ vuốt tóc cô vỗ về, tay vẫn ôm chặt lấy. Vương Kha nhìn cảnh tượng trước mắt, không hiểu cái gì cả. Rõ ràng là người của Vương Tử, sao lại tình tứ với Tiêu ca.
_ Vương Kha, em muốn chết hay sao mà hù con bé thế hả?
_ A, Tử ca, sao lại đánh?
_ thế em muốn bị Tiêu Dũ phanh thây xẻ thịt mới chịu à, thằng ngốc này!
Thấy anh em họ cãi nhau chí choé, Hy Tranh liền nín khóc. Cũng nhờ vậy mà Vương Kha không bị Tiêu Dũ mắng cho một trận.
Đi ăn tạ lỗi, được không?_ Vương Tử chấp tay chớp mắt nhìn Hy Tranh.
Kem_ Hy Tranh gật đầu nói, bỏ qua chuyện lúc nảy.
_ Được, anh sẽ mua cho em thật nhiều kem
Hy Tranh thích thú gật thêm vài cái, cô đã thấy kem trong sách và phim ảnh rồi, nhìn rất ngon, muốn thử quá.
Tiêu Dũ nhìn Vương Kha, lắc đầu không trách. Sau đó họ kéo nhau đi ăn, Hy Tranh được Tiêu Dũ bế lên, Vương Tử tức giận đưa tay đòi bế Hy Tranh nhưng bị Tiêu Dũ đẩy ra. Vương Kha phải đi ở giữa đánh đầu hai người mới chịu yên.
Mọi học viên xung quanh đều bất ngờ, ba vị thiếu gia nổi tiếng lạnh lùng đẹp trai giàu có, giờ lại tụ họp đủ tại trường vì một cô gái mít ướt, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Chương trước | Chương sau