XtGem Forum catalog
Bản Giao Hưởng Của Sự Trả Thù

Bản Giao Hưởng Của Sự Trả Thù


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 5
5 sao 5 / 5 ( 129 đánh giá )

Bản Giao Hưởng Của Sự Trả Thù - Chương 04

↓↓
- Vậy hai cô có biết rằng chỉ để giữ hai cô lại mà người được gọi là Keijn đã sai Nhị Quái giữ hai cô lại bằng cách làm bạn trai hai cô ko? Hai người đó ko yêu hai cô thật lòng đâu._ Bằng một giọng khá rõ ràng, Anh Khánh khẳng định điều mình vừa nói.

bạn đang xem “Bản Giao Hưởng Của Sự Trả Thù ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Tôi lấy cái gì để tin được anh?_ Nửa tin nửa ngờ Hân hỏi lại Anh Khánh để rõ hơn.

- Tôi cũng chẳng thể lấy gì để làm các cô tin được. Vậy 8h tối nay, tại bar Ghost, phòng VIP 1. Có lẽ tôi sẽ làm các cô tin._ Nụ cười đểu của Anh Khánh càng ngày càng rõ hơn nhưng lại ko thể làm hai cô nghi ngờ.

Bây giờ trong đầu hai cô đều là những suy nghĩ rối răn. Hai cô rất muốn tin vào hai anh nhưng cũng có chút tin vào lời nói của Anh Khánh. Thật là ko biết làm thế nào.

- Tôi sẽ đến._ Linh gật đầu đáp lại Anh Khánh. Rồi chuẩn bị bỏ đi.

Trong khi Phong và Minh đang như điên loạn tìm hai cô thì Linh và Hân lại nhanh chóng rời khỏi Hà Nội.

Về phần Hân, cô muốn tới Vịnh Hạ Long để tiếp quản một chi nhánh trong tập đoàn nhà họ Dương. Cô cũng đã chặn hết tất cả các thông tin để Hải Minh có thể biết cô đang ở đâu.

Linh? Cô tới căn biệt thự của cô ở Nha Trang. Cô muốn ở đây một mình để khuây khảo đầu óc. Nơi lưu giữ cảm xúc hạnh phúc của cô cùng với anh chỉ có ở đây là nhiều nhất. Vì sao anh lại thế? Sao lại làm cô ra nông nỗi này? Cô đã yêu anh rất nhiều mà? Chính tại giây phút này, cô ko thể phủ nhận rằng tình yêu cô trao cho anh còn lớn hơn cả cô yêu chính bản thân mình.

Đang trong cơn điên loạn, chưa bao giờ cũng chưa một lần nào anh phải điên lên và mất kiểm soát giống như lúc này. Là một con ác quỷ thực thụ. Sao anh lại có thể si tình, yêu một cô gái đến nỗi thành ra như thế này. Devil. Anh là ác quỷ cơ mà! Là một con quỷ đấy! Bây giờ anh thật mềm yếu chẳng giống vẻ ngoài lạnh lùng chút nào. Nam Phong, anh yêu Linh nhiều lắm rồi.

Chẳng kém gì Phong là mấy. Anh chỉ miệt mài đi tìm Hân mà vẫn chưa biết tung tích của cô. Lúc nào anh cũng trong tình trạng say khướt. Mồm liên hồi gọi tên Hân. Gọi điện cho cô thì ko được. Nhắn tin thì cũng ko xong. Anh chẳng thể nào tìm thấy cô trong biển người được. Cô đi xa anh quá...

Lực lượng hùng hậu mà cảnh sát có, đầu gấu có, cảnh vệ có, sát thủ cũng có của Phong và Minh đã tìm ra được tung tích của Hân ở Vịnh Hạ Long.

Bỏ bê tất cả. Phong và Minh nhanh chóng đến Vịnh Hạ Long. Minh với hy vọng có thể tìm được Hân còn Phong chỉ mong có thể tìm được Linh ở đó hay chỉ đơn giản là biết được một chút thông tin của cô ấy thôi cũng đã làm anh vui rồi.

__~~ Căn biệt thự của Hân.~~___

Việc vào trong căn biệt thự là khá dễ dàng khi Phong và Minh dùng thân phận là hai thiếu gia họ Nguyễn và Vũ. Nhưng khó khăn ở chỗ Hân ko chịu ra gặp hai người họ.

- Làm ơn đấy! Hân. Hãy nghe anh giải thích. Chuyện ko như em nghĩ đâu._ Chất giọng đau khổ, cầu xin của Hải Minh kèm theo cả tiếng đập cửa phòng Hân nhưng hình như vô hiệu. Đáp lại anh chỉ là ko gian yên lặng bao trùm.

- Được. Nếu em ko nghe anh nói thì anh sẽ ngồi đây đến khi em ra._ Như bất lực. Minh ngồi bệt xuống cửa phòng Hân rồi quay mặt sang Phong nói tiếp:

- Mày cứ về khách sạn trc đi tao ngồi đây được rồi._ Hướng ánh mắt sâu thẳm, buồn bã sang Phong. Minh cất tiếng nói.

Dứt lời anh, cửa phòng mở ra. Một cô thiếu nữ với bộ váy trắng tinh khiết khá đơn giản. Khuôn mặt hốc hác, đôi mắt xuất hiện nhiều quầng thâm có thể do khóc nhiều quá và thiếu ngủ.

- Anh mặt dày thật! Chúng ta ko còn chuyện gì để nói với nhau cả. Nếu anh còn ko đi tôi sẽ gọi bảo vệ. _ Hân lên tiếng đe dọa Hải Minh.

- Với cái đám bảo vệ của em, em nghĩ anh sợ họ sao? Đừng trốn tránh nữa, hãy để anh nói cho em mọi chuyện, sự thật mà em đang muốn biết._ Cười khẩy một tiếng, Minh đáp lại.

- Nếu anh vẫn còn lằng nhăng nữa, tôi sẽ báo cảnh sát. Đi đi!!_ Hân mất hết kiên nhẫn đáp lại Minh.

- Rầm!!!!!!!_ Một tiếng động to vang lên. Cái thứ chất lỏng màu đỏ đang nhỏ từng giọt xuống sàn nhà tạo nên nhiều thứ âm thanh hỗn tạp.

- Anh làm gì nhà tôi vậy?_ Gắt lên một câu, Hân né tránh đôi mắt lạnh băng và vô hồn của Phong.

Rút bàn tay đang nắm chặt lại và vừa đấm vào tường. Phong ko một chút đau đớn thể hiện ra ngoài từ vế thương. Phong lao vào Hân, lắc mạnh vai cô và nói:

- Cô im đi! Ích kỉ vừa thôi, cô thì biết cái quái gì. Báo cảnh sát? Cứ việc. Cô có hiểu bọn tôi đã trải qua những việc gì ko?_ Mắng Hân một tràng, Phong bực mình nhăn mặt, có lẽ là do vết thương.

Thấy Hân đứng thẫn thờ, Minh lên tiếng giải thích:

- Là do Anh Khánh. Anh ta đã nói MIA có mục tiêu là Nhị Quái. Anh ta nói có lẽ em và Linh sẽ bị bắt để tiêu diệt được là Nhị Quái. Ko hiểu vì sao hai em lại ở đó. Vì nghĩ đến sự an toàn của hai em nên mới phải nói những điều như vậy chứ thật ra anh đâu muốn thế. Tình cảm anh trao cho em là thật lòng. Làm ơn hãy tin anh được ko??_ Vừa cuối đầu vừa thuật lại câu chuyện. Nhưng khi anh ngẩng đầu lên thì đã thấy những hàng nước mắt long lanh như pha lê đang lăn dài trên khuôn mặt thanh tú của Hân.

Biết điều, Phong đi ra ngoài để lại cho hai người riêng tư.

Hân vẫn cứ đứng đó, lấy tay bịt miệng mà khóc. Minh nhẹ nhàng tới gần và ôm trọn cô trong vòng tay. Ko gian lại trở nên yên tĩnh. Chỉ còn tiếng nấc của Hân vang lên.

Khi Hân đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện, Phong mới bắt đầu hỏi tình hình của Linh:

- Cô có biết thông tin gì về Linh ko?_ Giọng nói đều đều. Phong lên tiếng hỏi Hân.

- Linh ak? Ngày đầu tiên thì nó có gọi báo là đi Nha Trang một thời gian. Còn mấy ngày sau gọi điện, nhắn tin cho nó cũng ko được.

- Vậy sao?_ Khẽ nhăn mặt, Phong tỏ vẻ khá lo lắng.

- Ko xong rồi! Anh hãy đi tìm Linh nhanh lên. Nó đã cược với cái tên Anh Khánh kia một điều khá rắc rối._ Hân với giọng điệu khẩn trương giục Phong đi tìm Linh.

- Chuyện là như thế nào vậy?_ Hải Minh khắc mắc hỏi Hân.

- Chuyện là .....

••• FLASH BACK •••

.....

Khi Linh và Hân chuẩn bị đi thì bị Anh Khánh gọi lại:

- Các cô định bỏ đi dễ dàng vậy sao?_ Nhếch môi mỉm cười, Anh Khánh hỏi.

- Vậy anh còn muốn gì nữa?_ Linh quay đầu hỏi lại.

- Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôi đâu làm việc này ko công, nếu tôi cho cô biết việc này thì các cô phải làm việc cho tổ chức MIA. OK?_ Nêu ra điều kiện, Anh Khánh tỏ ra thích thú.

- Tôi ko đồng ý — Đồng ý!_ Hai giọng nói đồng thanh vang lên.

- Cậu làm gì vậy Linh? Sao lại đồng ý!_ Quay mặt sang hỏi Linh, Hân ra vẻ thắc mắc, trách móc Linh.

- Tôi muốn cược một điều. Nếu lời anh vừa nói là sự thật, tôi sẽ bỏ đi. Sau một tuần, nếu Phong chưa tìm ra và thuyết phục tôi thì tôi sẽ gia nhập tổ chức MIA với thân phận là sát thủ._ Khuôn mặt lạnh băng đậm chất sát thủ của Linh khiến Anh Khánh có chút run người. Nhưng điều đó đã khẳng định lời nói của cô là sự thật.

- Được. Tôi tin cô._ Nói xong, anh ta quay người bỏ đi.

••• END FLASH BACK •••

Nghe xong câu chuyện, ko nói ko rằng. Phong phi thẳng ra khỏi nhà và gọi trực thăng thẳng tiến đến Nha Trang.

______~~~ Nha Trang ~~~_______

"Chỉ hết hôm nay. Hết hôm nay là anh sẽ mất Linh. Hết hôm nay là Linh sẽ gia nhập tổ chức MIA. Anh phải tìm ra Linh trong hôm nay." Trong đầu Phong đang hiện lên những suy nghĩ tạo thêm động lực để anh tìm kiếm Linh.

Đến căn biệt thự mà Hân bảo. Ko có Linh ở đó. Anh lại chạy ra bãi biển, chạy đến những nơi mà Tứ Quỷ đã từng vui đùa ở đó. Nhưng cô vẫn ko có ở.

Có những lúc anh chỉ muốn hét lên thật to tên cô hay ngã khuỵu xuống nhưng anh ko làm được. Lý trí mách bảo anh phải mạnh mẽ lên để đi tìm cô về.

Anh biết làm thế nào đây? Làm như thế nào để có thể mang lại cô về với anh? Mái tóc màu nâu hạt dẻ được nhuộm lại cho giống với ý thích của cô, cho giống với mái tóc suôn mượt của cô. Cô kịp nhìn thấy lúc ở bar ko? Anh muốn làm cô bất ngờ mà!

Ngồi trên tảng ghế đá cạnh bờ biển. Trời bây giờ có lẽ đã khoảng 11h40 - 11h50. Chỉ vài phút nữa anh ko tìm được cô, anh sẽ mất cô mãi mãi. Cô muốn anh phải sống sao? Vùi đầu xuống hai đầu gối trông anh thật bất lực.

Anh lại nhớ về những khoảng thời gian vui vẻ anh với cô bên nhau. Anh thật ghen tị với Nguyễn Vũ Nam Phong lúc đó. Hắn có Phạm Hoàng Ngọc Linh bên cạnh còn anh thì ko. Gió biển lúc này lạnh thật. Bầu trời đen kịt. Mây đen kéo đến ùn ụt.

Chợt. Anh nhớ lại công viên lúc anh tỏ tình với cô. Có khi nào cô ở đó? Chạy thật nhanh đến công viên Lucky. Tiếng sóng vỗ từ bờ viễn mỗi lúc một bé dần.

Có phải Linh ko? Một bóng dáng nhỏ bé đang đứng ở cái nơi mà anh đã từng đứng trong hình trái tim. Tiến lại gần cô. Ánh đèn nê-ông soi rõ mái tóc dài màu hạt dẻ của cô. Chắc chắn là Linh. Anh chạy thẳng đến bóng dáng nhỏ bé đó. Ôm chầm lấy cô. Đồng hồ cũng điểm đúng 12h. Đã sang ngày mới rồi. Cô còn chấp nhận anh ko?

Liên mồm anh gọi_ Linh ak! Linh ak! Xin lỗi. Hãy nghe anh giải thích được ko?

Đôi bàn tay ngày càng siết chặt lấy cô như sợ chỉ cần anh thả lỏng ra chút xíu là cô sẽ vụt mất.

Cô đã ko ruồng bỏ anh. Cô quay người lại. Mặt anh đang tựa lên vai cô thì được bàn tay nhỏ nhắn của cô kéo lại.

Giờ đây khoảng cách giữa mặt cô và mặt anh chỉ còn một chút. Mỉm cười hạnh phúc anh nói:

- Cảm ơn em. Hãy nghe anh giải thích được ko?_ Ân cần, nhẹ nhàng anh hỏi cô.

Vuốt ve khuôn mặt mà cô phải đau khổ để quên đi. Cô có hối hận vì mình đã làm như thể ko? Xin lỗi anh nhưng đây là lựa chọn của cô.

- Phong ak! Em xin lỗi vì đã làm anh tổn thương như vậy. Xin lỗi anh. Em yêu anh nhiều lắm...._ Nước mắt đã chuẩn bị trào ra. Cô vẫn chưa nói hết câu thì đã bị anh chen vào.

- Ko cần nói gì nữa đâu. Anh mới là người có lỗi mà. Xin lỗi em Linh ak. Đừng nói gì cả. Anh đã làm tất cả vì em. Anh đã nhuộm tóc như em thích này em thấy chưa?_ Vội vàng, anh ko để cô nói tiếp. Chỉ tay lên mái tóc đẹp sẽ màu hạt dẻ của anh.

- Phong ak. Nghe em nói đi. Em yêu anh. Ko có anh, em ko thể sống được. Nhưng em ko thể tiếp tục yêu anh được nữa. Chúng ta chia tay anh nhé! Em sẽ gia nhập tổ chức MIA. _ Thật nhẹ nhàng, cô đã đâm thủng trái tim anh bằng câu nói đó.

- Linh, anh xin em. Đừng rời bỏ anh. Làm ơn! Anh ko sống được. Nếu em đi thì thà giết chết anh đi còn hơn._ Bây giờ Phong thật đáng thương. Cái con người chưa từng lần nào phải hạ mình, chưa lần nào phải xin lỗi hay cầu xin người khác giờ đây lại làm vậy chỉ vì một cô gái.

- Ko. Phong, Anh hãy sống cho thật tốt. Được ko? Hãy coi như đó là lời thỉnh cầu cuối cùng của em. Nhé!_ Linh khuyên nhủ Phong.

Nhón chân, hôn nhẹ lên môi Phong, gỡ tay anh ra rồi cô vội quay bước đi. Bỏ lại anh một mình bơ vơ giữa đêm lạnh. Nhưng khi cô chỉ đi khuất được vài bước anh ngã khuỵu xuống. Anh đâu có mạnh mẽ như vẻ về ngoài. Anh cũng chỉ là một con người bình thường thôi. Sao ông trời lỡ đối xử với anh như vậy?

Một giọt rồi hai giọt rồi ba giọt rồi mưa lớn dần. Người anh đã ướt đẫm . Vì sao lại thế? Ông trời có thật đang nhìn thấy số phận của anh ko? Chắc chắn là có. Bởi vì cứ mỗi người anh yêu quý bỏ anh mà đi thì trời lại đổ mưa.

Mẹ anh cũng đã bỏ anh đi lúc anh chỉ mới năm tuổi. Người anh coi như là người mẹ thứ hai- quản gia Hương cũng đã ra đi năm năm sau đó. Khi anh đã lớn, trưởng thành hơn, chững chạc hơn thì người con gái mà anh yêu đến nỗi có thể từ bỏ tất cả lại, anh có thể từ bỏ cả mạng sống của mình để cô được an toàn. Nhưng...

Có lẽ cô ko thể hiểu được. Cô đã bỏ anh. Cô trách anh vì sao ko đến sớm. Vì anh mà cô đã phải dấn thân vào nguy hiểm. Vào cái tổ chức giết người hàng loạt. Vào cái tổ chức mà anh đã căm ghét đến xương tuỷ. Chính là anh. Tại anh và vì anh. Tất cả là anh...

Nấp mình sau tảng đá trc công viên. Cô đã nhìn thấy anh đang khóc. Nhưng chỉ duy nhất một giọt nước từ đôi mắt lạnh giá của anh. Cô ko muốn anh phải ngã khuỵu vì cô như vậy, ko muốn anh phải yếu đuối chỉ vì sự ra đi của cô. Cô ko muốn. Cô đâu mong anh như thế.

" Xin lỗi anh, Nam Phong!" Lẩm bẩm vài câu, cô quay người bỏ đi.

Sau 1 ngày ko ăn uống, mệt mỏi chạy đi chỗ này, chỗ nọ rồi dầm mưa đến sáng và cả cú sốc tinh thần khiến Phong bị ngất lịm và được đưa vào bệnh viện.

Phong thay đổi rồi! Có khi nào là tại Linh ko? Khi thức dậy, mọi người chỉ thấy một Nguyễn Vũ Nam Phong của sự trầm lặng, lạnh lẽo hoàn toàn. Có lẽ nào lý do sống của anh đã vụt mất ko? Chắc chắn điều đó là đúng.

Một Nguyên Vũ Nam Phong căm ghét ko khí nơi bệnh viện giờ đây ko màng đến điều gì cả. Cứ nằm im để mọi người xoay chuyển mình. Có phải anh ko?

Ra viện, anh chỉ cắm cúi vào làm việc tại tập đoàn Thiên Lăng - tập đoàn nhà họ Nguyễn Vũ.

Anh ko còn để ý đến việc người cha đáng ghét kia nữa. Là một tổng giám đốc tài năng. Có một hợp đồng mà tập đoàn trong hai tháng vẫn chưa thể hoàn thành được. Anh đã khiến tập đoàn có thể kí được chỉ bằng hai câu nói.

Từ sáng đến tối chỉ cặm cụi làm việc. Đến lúc nghỉ việc thì anh lại nốc rượu tới chập sáng mới thôi. Làm việc như một cái máy. Mái tóc màu hạt dẻ khiến anh trở nên hiền lành hơn. Ko còn ngông cuồng, nổi loạn. Nhưng đó chỉ là ngoại hình. Anh ko nói nhiều như trc nữa, lạnh lùng, vô cảm và ác độc hơn cả con ác quỷ trong người anh. Đến cả Hải Minh tuy là người tiếp xúc với anh nhiều nhất cũng chỉ nói được vài ba câu.

Năm tháng sau, ai ai cũng phải khâm phục tài năng của anh. Thiên Lăng đã đi lên một cách đáng ngạc nhiên mà cả đương kim chủ tịch còn chưa lần nào có thể làm được.

Cũng lúc đó, thầy Keijn triệu tập mọi người.

__~~~ Văn phòng thầy Keijn ~~~___

- Các con đã đến đây thì thầy sẽ vào thẳng vấn đề. Các con có một tháng để chuẩn bị. Tháng sau chúng ta sẽ triệt phá tổ chức MIA. Các con hãy triệu tập anh em, chuẩn bị vũ khí, những thứ cần thiết và hãy chuẩn bị tinh thần. Ta ko muốn nói điều này nhưng nhất là B.A và Devil các con chuẩn bị tinh thần cho thật tốt vào. Chắc chắn chúng ta sẽ phải đấu với D.A. Đến lúc đó, ta ko muốn các con bị sao nhãng._ Nói hết tất cả những gì cần nói, thầy Keijn nhắc nhở Devil và B.A. Nhưng câu nói đó vô tình đụng vào vết thương mà Devil đã cố gắng che giấu từ lâu .

Nhận lệnh. Cả bọn nhanh chóng chào thầy rồi đi ra. Làm những việc mà mình được phân công.

Suy nghĩ của anh bây giờ rất hỗn loạn. Một là cảm xúc thật thỏa mãn. Sau 13 năm nuôi dưỡng hận thù. Cuối cùng, anh cũng có thể trả thù cho người mẹ quá cố.

Hai là một cảm giác đau nhói đến từ tận đáy lòng khi sắp phải chiến đấu với một người con gái mình yêu. Anh nên tỏ ra như thế nào đây? Anh có nên tham gia nhiệm vụ này nữa ko?

Lắc mạnh đầu xua đuổi những suy nghĩ vớ vẩn kia đi. Anh chắc chắn phải trả thù cho mẹ. Ko thể nào từ bỏ được. Điều này anh đã chờ 13 năm. 13 năm rồi đấy!!!

Hải Minh và Nam Phong cần phải chuẩn bị tất cả các vũ khí liên quan đến trận chiến. Họ đến gặp ông Hatory - được mệnh danh là ông trùm vũ khí trên toàn cầu.

- Chào thầy, bọn con tới đây để lấy khá nhiều vũ khí để tiến hành một trận chiến khá lớn._ Hải Minh lễ phép chào ông Hatory người được anh gọi là thầy.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hai Phía Chân Trời

Hai Phía Chân Trời

Tôi biết điều này là một dự báo chẳng hề hay ho, nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào

21-07-2016 10 chương
Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline bên sợi dây đàn là một câu chuyện về cô gái tên Hiểu Tranh và xung quanh cô lúc

22-07-2016 10 chương
Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Sao Mày Chậm Hiểu Thế? là tác phẩm truyện teen hài hước kể về nó - Phạm Băng Du,

21-07-2016 21 chương
Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Tên truyện: Gặp Anh Trong Chiều MưaTác giả: Himasu RinThể loại: Truyện TeenTình trạng:

27-07-2016 25 chương
Món Nợ Ngọt Ngào

Món Nợ Ngọt Ngào

Một câu chuyện tình yêu mà chẳng hề có sự bảo vệ che chở của người con trai dành

23-07-2016 32 chương
Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tên truyện: Em Là Cô Ấy Thứ HaiTác giả: KemThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

26-07-2016 24 chương
Mật Mã Cuối Cùng

Mật Mã Cuối Cùng

Tên truyện: Mật Mã Cuối CùngTác giải: Ry Hanna (Lệ Quỳnh).Thể loại: Truyện Teen Hài,

27-07-2016 18 chương
Cupcake yêu thương

Cupcake yêu thương

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Mưa và nước mắt

Mưa và nước mắt

Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một tính cách

30-06-2016
Tình yêu và tình bạn

Tình yêu và tình bạn

(khotruyenhay.gq) Cô không thể tin rằng Thiên Bảo, người yêu cô lại đang lên giường

30-06-2016
Bố của con gái

Bố của con gái

Một người bố, có thể với tất cả mọi người nó cũng như bao người bố khác trên

30-06-2016
Nước biển

Nước biển

(khotruyenhay.gq) - Thủy, em về nhà mẹ đi! - Không!... có chết em cũng không về. *** Cô

29-06-2016