Nói thẳng ra bây giờ thì cô ta sợ BÁNH lắm rồi. Ha ha!
bạn đang xem “Bác Sĩ Bảo Cưới ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Hồng Duyên im bặt. Cũng lúc đó, đàn em tiến vào từ cửa chính, thấy anh, hắn vẫy tay ra vẻ hào hứng lắm.
-Đại ca!
Anh bước xuống lầu, trong khi em ở đâu đó cạnh thằng Seme. Anh không tha cho em đâu.
-Mang đồ vào phòng Minh Ngọc ấy! – Anh nói với thằng Đản.
-Dạ! Đại ca!
-À! Thế còn phòng em?
-Mày ở phòng nào chẳng được.
Đúng lúc ấy, thằng Seme đi đến, mặt nổi gân xanh :
-Mày làm cái quái gì vậy? – Chắc hắn nhìn vào đống hành lí anh mang tới.
-Tao chuyển đến đây ở! – Anh cười.
-Ai cho phép mày?
Anh tiến đến, kề sát mặt mình vào mặt hắn, nghiêng giọng :
-Phép tắc là của Triệu Tử Lâm này!
-Mày! – Hắn nắm chặt tay, kìm nén cơn giận. Nhưng có vẻ không được lâu. Hắn vung tay toan cho anh một cước vào mặt.
Anh né kịp. Đang muốn cho hắn một đấm trả cho vừa vặn thì em chạy đến, điệu bộ hớt hải :
-Dừng lại!
Anh biết là em bị chuốc thuốc, thay đổi là do thuốc nhưng cái gì cũng có cái giá của nó. Em ạ!
Đầu tiên là em chạy đến, mặt hung dữ. Bất ngờ, em giơ tay và tát anh. Không phải là anh không tránh kịp mà chỉ là không tránh.
-Anh điên sao? – Em tiết tục tức giận. Em nghĩ anh không giận sao.
Trên đời này chỉ có 3 người dám tát anh. Đó là mẹ anh, anh hai và cô gái 4 năm trước. Giờ em là người thứ 4 đấy. Tiểu tình yêu!
-Em có muốn anh tát thằng em đang ôm một cái không?
Em tát anh lần thứ hai. Anh vẫn không né.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy em tát anh hai cái. Em đừng quá đắc ý.
Hồng Duyên có vẻ là thấy không khí nóng dần lên nên làm như vẻ ta sẽ chữa cháy kịp thời. Cô ta kéo em và thằng Seme đi chỗ khác. Còn Đản thì chạy lại hỏi thăm anh, như anh là thằng bệnh tật chỉ sau 2 cái tát của người mình yêu nhất vậy.
Ngủ Chung
Đản ở cùng phòng với tên quả gia Hữu Việt.
Hồng Duyên thì chịu.
Còn bố mẹ vợ thì anh tống về nhà rồi.
Uke thì chắc ở cùng với Seme.
Còn em thì phải cùng phòng với anh.
Nhưng anh nghĩ đây chỉ là dự tính. Em đang nằng nặc đòi ngủ chung phòng với Seme. Đó là điều không thể! Tiểu tình yêu ạ!
-Em không thể ngủ trong cái phòng ấy được! – Anh giải thích ngay trước phòng của thằng Seme. Em thậm chí còn ôm chăn gối toan tính ngủ chung với thằng khốn đó chứ gì! Đừng có mơ!
Mắt em lung linh lên :
-Tại sao chứ?
Anh sẽ không bị mắc lừa đâu.
-Vì đây là phòng của Uke và Seme!
-Uke? Seme?
Tại sao lại chẳng ai biết cái biệt danh này nhỉ? Cả em nữa!
-Uke là Hạo Thiên! Seme là Vu Chính đó! – Anh giải thích.
-Mặc kệ! Minh Ngọc muốn ngủ chung với Vu Chính cơ! – Em làm điệu bộ nhõng nghẽo thấy kinh. Em đúng là thay đổi đến phát rồ.
-Không được!!!
Em bỏ ngoài tai lời nói của anh, em cứ hung hăng mở cửa chạy vào phòng.
Giờ đang là ban đêm, tối lắm rồi. Đừng để anh cáu!
-Cậu làm gì vậy? – Thằng Uke chẳng biết từ đâu xuất hiện. Nó hết mù, hết điếc, hết què rồi. Giờ con chạy nhảy kinh lắm.
-À! Mình tính ngủ chung với anh Vu Chính! – EM cười rạng rỡ.
Uke nghe vậy mặt liền tái mép, quay lại nhìn anh với anh mắt sợ hãi.
-Thầy cho cậu ấy vào ngủ thật à?
-Không! – Anh rứt khoát.
Em nhướng mày khó chịu nhìn anh như thể anh là kẻ thù giết cha em vậy:
-Hắn thì có quyền gì chứ!
-Thế không phải hai người là vợ chồng sao? – Mày nói quá chuẩn, Uke ạ!
Mắt em bất chợt hứng lên, một phút hoài nghi, một phút lo lắng, một phút bâng khuâng :
-Chắc là không phải đâu, mình mới 16 lại thêm ai thèm cưới cái tên đầu bò này chứ!!! – Em phủi tay rồi chạy thẳng vào trong phòng.
Đầu bò ư? Đúng là điên mất thôi!
Thằng Uke còn nhìn anh cơ chứ! Nó làm như thể anh nhìn tàn tạ, thê lương lắm ấy.
-Còn không vào trong! Bộ mày muốn mất chồng hả?!
-Thầy không sao chứ? – Nó tỏ ra lo lắng, đúng là Uke.
-Mày có muốn ăn hột lạc sắt không?!
Giường Đôi
Em đã vào phòng, Uke cũng vào, anh chắc chắn là thằng Seme không có ở trong phòng. Nó chắc còn đang tìm cách báo hại anh. Chờ xem nhé! Không ngờ em lại yêu hắn đấy.
Thôi thì anh vào theo.
Không ngờ phòng thằng Seme lại BÉ thế. Bé còn hơn cái lỗ mũi ếch. Lại còn là có mỗi cái giường đôi. Em đang nằm trên giường. Còn anh và Uke đứng nhìn em. Nhìn em thật sự là rất buồn cười mà không mất đi sự thuần túy còn mang thêm cái đáng ghét.
-Em đang làm gì vậy? – Anh hỏi khi thấy em cứ làm cái gì đó trên giường. Em đắp gối ở giữa giường thành một dào chắn.
-Liên quan gì đến anh! – Em phồng má. Bỏ lơ anh với câu nói vô nghĩa đó à. Liên quan đến anh chứ! Em là vợ anh mà!
-Cậu định ngủ với Vu Chính thật hả? – Uke hỏi.
-Ừ!!! – Em bỗng cười túy mắt. Thấy mà ghét.
Cũng lúc ấy thằng Seme chết tiệt bước vào. Hắn chẳng kiến sự việc với ánh mắt vô vàn tội lỗi. Thực ra là hắn chỉ ngạc nhiên thôi.
-Cái quái gì thế này? – Hắn ngơ ngác.
-Hạo Thiên! – Hắn tiếp tục thốt lên khi căn bệnh điệc, mù, tật của Uke nó khỏi.
Anh chỉ tay về phía em. Hắn cũng hướng mắt về hướng anh chỉ. Và đang thấy em cười như mổ mắt bắt tia laze về phía hắn.
Đáng lẽ em nên bắn về phía anh, anh sẽ chết tại trận.
-Anh Vu!!! – Sến thấy ớn. Không ngờ em có thể gọi Seme như thế đấy.
Còn hắn lại tỏ ra rất ân cần, hắn tiến đến chỗ em. Anh ngăn lại nhưng hắn lại cười đểu anh, hất tay anh ra. Không phải là anh bất lực. Chỉ là những cử chỉ của em làm anh đau. Đau thật sự.
Đầu tiên hắn ôm em, em vẫn cười, mà còn cười rất hạnh phúc. Nhưng cái kiểu hạnh phúc này của em không làm anh vui một chút nào.
Cả người của anh đang run lên vì giận dữ. Chỉ cần thêm một nụ cười đểu cán nữa thôi. Anh sẽ giết thằng khốn đó. Giết luôn Uke của hắn. Giết hết tất cả. Nhưng tại sao trong anh vẫn có một giọng nói :
“ Cậu chẳng bao giờ vì ai gì mà hi sinh cả. Bởi cậu quá ích kỉ”
Đó là lời của cô gái 4 năm trước.
Em và hắn đang chuẩn bị ngủ. Đã nằm xuống giường, em đòi hắn kể chuyện cho em trước khi ngủ. Em là trẻ con chắc.
Hai người điên sao khi mà làm những cái điều ghê tởm ấy ngay trước mặt tôi!
Anh đang hi sinh cho em đấy.
Anh cố nặn một nụ cười. Xông vào nằm phịch xuống giường, giữa hai người. Em và Seme.
Đừng tỏ ra ngạc nhiên hay khó chịu. Bởi trong anh còn đang điên hơn thế nhiều.
-Này! Đây là giường đôi đây! – Em khó chịu ra mặt.
Anh chẳng thể làm gì thêm. Chỉ có thể chịu đựng cơn giẫy giũa của em mà ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấy. Dùng một tay bịt miệng em lại. Không cho một âm thanh đau lòng nào thoát ra. Nhưng tai anh vẫn nghe thấy lời khùng điên của Seme khi Uke của hắn vẫn đứng yên trước mặt.
-Đau lòng lắm sao? Cô ta giờ yêu tao hơn cả mạng sống đấy!
Chương trước | Chương sau