- Là…
bạn đang xem “Bác Sĩ Bảo Cưới ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Anh biết rồi!
Anh giận sao? Trông anh thật khác.
- Ok, xuống xe nào công chúa!
Ổn Và Không Ổn
Thế giới này nhỏ bé lắm em ạ. Và thế giới này có một vị thần, vị thần ấy nói em là của anh. Nhưng vị thần ấy cũng nói thêm, đứa con của chúng ta, H, cần phải biến mất. Anh xin lỗi và yêu em nhiều.
Tại phòng khám của bác sĩ Minh
Qua vai khâu kiểm tra, kết quả nhanh đến bất ngờ,
- Thai nhi vẫn mạnh khỏe, nhưng không ngờ cô lại trẻ đến vậy. Ha ha!- Thằng điên đó nói.
- Bất lịch sự- Anh liếc nhìn hắn khi thấy em cúi đầu xấu hổ và hắn cũng biết điều căm ngay.
Anh đứng lên kéo theo em sau khi mọi thủ tục kết thúc. Và anh đã không quên lườm thằng bác sĩ “dởm” một cái.
- Em có thể ra xe trước không, anh có chuyện muốn nói với bác sĩ Tuấn!
- Vâng!
Em giống như một nàng công chúa bị giam cầm trong tòa lâu đài tăm tối của vua quỷ. Em không thể làm gì ngoài việc nghe lời người khác, điều đó làm anh yêu em nhưng cũng khiến anh thấy thật có lỗi. Anh yêu em!
Anh quay lại phòng khám trước cơn khủng hoảng của bác sĩ Minh mẫn. Hắn ta bắt đầu điền lên, quỳ gối cầu xin, khóc lóc tùm lum :
- Đại ca! Em sẽ bỏ nghề, không làm bác sĩ nữa! Đại ca! Em xin anh, tha cho gia đình em!!!
Anh nhăn mày khó chịu :
- Tao nói đụng đến gia đình mày lúc nào! Không thấy tao cũng đang có một gia đình 2 người đầm ấm đấy sao!
Trông Anh Giống Côn Đồ Lắm Sao
Thằng bác sĩ này điên thật rồi, anh còn chứ bao giờ nhìn thấy già đình hắn mà hắn thậm chí còn chưa bao giờ thấy mặt anh cho đến hôm nay.
- Thích thì chiều, tao sẽ tha cho mày nhưng vì mày vừa làm “vợ” tao buồn nên…
- Em xin đại ca, em van đại ca, em lạy đại ca!
Khổ quá em ơi, anh cũng là bác sĩ mà, mất mặt bác sĩ quá.
Anh dùng chân đá văng mặt thằng điên này ra xa rồi đi luôn. Sao lại có thể nhu nhược như vậy chứ! Anh đi thẳng xuống bãi đỗ xe và em biết anh thấy gì không?
“Gạo mốc”
Nó đang làm cái quái gì ở đây vậy? Áp mặt vào cửa kính xe cố nhòm vào trong ư và anh biết nó đang cố “tán tỉnh” ai.
- Trò kia, trò đang làm gì trước xe của tôi vậy?- Anh tiến đến như có cái cảm giác gì đó thôi thúc ai bắt một phát vào cái bản mặt “dị thường” của thằng điên này.
- Xe của thầy sao?- Nó quay lại nhìn anh và anh thấy em đang ngồi trong xe nhìn thẳng vào mắt anh.
- Phải đấy, đi đi!
Anh đẩy nó ra một bên và mở cửa xe, cười dịu dàng với em và phóng đi. Biến đi thằng “Trời đánh”.
Sự Giận Dữ
Trên xe anh chẳng nói gì. Thật đáng sợ, anh chẳng cười cũng chẳng đảo mắt chỉ nhìn thẳng cửa kính trước.
- Em xin lỗi!
Anh quay lại :
- Những lúc như vậy em phải gọi anh chứ! Lúc ấy em như đáng chốn thây ma vậy!
Anh quát lên giận dữ, là tại em :
- Em xin lỗi nhưng em không có số của anh và em cũng đâu có dùng điện thoại!
Anh sửng sốt bất ngờ tất xe vào lề đường, dừng lại :
- Em bao nhiêu tuổi rồi mà không có điện thoại?
- Mẹ em bảo là con gái đang tuổi học hành có điện thoại vào chỉ tổ thêm hư.
Rồi bỗng chốc trông anh như đang suy nghĩ gì lắm, rồi lại trở về với vẻ tức giận :
- Mặc kệ, anh đang giận và anh muốn cho em thấy ai mới là chồng em!
Anh nói xong liền quay đi, nổ máy và phóng xe như bay. Thật đáng sợ.
Thừa Nhận
Phải, anh hết giận lâu rồi, tại em đấy, ai cho em cái quyền dễ thương hả! Nhưng anh vẫn muốn nghe một lần chính miệng anh thừa nhận anh là chồng em. Và đây chính là một cơ hội hiếm cố mà anh quyết sẽ không bỏ lỡ.
Anh đỗ xe tại một khu mua sắm dành cho các cặp yêu nhau. Và nghe đâu cũng có nhiều kẻ Fa thoát kiếp khổ đày từ đây. Một cơ hội tốt.
Với vẻ ngoài xinh xắn đang yêu như em thì có biết bao chàng trai theo đuổi, đến thằng điên “Gạo Trời” đó còn phát cuồng lên huống chi đến mấy thằng đàn ông rác rưởi trong đó. Và anh, một tình yêu cháy bỏng,…
Anh kéo em vào với vẻ mặt đanh thép nhằm dọa nạt em. Nhưng trước khi vào đó anh cũng đã chuẩn bị hóa thân cho mình thành một chàng thư sinh “bó hoa không chặt”. Kính cận dày cộp, đầu tóc bù xù, sách vở kẹp giữa nách và luôn miệng niệm chú : 1 1= 2, 1 2=3,…
- Anh muốn em thừa nhận anh là chồng em
- Nhưng…
Dù không muốn như em vẫn đành bước vào khu mua sắm. Ngay khi em vừa bước vào là có cả tá những thằng con trai nhà giàu đẹp trai vây tới hỏi han, tán tỉnh. Và em cứ thế dùng ánh mắt cầu xin chiếu thẳng vào anh. Nhưng không, anh cần phải nghe thấy nó! Nếu không thì anh sẽ chết mất!
“Anh Ấy Là Chồng Em”
Lại có thêm vài kẻ đến tán tỉnh em và anh cảm thấy tức, nhưng em đừng nghĩ thế mà anh tha cho em, không bao giờ, tiểu tình yêu! Và anh sẽ không gọi em là tiểu bảo bối đâu, nó làm như thể tình yêu của anh “đồng bộ hóa” như mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình khác, em là tiểu tình yêu của anh!
- Anh Lâm!
Em lại nhìn anh van nài rồi, không được đâu em, anh xin lỗi và yêu em nhiều nhiều thật nhiều, nhưng vẫn không, nói đi em!
Nhưng anh lại nảy ra một ý kiến rất “cừ”. Anh đứng lên, điệu bộ xiên xẹo như thể đứng không vững lắp bắt nói, ít ra khi yêu em anh phải sống giả với chỉnh bản thân mình và thật may anh là một diễn viên suất sắc :
- Làm ơn… các anh… để… để cô ấy… yên…
Và lúc ấy có ngay một tên mặt mày hung tợn(thường thôi) xô anh ngã(cố tình đấy, để em lo lắng ấy mà). Hắn nâng cằm em lên (tao sẽ giết mày) :
- Nó là gì của cưng vậy!
Tại sao em lại đắn đo chứ, sao em lại lo lắng vậy? Why!
- Anh ấy là…(là gì em) là chồng “sắp cưới” của tôi.
Zê! Hoàn hảo! Tuyệt hảo! I love you!
Gọi anh là “chồng yêu” đi nào!
Chương trước | Chương sau