Sau khi 15 phút chờ đợi trôi qua lặng lẽ, em thật sự đã lo lắng. chúng ta, anh và em. Thật sự chỉ vừa gặp nhau và em đã quá khờ dại khi chuyển đến sống cùng anh mà không suy nghĩ, tìm hiểu về con người mà đã tự xưng là chồng em.
bạn đang xem “Bác Sĩ Bảo Cưới ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Và lại thêm 15 phút nữa trôi qua và anh đã trở về. Đúng ra anh nên nói rằng sẽ trở về sau 30 phút thì em đã không lo lắng thế này. Anh thật đáng ghét!
- Anh không sao chứ?
- Ừm, anh xin lỗi.
Em đang giận, và em chỉ muốn biết anh ổn thôi. Em đi thẳng lên phòng mà không thèm ngoảnh lại. Nhưng đang đi lên cầu thang anh có một cú điện thoại và anh đã nói quá to. Em không hề có ý nghe lén, chỉ là anh không hề quan tâm đến sự tồn tại của em mà thôi. Nếu như anh quan tâm thì sẽ thật kín đáo nói nhỏ lại. Nhưng anh đã không làm vậy. Và…
- Cô muốn gì? Lam Ngọc.
- Chẳng phải vừa nãy tôi đã nói rất rõ với cô rồi sao?
- Im đi, tôi không có dư lòng từ bi để cho cô đâu.
- Tôi cúp máy đây và nếu biết thân biết phận thì cô cũng biết tôi là ai rồi đấy!
Vậy ra anh đi gặp cô gái tên Lam Ngọc đó, mà cũng phải, anh đâu có nói mình đi đâu, chỉ là lỗi của em vì đã không hỏi kĩ mà cứ thế im lặng chờ đợi. Dù sao cũng chỉ có nửa giờ, chẳng có chuyện gì cả.
Tình ngay lí gian
Không hiểu có phải vì anh về trễ không đúng như lời nói không hay vì lí do nào đó mà em giận dỗi không thèm nói với anh nửa lời ngoài mấy từ : “ Anh ơi xuống ăn tối”, “Anh đi ngủ sớm đi”, “em đang học”. Hết.
Nhưng sáng hôm sau khi mà bầu trời trở nên u tối báo hiệu kéo đến một cơn mưa. Giống như một thước phim quay chậm báo trước một cơn phong ba.
Bữa sáng nghẹn ngào
- Ngọc Lam là ai vậy anh?- Em bỗng lên tiếng, có một chút mừng hụt và anh biết em đã nghe thấy cú điện thoại chiều qua.
- Chỉ là một người bạn “rất bình thường”
Trông em có vẻ thất vọng và em chẳng hỏi thêm một câu hỏi nào nữa. Và anh thật sự lo lắng. Em đang giận, vì điều gì chứ?
Chẳng lẽ em…?
Ghen!
Ôi, ghen!
Trời ơi, ghen!
Anh dùng ánh mắt sung sướng kín đáo nhìn em. Còn em thì vẫn vậy, dù không công khai nhém cho anh cái nhìn cáu kỉnh.
Dù sao thì quá khứ anh chỉ yêu người con gái ấy và hiện tại và tương lai anh sẽ yêu em cho đến khi một trong hai chúng ta dứt hơi thở đến vùng đất lãng quên.
Anh chỉ yêu mình em!
- Hôm nay chủ nhật em có muốn đi chơi với anh không?
Anh búng tay một cái trong lúc rở một bộ mặt “nai tơ” dụ dỗ bé thỏ dễ tin. Và em chỉ cần có thể để cười nhẹ gật đầu đồng ý.
Em. Buổi “hẹn hò”
Buổi đi chơi này đúng là lí tưởng để hâm nóng tình cảm dù vỗ đã chẳng có “tìm cảm” gì là mấy. Em chỉ sợ anh quá gần gũi em lại càng thấy em thật nhàm chán.
Sau bữa sáng anh vội vã chạy đến gara lấy xe ra. Trông anh có vẻ hấp tấp, chỉ mong là không có rắc rối gì xảy ra. Và cũng phải mất đến nửa giờ đồng hồ chuẩn bị mới có thể xuất phát. Anh có vẻ rất hào hứng và em cũng vậy. Lần đầu tiên chúng ta đi chơi theo kiểu “hẹn hò” giống trong sách.
- Em muốn đi đâu?- Anh hỏi khi tất cả đã ngồi trên xe.
Em phải mất vài phút suy nghĩ xa xôi chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra. Thật khó quyết định. Và anh như thể hiểu lòng em :
- Khu vui chơi nhé!- Nhưng rồi anh bật giác quay đi như thể thất vọng- Vậy là hiệu sách hay viện bảo tàng vậy, em có thể sẽ thích những nơi như vậy!
Nhưng em lại muốn thử nơi “vui chơi” và có vẻ như là anh muốn đến đó, em phủi phủi tay và cười :
- Khu vui chơi cũng được mà, em chưa đi lần nào nên em muốn đến!
Và anh bắt đầu hào hứng lại. Có nhiều lúc em thấy anh còn bé hơn cả Tiểu Lâm- đứa con trong bụng em, xin lỗi vì đã không hỏi ý kiến anh mà đặt tên như vậy.
- Hôm nay chúng ta sẽ có một buổi hẹn hò cực “sến” chỉ có hai “vợ chồng” mình!
- Sao lại là hai? Em tưởng chúng ta có ba chứ, anh, em, và con!
Trông anh có vẻ đờ đẫn khi đáp lại : “ừ, ha”
Mà sến là gì nhỉ?
Chương trước | Chương sau