Ok, anh đã nói dối!
Anh chưa bao giờ sợ bất cứ ai, bất cứ thứ gì. Nhưng chính em đã khiến anh có cái cảm giác sợ hãi rẻ tiền. Anh sợ mất em!
Anh chie sợ điều đó, duy nhất điều đó mà thôi. Ngay khi tên cảnh sát đến, trông em có vẻ lo lắng. Một cú sốc vừa nổ ra trong đầu em, anh biết và anh không muốn nó nổ thêm một lần nữa.
- Tất nhiên là được.
bạn đang xem “Bác Sĩ Bảo Cưới ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Nhưng trước khi tạm biệt em, anh nó khẽ váo tai em :
- " Sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ chẳng sao cả"
Anh biết em đã mất tất cả sau vụ nổ. Mất những thứ bí mật và để nó bị chôn vùi trong dống đổ nát. Mất những món đồ quý giá. Nhưng đây cũng là lúc em sống lại một cuộc sống mới mà trong cuộc sống ấy không thể thiếu anh!
* Đồn cảnh sát_Trong phòng lấy lời khai_ Bên cạnh một cái bàn và cây đèn bàn.
Một cảnh sát lão luyện nhìn anh và hỏi, tay vẫn ghi ghi :
- Cậu tên gì?
Anh đang rất ngoan ngoãn:
- Tôi tên Triệu Tử Lâm!
Cảnh sát ngẩn đầu lên nhìn anh rồi lại cúi xuống viết :
- Làm nghề gì?
- Bác sĩ phẫu thuật!
OK, OK! Anh đã nói dối. Anh không phải bác sĩ phụ sản. Lúc anh nhìn thấy em, mọi kế hoạch ngay lập tức được vách ra. Và anh thực hiện nó. Nó ổn mà, đúng không?
- Cậu ở đâu?
- ********-******-HN
- Sao cậu lại ở lúc ấy khi vụ nổ xảy ra?
- À... có một buổi ra mắt bố mẹ ở trong nhà gia đình ông Bảo và tôi là một trong những nhân vật chính trong buổi hẹn!
Anh phải trả lời thêm nhiều câu hỏi. Những lúc như thế này anh chỉ muốn đến bên em. Mọi thứ trong cuộc đời anh thật tẻ nhạt. Cho đến khi em đến và rắng những hạt bụi phép. Anh đã có thể cười thoải mái.
Anh yêu em!
Anh bị sao vậy?
Cuộc "thẩm vấn" kết thúc. Không ngờ nó có thể tẻ nhạt đến vậy!
Anh đang cố hết sức để đến bên em. Anh rút điện thoại và gọi đến số của em:
- Alo! Em ổn chứ?
- "À... vâng, em vẫn ổn. Anh cũng ổn chứ?"
Oh, em lo lắng cho anh! Thật hạnh phúc!
- Anh ổn, em đang ở đâu vậy?
Một lúc lâu sau em mới nói tiếp. Sao vậy?
- "Em cũng không biết, bố nói là " Chúng ta phải tránh xa thắng điên khúng đó"
Anh không phải kẻ "điên khùng" mà đến tên ổng cũng không biết. Em nhớ nhé, anh chỉ đang phát điên khi không có em bên cạnh!
Ôi không, ngực anh đau quá! Anh không thể thở nổi! Anh bị sao vậy? Người anh bắt đầu mất kiểm soát! Mắt anh cứ mờ mờ đi!
Anh cảm thấy rất mệt!
Và giờ thì anh ngã xuống, bất tỉnh?
Tại sao lại là lúc này?
Anh sẽ ổn mà!
Giống như bất cứ lần nào khác trong đời. Anh biết khi có một con người nào đó tốt bụng thấy người khác ngất giữa đường họ sẽ dừng lại giúp đỡ. Điều đó không dành cho anh. Anh không muốn làm điều đó. Nhưng anh lại nhận được sự giúp đỡ từ một con người xa lạ.
Người ấy đưa anh vào viện và trả viện phí.
Còn tên bác sĩ lại nói rằng anh chỉ bị mất sức. Mất sức vì điều gì chứ? Vì hao tâm tổn sức để yêu em sao? Anh sẽ ổn!
Anh đang muốn bay, bay đên nơi em ở. Nhưng ông bố giá của em lại phát tan ước mơ nhỏ bé đó. Anh chỉ muốn cho lão nổ tung. Anh đang rít lên!
Và giờ anh mất thêm nhiều thời gian để tìm em, đưa em về nơi em đáng đến. Đến bên trái tim "yêu ớt" của anh!
Lại một lần nữa điện thoại vang lên :
- " Đại ca! Đại ca đi ra mắt sao rồi? Vụ nổ có đẹp không?"_Đầu dây bên kia.
- Khá khen cho chú em đấy. Nhưng giờ anh mày muốn biết "chị dâu" đang ở đâu?
Anh không có ý đe dọa ai cả nhưng đây là điều đúng đắn trong lúc này(anh nghĩ vậy).
- "Ở nhà bà cô tên Tú. Em sẽ gửi anh địa chỉ"_ Nhanh đến bất ngờ!
Anh cúp máy và ra khỏi giương bệnh và đến bên em. Anh đang rất ổn. Nhưng khi nhìn thấy bố em thì không chắc. Hãy cầu nguyện cho ông ấy đi em!
Em trong mắt anh và anh trong mắt em!
Anh đến chỗ em nhanh chóng. Thế giới này thật nhỏ bé. Và người ra mở cửa cho anh là "ông bố vợ"!!!
Ổng đấm anh ngay khi nhìn thấy. Anh chịu đủ rồi!
Nhưng anh ngay lập tức nhìn thấy chính mình trong đôi mắt long lanh ấy. Em bước ra với nụ cưới sáng chói trên môi. Em nhìn anh và hỏi :
- Anh ổn chứ?
- Anh ổn!(tim đang rụng rời)
- Sao mày lại biết chúng tao ở đây?( bố em xen vào khoảnh khắc tuyệt vời này)
Ước gì anh có thể làm ổng nổ tung ngay tại lúc này.
Anh rút ra trong túi áo và cố nén cơn tức giận bằng nụ cười khiếm nhã. Hai tấm vé tua du lịch vòng quanh thế giới và một tấm thẻ tiền. Đưa cho ông bằng đôi mắt tiếc rẻ.
- Sao "bố" lại ác cảm với con thế. Con đã cất công chuẩn bị cho "bố mẹ" một chuyến đi chơi dài ngày.
Ông giật lấy 2 tấm vé và cái thẻ rồi biến mất. Anh chỉ cười khẽ và nhìn vào đôi mắt em. Em giật mình mà né tránh. Mặt em đỏ ửng lên.
- Nếu "bố mẹ" chúng ta đi du lịch thì em đồng ý đến ở cùng anh chứ?
- Em không chắc!
Lại "không chắc"! Vậy em nghe này!
Anh "không chắc" có thể ngừng yêu em! Anh "không chắc" có thể quên em! Anh "không chắc" có thể ngừng nghĩ về em! Anh "không chắc" có thể sống mà thiếu em!...
Em thật tàn nhẫn!
Ngay khi cơn giận dữ trong anh lên đến đỉnh điểm. Một người phụ nữ ác nghiệt(mẹ vợ) bước ra với 2 chiếc vali trên tay, theo sau là "bố vợ" "kính mến". Anh chắc là mình vẫn đang cười. Bà mẹ vợ "hét" vào mắt anh với cái giọng "oanh vàng" :
- Sao con không đưa ra sớm chứ? Làm "bố mẹ" cứ mong ngóng suốt! Dù là món quà nhỏ, nhưng là của "con rể" nên bố mẹ nhận đấy nhé!
À, vâng! vậy thì quý hóa quá! "Món quà nhỏ" hả? "Con rể" sao? Nực cười! Trông tôi giống kẻ nịnh bợ thế cơ đấy? Tôi chỉ đang cố đuổi khéo mấy người đi thôi! Biết chưa!
Mấy người bỏ lại đứa con gái dễ thương để đi chơi một mình, ích kỉ! Nhưng dù mấy người muốn "đây" cũng không cho đưa đi đâu!
Lại còn nói : "Chỉ nhìn thấy "con rể" lần đầu tiên là mẹ biết "con" là người thế nào rồi! Vì tin tưởng con nên bố mẹ mới yên tâm giao con gái cho "con" đấy nhé!"
Phát nôn!
Giờ anh hiểu mỗi quan hệ :
"Mẹ vợ_____Con rể"
Không giống các cặp vợ chồng khác...
"Bố mẹ" chúng ta vừa đi khỏi em cũng lũi hũi xếp đồ ra khỏi nhà bà cô theo lời anh. Nó là dọn đồ, nhưng đồ đâu mà dọn, nổ hết rồi còn đâu. Em còn hỏi : "Dọn đi đâu vậy anh? Mai em còn đi học!"
Anh đã suýt quên là em còn là học sinh. Và mọi sách vở, tài liệu, đồ dùng học tập của em đều theo ngôi nhà nổ tung rồi. Giờ thì anh đã có hối hận đôi chút. Tại sao lúc ấy anh không bảo em dọn hết đồ đạc ra rồi mới cho nổ nhỉ?
Vậy nên anh đã quyết định đưa em đi mua sắm trước khi chuyển đến nơi ở mới tại căn biệt thự nhỏ gần Hồ Gươm. Đi mua sắm ở đâu thì tốt nhỉ? Melinh PLAZA ? Citimart VinCom? Trung tâm thương mại The Garden? ... Thôi, đành hỏi ý kiến của em vậy!
Nhưng anh hỏi em chỉ né tránh cho là không cần! Em nghĩ chồng kiếm tiền về để ai tiêu? Tất nhiên là vợ rồi! Đừng nhiều lời! Mệt lắm!
Anh bỏ ra cho em một tiếng để la cà khắm khu trung tâm mua sắm. Anh đề nghị em thử thứ gì, xem thứ gì em đều từ chối nói là "không hợp", "đắt đỏ", "lãng phí"... Anh tự hỏi bố mẹ em giàu vậy thật ra có cho con gái được tí gì không?
Anh đang đổ tội cho bố mẹ em đấy!
- Chúng ta cần tích kiệm để cho những người khốn khổ hơn chúng ta!
Đó là điều em nói sao? Anh mới là kẻ đang khốn khổ! Khốn khổ vì em! Khốn khố bởi chính em! Em sẽ chịu trách nhiệm chứ! Chịu trách nhiệm về trái tim đang rỉ máu này chứ!
Chúng ta mất 1 giờ để đi mua sắm mà chỉ tiêu hết đúng 327 nghìn. Em thậm chí còn không mua cho mình một bộ quần áo. Thấy vậy anh liền hỏi :
- Trường em không cần đồng phục hả?
Đến lúc này em mới hét lên đầy hối hận. Em cuống cuồng chạy đến một cửa hàng đồng phục học sinh. Anh không nghĩ là em có mang theo tiền! Em sẽ lại giống những cô vợ khác thôi(anh không có ý xúc phạm_anh coi đó là niềm vinh dự). Và em làm đúng như những gì anh nghĩ. Nhưng em lại nhấn mạnh một điều " Em sẽ trả lại số tiến này cho anh"
Nghe có vẻ không giống những cặp vợ chồng nhỉ?
Em không coi anh là chồng?
Anh đưa em về căn biệt thự gần Hồ Gươm(cũng bình thường) bởi anh muốn chúng ta sống một cách giản dị. Và anh sẽ vô cùng hạnh phúc khi mỗi tối trở về nhà anh lại nhìn thấy em, ăn những món ăn giản dị em nấu. Em quá hoàn hảo so với anh và em còn là học sinh. Việc anh chỉ có thể làm mỗi tối hiện này là... hìn em học bài!
- Tại sao em không nghỉ học nhỉ?
Em giật mình khi anh hỏi lúc em đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ sắp xếp đồ đạc(làm gì có gì). Em lôi ra đống sách em mới mua. Tại sao sách luôn dùng để mở ra và đọc!
Chương trước | Chương sau