Những giấc mơ bay mỗi ngày một khan hiếm dần khi người ta lớn.
bạn đang xem “Anh Sẽ Cưới Em Thêm Nhiều Lần Nữa ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Bay.
Con đã biết bay khi con lắp ghép bộ xếp hình thành một khối hình chữ T và bảo bố: Bố ơi, máy bay của con này!
Con đã biết bay khi cầm một khối hình chữ nhật và bảo bố: Bố ơi, ô tô của con này!
Con đã biết bay khi bảo bố: Con nhốt em Cún vào tivi để em Cún không bỏ về nhà được nữa bố nhé!
Con đã biết bay khi nói với em Cún: Bố đi làm đây, con ở nhà ngoan nhé!
Con đã biết bay khi ngồi trên bụng bố lái máy bay, taxi, tàu hỏa.
Con đã biết bay khi bảo bố: Bố ơi, mang nhà bóng ra cho con, trời mưa rồi.
Con đã biết bay khi đặt ra các tình huống giả định và giải quyết nó theo cách không thể buồn cười hơn. Như con làm bố, em Cún làm mẹ cho siêu nhân và rô bốt ăn bột, ăn cháo, ăn cơm.
Là bắt chước thôi nhưng hẳn phải có một trí tưởng tượng siêu phàm lắm mới hình dung được những điều như vậy.
Bay.
Chúng ta đang đói dần những giấc mơ bay.
Khi cuộc sống ngày càng đầy đủ và tiện nghi.
Không ai dùng vỏ bao thuốc làm ô tô, tàu hỏa như hồi bố còn nhỏ. Không ai tưởng tượng ra điều đó khi mà ô tô, tàu hỏa đồ chơi đã rất sẵn.
Không ai dùng những thước phim thừa, hỏng để làm cây dừa, khung ảnh bởi đồ chơi, cây dừa, khung ảnh đã quá nhiều.
Không ai tưởng tượng ra một bộ phim có mình làm nhân vật chính khi điện thoại di động cũng đã có chức năng quay phim.
Không ai viết một lá thư tay rồi tô tô vẽ vẽ trang trí bức thư đó khi email đã làm nhiệm vụ thay.
Không ai ngồi tưởng tượng ra một ngôi nhà, vẽ một ngôi nhà trên cát để thủ thỉ với nhau trong ngày lễ tình nhân.
Những giấc mơ bay ám khói công nghiệp.
Những giấc mơ bay bị trì níu lại bởi sự đầy đủ, tiện nghi.
Đó là cuộc sống.
Bây giờ trẻ con bay kiểu khác.
Harry Potter và Tôn Ngộ Không nếu đấu với nhau ai sẽ thắng?
Không!
Bố không than phiền về sự hiện đại bóp nghẹt trí tưởng tượng.
Tivi – truyền hình không giết chết những cuốn sách.
Cũng như Internet không giết chết những phương tiện truyền thông khác.
Và blog cũng không giết chết tinh thần của những cuốn sổ nhật ký.
Mà bố chỉ bảo rằng cuộc sống mỗi ngày một khác. Giấc mơ bay của hôm qua khác cách bay của hôm nay.
Chỉ buồn nếu ai đó không còn bay được nữa.
Con trai của bố, biết không, bố thật mừng vì con biết bay!
Chúng ta sẽ sống được, sống rất thú vị chừng nào chúng ta còn biết bay.
Và sẽ mừng lắm khi con tròn 25 tháng, con đã bắt đầu bay.
Thật mừng vì con đã biết bay.
Ông bô tẹp nhẹp
Ta là một ông bô tẹp nhẹp. Phải thừa nhận là thế đi! Sau khi đã nói xấu vợ tơi bời hoa lá, ta soi gương và nhận ra rằng: Ta cũng chỉ là một gã đàn ông rõ ràng là tẹp nhẹp, vớ vẩn, kém tưới nhất trong số những ông bô...
Số là hôm nay ta than với người yêu của ta: Dạo này tớ đang làm báo Tết nên stress liên miên. Người yêu của ta bảo: Thế thì cuối tuần làm chuyến xê dịch. Đi hai ngày chắc không chết ai! Ta – ngay trong đầu ta bỗng hiện ra một biển cấm to oành. Là sao? Là dư lào? Ai đủ khả năng cấm đoán ta? Vợ ư? Hay sếp? Không! Là một nỗi ham yêu giữ ta. Nỗi ham yêu có tên là Pi Nhắng.
Ta vẫn kêu bận liên miên để tránh những cuốc cà phê tối, bữa nhậu khuya.
Ta vẫn kêu bận liên miên để tránh hai ngày cuối tuần phải làm việc.
Ta kêu bận khi ta đang ôm con.
Ta kêu bận khi ta đang hớn hở chạy xe về với con.
Nào ai cấm ta không được về muộn? Nào ai cấm ta không được đi chơi một chuyến xa xa? Chỉ lòng ta dập dình Hà Nội... Chỉ là lòng ta đang mải nghe tiếng cười khanh khách của gã trai 22 tháng tuổi.
Gã trai 22 tháng tuổi mỗi ngày lại tiếp nhận nửa bài hát mới.
Gã trai 22 tháng tuổi biết vặn vẹo ta mỗi khi ta nói sai.
Gã trai 22 tháng tuổi ôm cổ ta từ đằng sau.
Gã trai 22 tháng tuổi cứ hơi tí là lại buông câu tỏ tình trắng trợn: Bố ơi! Pi yêu bố lắm!
Gã trai 22 tháng tuổi không bao giờ chịu ăn Bim Bim một mình. Lúc nào cũng: Bố ơi, Bố ăn Bim Bim với anh Pi đi!
Gã trai 22 tháng tuổi dường như biết ta vốn mong manh và dễ đổ đánh ùm với ai đó khuấy cà phê cho ta nên gã cũng bắt chước bây giờ toàn khuấy cà phê cho ta và biết ta tham lam nên không bao giờ uống cà phê của ta.
Gã trai 22 tháng tuổi biết vuốt má ta và bảo: Anh Pi yêu thương bố này!
Gã trai 22 tháng tuổi biết gọi điện cho ta và nói là yêu ta.
Gã trai 22 tháng tuổi biết làm cho ta muốn trở về nhà ngay khi cạn năng lượng.
Gã trai 22 tháng tuổi biết khiến ta bước chân ra khỏi nhà với nụ cười mủm mỉm trên môi.
Chao, còn đâu ta của thời oanh liệt?
Ta giờ đây mềm như cọng bún.
Ta là một cọng bún thiu!
Chao cái thời vác ba lô lên vai đi một chuyến không có lịch trình.
Chao cái thời thả xe trôi vô định hết xăng thì về.
Chao cái thời một ngày ngồi ít nhất năm quán.
Chao cái thời chỉ một lời mời đã thành một chuyến đi.
Cái thời 2h sáng vẫn chỉ là đêm tí xíu. Cuồng cẳng thèm dạo phố.
Ta đâu rồi?
Ta giờ là cọng bún thiu.
Ta giờ tẹp nhẹp, tiêu điều, dở ương.
Mà nào phải ngăn sông cấm chợ.
Là máu giang hồ tắt ngủm.
Thương xót chi ta cho phí tình cảm.
Thế nên thôi, kêu ca về thời OANh nay đã LIỆT.
Quá khứ huy hoàng chỉ còn là đống điêu tàn đổ nát.
Ta không vượt qua được cám dỗ trai 22 tháng tuổi.
Vì bản thân ta đã trói buộc ta lại.
Này, các cô!
Đừng ai nói: Giá như chồng của tôi cũng yêu con như anh yêu con!
Đừng giá như.
Vì nếu giá như vậy thì sẽ phải trả giá đắt đấy!
Cái giá phải trả là một người đàn ông chỉ quẩn quanh xó nhà.
Nói yêu con, nói yêu vợ và chỉ là như thế!
Chỉ làm trai cùn như chổi cùn.
May mà ta chưa đếm củ dưa hành, tính từng mili nước mắm.
May mà ta chưa đến nỗi nhăn mặt với vợ nếu vợ lỡ quên gội đầu, chưa trang điểm.
May mà ta chưa thành ra ông nội trợ, ghét đám đông ưa may vá.
Chương trước | Chương sau