Anh Sẽ Cưới Em Thêm Nhiều Lần Nữa

Anh Sẽ Cưới Em Thêm Nhiều Lần Nữa


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 14
5 sao 5 / 5 ( 66 đánh giá )

Anh Sẽ Cưới Em Thêm Nhiều Lần Nữa - Chương 04

↓↓
Bạn sẽ không có cách nào để biết đâu là một người chồng, người vợ mà bạn thật sự có.

Vì tình yêu nào cũng mang số phận của nó.

Còn hôn Nhân thì tự nó làm ra số phận của mình.

Người ta có thể chia tay một tình yêu bằng nhiều lý do, nhiều cách khác nhau.

bạn đang xem “Anh Sẽ Cưới Em Thêm Nhiều Lần Nữa ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Nhưng hôn nhâN thì không, nó bị hủy hoại bởi chính nó, theo cách của nó.

Vì hôN nhân là cả đời.

Còn tình yêu là một giai đoạn.

Đời sống của hôn nhân bắt đầu bằng hai cá thể về sốNg chuNg với nhau.

Còn tình yêu bắt đầu bằng cảm xúc.

Tình yêu vẫn thỏa hiệp với cái TÔI của mỗi người.

Nhưng hôn nhân thì không có cái TÔI.

Và hôn nhân đổ vỡ chỉ vì cái TÔI còn sót lại, cái TÔI quá mạnh.

Tôi đã chứng kiếN bao nhiêu cuộc hôn nhân vỡ vụn rồi? Tôi không nhớ và không muốn nhớ nữa. Vì tôi sẽ khóc mất khi nhìn thấy những đôi mắt tròn xoe đầy ám ảnh của những đứa con.

Cưới, sao phải cuống?

Một đám cưới đẹp nhất là lúc nào? Không phải khi đi xin dâu, đêm tân hôn hay lúc... đếm phong bì. Hóa ra một đám cưới đẹp nhất là khi người ta quyết định sẽ có một đám cưới vào ngày X tháng Y năm Z. Tức là đã đi hỏi ông bà thầy bói nào đó xem ngày. Vì sao nó đẹp? Vì nó là cái mà người ta chờ đợi. Hóa ra, sự chờ đợi cũng ẩn chứa hạnh phúc trong nó. Vì có điều đáng để ta chờ đợi. Không có sự chờ đợi nào mới thực sự là rỗng. Khi bạn biết mình đaNg chờ đợi điều gì đó thì bạn hãy vui đi. Bởi bạn sẽ chẳng vui nổi đâu nếu bạn chẳng có điều gì để chờ đợi cả.

Hôn nhân là một câu chuyện dài không có điểm kết (mà chẳng ai khi bắt đầu một cuộc hôn nhân lại mong nó có điểm kết thúc cả). Vì thế, dù buồn hay vui thì nó cũng là cả một hành trình đòi hỏi nhiều hy sinh. Hoa trái sẽ khai sinh từ sự biết điều. HôN nhân là một chiếc xe chạy nhiên liệu là sự biết điều. Nó sẽ chết máy nếu Như bạn không biết điều. Sự biết điều bao gồm cả khả năng diễn kịch làm người thua cuộc. Trong tất cả các cuộc tranh luận, hãy biết lúc nào cần thua cuộc thì mới có thể thắng cuộc ở các chặng sau.

Cảm giác trở về nhà mình sẽ rất rõ rệt với những người bắt đầu cuộc hôn nhân. Bạn biết từ bây giờ, mọi con đường đều dẫn đếN một nơi: Ngôi nhà của mình. Điều đó tuyệt vời hơn bất cứ điều gì bạn đã trải qua. Đấy là đích đến cuối mỗi ngày của bạn.

Hôn nhân mang đến cho bạn cả những bữa cơm nữa. Đó là những bữa cơm mà chỉ riêng đôi mắt lấp lánh của người kia cũng đủ khiến bạn khôNg cần đến thịt thà cá mú. Cơm ngon đến tròn lẳn bụng hay vì cảm giác ấm áp khiến bạn no căNg? Hôn nhân tuyệt diệu như thế đấy!

Tôi nhớ, ngày tôi đi xin dâu. Tôi nhắn cho một cậu em: Run quá! Cái run của kẻ dại dột lần đầu tiên dám thử sức tại đấu trường lớn: Hôn nhâN. Nhưng rồi, sáng hôm sau đêm tân hôn, tỉnh dậy thấy bên cạnh mình là một người phụ nữ, cảm giác ấy rất kỳ diệu. Cái giường khi ấy chẳng khác gì một con tàu chiến và mình biết, mình sẽ phải chỉ huy con tàu đó cho một hải trình lớn. Đối phó với hàng loạt những kẻ thù như sự nhàm chán, sự không biết điều, những mâu thuẫN, khác biệt...

Hôn nhân. Đó là một câu chuyện và thực sự là một câu chuyện nên viết cho cuộc đời mình.

Sẻ chia cuộc sống

Sống để kể lại

Bạn sẽ kể gì vào cuối ngày về một ngày bạn đã đi qua? Vào cuối năm về một năm đã đi qua. Và về cuối đời về một thời gian bạn đã đi qua? Sống để đi qua hay sống để kể lại?

Tôi chọn SỐNG ĐỂ KỂ LẠI.

Đó là cuộc sống được gọi thành tên cho từng mảnh ký ức, dù là nhỏ bé nhất. Là đi qua một ngày vẫN có thể nhắm mắt nhớ lại những điều đã được khắc ghi.

Bạn sẽ hỏi tôi: Có cách nào để ngày đi qua có được nhiều sự kiện đáng nhớ đếN mức kể lại được chăng?

Tôi sẽ trả lời rằng: BạN thân mến, cách nào ngoài cách bạn hãy sống bằng tất cả những gì bạn có được, nhận được, cảm được và thấy được. Bạn hãy sống thêm cả với những điều bạn muốn được, bạn mong được, bạn thích được. Và cả những câu chuyện cổ tích được viết nêN từ cái nhìn tích cực của bạn. Triết lý nửa cốc nước đầy chẳng bao giờ là quá cũ và nó chẳng sếN đâu một khi bạn muốn.

Tôi sẽ không ngồi đếm sự kiện. Tôi sẽ tham gia trọn vẹn tôi vào mỗi sự kiện.

Tôi sẽ không ước mơ sự kiện. Tôi sẽ hiệN thực hóa bất cứ một chút cơ hội Nào tạo nên sự kiện.

Vì tôi muốn kể lại ngày tôi sống chứ không phải sống qua ngày.

Là buổi sáng tỉnh giấc trong tai tôi không phải chỉ là tiếng ồn ào đô thị mà là âm thanh cuộc sống. Từ tiếng xe chạy ngoài kia tôi sẽ nhận lại sự chuyển dịch của cuộc đời. Từ tiếng cười trẻ thơ tôi sẽ nhận lại sự hồn nhiên. Từ tiếng í ới gọi nhau tôi sẽ nhận về các mối quan hệ. Từ nụ hôn đánh thức của vợ tôi sẽ nhận về tình yêu của cô ấy dành cho tôi. Cơn ngái ngủ cho tôi biết rằng tôi đã làm việc rất khuya. Hơi ấm của chăn khiến tôi biết mình có một tổ ấm.

Là căn phòng nho nhỏ trên tầng năm tòa nhà số 5 Hòa Mã, tôi sẽ nhận lời chào của những đồng nghiệp và gửi lại cho họ những câu chào cũng những lời đùa nhẹ nhàng đủ thành nụ cười của họ. Với tay bật máy tính, sign in YM để nhận cơn lũ offline messages đầy thông tin và tri thức. Vào blog đọc những comment của mọi người cho entry đêm của tôi. Lướt blog bè bạn để cập nhật những thông tin mới nhất. Cái click chuột của tôi chạm vào từng góc khuất của bạn bè.

Là bữa trưa với những câu chuyện không đầu không cuối.

Là chớp nhoáng cà phê nơi quán Sisi dưới chân cơ quan bêN vài ba đồng nghiệp. Có khi chỉ là để tán chuyện thiên hạ hay đôi khi lại tranh cãi Nảy lửa về các dự án, công việc.

Là tan sở với háo hức trở về để biết con sẽ chạy ùa ra chào mình, leo lên người bố cưỡi ngựa hay bắt bố làm cái xe taxi, béo mũi bố để bố kêu bim bim. Cái giọng ấy nghe đến lịm người: Bố ơi, bố làm taxi đi! Hay Pi ngã dồi, ngã ùm xuống suối dồi. Bố ơi, bố cứu Pi đi.

Là buổi tối chúng tôi cứ túc tắc đi tìm một chỗ ngồi thương nhớ.

Là bữa cơm năm người vui đến nổ trời.

Dù mọi thứ có lặp lại bao nhiêu thì mỗi ngày, mỗi phút, hành động giống nhau nhưng ý nghĩa lại khác nhau. Tôi đọc thấy những ý nghĩa đó trong mỗi hành động. Chưa có hôm nào giống hôm nào.

Là mỗi cơ hội đến, tôi lại muốn thúc đẩy nó tiến xa hơn nữa. Đến tận cùng. Để trống ngực sẽ lại dập dồn hồi hộp chứ không lạnh tanh. 35 tuổi có phải là đã đủ từng trải để trái tim trầm ổn? Không! Tôi 35 nhưng trái tim này vẫn nguyên vẹn tinh khôi của ngày mới lớn. Bởi hôm qua không bao giờ thành chuẩn mực cho hôm Nay. Nó giống như bạn bắt đầu cuộc tình thứ hai bằng tâm thức của sự mới mẻ chứ không phải là của cuộc tình thứ nhất ám ảnh và soi chiếu. Tôi ghét (và sợ nhất) những “kinh nghiệm”. Tôi không cho là cảm xúc được sử dụng kinh nghiệm.

Bạn sẽ hỏi tôi: Làm sao để nhớ cho hết?

Tôi sẽ trả lời: Tôi nhớ Nó bằng cách biến nó thành máu thịt của mình. Tôi gọi tên từng sự kiện. Tôi đặt tên cho từng sự kiện. Tôi chính là sự kiện.

If you can

Tiếc rằng, có những người có thể thay đổi được nhưng không dám thay đổi.

Vì họ sợ sự thay đổi không mang đến cho họ một kết quả nào tốt đẹp hơn.

Vì họ ngại ngùng với những thay đổi sẽ làm xáo trộn tất cả nhữNg gì họ đang có.

Vì họ lười biếng thay đổi bởi những gì họ đang có đã là đủ cho họ (mặc dù họ vẫn than vãN là họ bị đối xử bất công).

Cũng có thể vì họ chưa thay đổi đã sợ sự thay đổi ấy chẳng đi đến đâu.

Và cũng có thể họ đã từng thay đổi rồi nhận lấy thất bại, và họ đã mất tự tin.

Là gì đi nữa, họ cũng đã không dám, không muốn, không thấy cần phải thay đổi.

Mà cuộc đời này nào có dài rộng gì cho cam, chỉ vài cái ngoảnh đầu là đã thấy mình đi qua cả chục năm.

Mà cuộc sống là một dòng sông chảy xiết, mới đó mà đã khác đi nhiều.

Mà không bước đi có nghĩa là ở lại, là tụt về phía sau chứ không phải còn đứng nguyên một chỗ.

Không có triết lý chiếc lá cuối cùng nào được áp dụng cho người còn cả tương lai phía trước. Chiếc lá cuối cùng chỉ dành cho người không còn lựa chọn.

Và sau nhiều năm gặp lại, vẫn có những người tôi gặp vẫn là họ của nhiều năm trước. Chẳng thay đổi điều gì, thủy chung với những ý tưởng, suy nghĩ và cả lối tư duy của những đứa trẻ mới lớn ngày nào. Cả những câu đùa không thể mới hơn dù một nét cười khác đi.

Tôi cũng đã từng nghe câu “không thể làm khác được” dành cho cái kết quả những vấn đề họ nêu ra. Và tôi luôN tự hỏi: Sau bao nhiêu vấn đề được kết bằng mẫu câu đó thì cuộc đời của họ sẽ chẳng còn là của họ nữa? Và câu trả lời chỉ là một nỗi buồn.

Khi “không thể làm khác được” có nghĩa là bạn đã bị lập trình bởi những điều ngoài bạn. Và cuộc đời ấy sẽ cứ phải làm theo những điều không thể làm khác được ấy.

Vẫn biết rằng có thể, trong một hoàn cảnh nào đấy, có những sự việc quả đúng là không thể làm khác được. Nhưng cũng đâu phải tất cả nếu một khi bạn quyết phải làm khác đi?

Nếu bạn có thể...

Nếu bạn có thể làm khác đi, bạn sẽ khác đi.

Và cho dù cái khác đi có thế nào thì bạn cũng đã lớn thêm một bước nữa.

Vì thất bại không phải là kinh nghiệm cho tương lai mà thất bại chính là bước gần hơn nữa đến thành công.

Có những thứ chúng ta cần đến kinh nghiệm để giải quyết soNg cũng không phải là tất cả. Vì cuộc sống luôn thay đổi và luôn mới mẻ, đâu phải cái gì cũng có tiềN lệ, án lệ và để áp dụng, để quy chiếu và để đúc rút từ những thất bại cũ mà được. Vì có những điều chỉ có thể và đều có thể là lần đầu tiên của bạn. Nó giống như tình yêu. Chẳng thể nói mối tình thứ hai sẽ biết yêu hơn mối tình thứ nhất. Dù đúng là cũng có nhữNg điều đúc rút ra song tình yêu trên căn bản, không có những tình yêu giống nhau dù cùng yêu một người nhưng vào hai thời điểm khác nhau.

Một chút thôi, những ý nghĩ viết vội trong lúc chờ bài để duyệt. Một chút thôi khi đụng phải những câu “không thể làm khác được.” Và một chút thôi từ ngọn lửa luôn cháy trong tôi, những khát vọng hôm nay sẽ phải khác hôm qua cho cuộc đời mình không tù đọng, cho ngày đi qua nhiều màu sắc, cho khi nhớ về không lẫn lỗn giữa từng mảng ký ức cùng chủ thể.

Kể tội con gái nhân ngày 20/11

Phóng sự gây ân oán lớn nhất của bố Pi với bút danh Hoàng Lan là “Con gái Hà Nội Bây Giờ.” Các cô gái Hà Nội khi ấy đọc xong chỉ muốn tìm ra cái “con Hoàng LaN” nào đó mà đánh chửi cho một trận. Không lẽ bố Pi đã quên? Không phải vậy sao mà nhằm đúng ngày này lại viết một: KỂ TỘI CON GÁI??? Thì cứ đọc đi, thử xem có đúng là con gái quả đáng tội hay không.

Này thì Y.V, V.A, H.N... đáng ném đá! Những người con gái như vậy không đáng ném đá ư? Ừ, lỗi tại vì yêu. Vì yêu mù quáng mà chấp nhận người yêu quay lại, chụp lại những cảnh đó rồi tung lên mạng. Trên phim, ảnh đâu chỉ có Y.V, V.A, H.N một mình? Nhưng kẻ bị Ném đá đếN chết... tên là Y.V, V.A, H.N.

Mỗi ngày trung bình có ba phụ nữ bị bạo hành (Thời sự VTV tối nay vừa đưa trong một phóng sự ngắn về Bạo Hành Gia Đình). Nhưng con số đó chẳng là chi. Mỗi ngày, người ta vẫn cười lăn cười bò hoặc kể cho nhau nghe những câu chuyện về tật hay cằn nhằn, nói lắm của các bà vợ. Phải vì điều đó dùng để bao biện cho con số hàng trăm ngàn phụ nữ (những người vợ là chủ yếu) đang bị bạo hành?

Những bà mẹ kế thì gọi là dì ghẻ, mẹ ghẻ còn những ông bố dượng thì không bao giờ bị gọi là cậu ghẻ, bố ghẻ. Có phải vì chỉ có phụ nữ mới độc ác và tàn nhẫn với con riêng của chồng? Thế còn những ông bố dượng cưỡng hiếp con riêng của vợ? Những ông bố dượng bán con riêng của vợ lấy tiền uống rượu? Những ông bố dượng đánh đập con riêng của vợ thì sao?

Phụ nữ tóc vàng hoe luôn là những câu chuyện cười được nhiều người ưa thích. Thế còn các chàNg trai tóc vàng hoe thì sao? Không lẽ chỉ có phụ nữ ngu ngốc còn không có đàn ông ngu ngốc?

Mà nói đếN tóc, sao con gái thời nay đú đởn và mất gốc đến thế? Còn đâu những mái tóc dài truyền thống? Truyền thống ơi! Người cũng không bao giờ nhắc đến búi tó củ hành truyền thống ở nam giới hay sao? Truyền thống ơi, người thiên vị các cô gái hay người là cái mác để lắm kẻ mượn vào dán lên những nhân danh mà bức hiếp, áp đặt phụ nữ?

Vũ khí mạnh nhất của phụ nữ tại sao không phải là sự tinh tế hay là cái gì mà lại là nước mắt? Phải vì chết danh phái yếu mà nước mắt trở thành quyền năng tối thượng? Nước mắt để mua lòng thương hại của đàn ông chăng? Sao lại vô lý thế?

Đến cả yêu một người kém tuổi mình cũng bị VTV6 – một đài nhân danh giới trẻ lên tiếng nhắc nhở như một sự khác biệt cần xem xét lại. Sao lại thế? Phụ nữ chỉ được yêu kẻ hơn tuổi mình thôi sao? Cùng là 50 tuổi, một cụ ông có thể lấy một cô gái 18 thì tại sao cụ bà ấy lại bị cho là quái sự???

Rồi những ông chồng đáng kính ơi, nếu ông ở lại nhậu nhẹt thì đó là sự quảng giao còn phụ nữ thì bị quy là vô trách nhiệm, là gái đốn, đàn bà hư hỏng, vợ thối nát...

Ôi, người ta nhân danh cái gọi là “thuần phong mỹ tục” để ném đá những người phụ Nữ không chính chuyên, ăn mặc hở hang hay gì gì đó trong khi các đấng nam nhi tha hồ trần trùng trục chạy xe trên đường.

Không phải vì quá yêu phụ nữ mà họ đòi hỏi người phụ nữ phải mang những phẩm chất này kia. Ngụy biện! Chỉ là sự ích kỷ và ham muốn thể hiện quyền lực mà định ra những quy tắc đạo đức, những dấu hiệu nhi nữ thường tình để bắt phụ nữ thuần phục theo.

Buôn bán phụ nữ không phải là cung cấp cho các quý ông hay sao? Phụ nữ trở thành món hàng là bởi đàn ông là các chủ thương.

Cứ ầm ầm đòi bình đẳng giới nhưNg chính phụ nữ lại là người từ chối quyền bìNh đẳng. Đó là những người luôn tự nhắc mình: “Là phụ nữ thì phải chịu thôi...”, “là phụ nữ khổ lắm...”... Hay những người phụ nữ hiểu nhầm về bình đẳng giới như có thể hút thuốc, đua xe, đánh nhau... như nam giới thì mới gọi là bình đẳng giới. Rồi những người phụ nữ cam chịu đời đau khổ chỉ vì “là phụ nữ cuối cùng vẫN là người khổ nhất...”.

Thân em như tấm lụa đào. Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai?

Phận đàn bà mười hai bến nước, trong Nhờ đục chịu.

Trai Năm thê bảy thiếp, gái chính chuyên một chồng.

...

Ôi kho tàng ca dao tục ngữ dạy ta bằng ám chỉ toàn vàng ròng đấy mà không dạy ta rằng còn có cả những kim loại cũng màu vàng nhưng không phải là vàng.

Có khi nào chợt hỏi: Tại sao Việt Nam có Bà Trưng, Bà Triệu, có u Cơ, Lê Ngọc Hân, NguyêN Phi Ỷ Lan, Bà Chúa Kho, Bà Chúa Liễu...? Trong khi Trung Quốc từ Võ Tắc Thiên, Từ Hi Thái Hậu, Chung Vô Diệm... đều chỉ là loại đàn bà làm tan hoang đất nước?

Và vì Đất Việt xưa theo chế độ Mẫu Hệ.

Là vì nền văn minh lúa nước.

Tôn vinh phụ nữ!

Còn Trung Quốc là văn minh Thảo Nguyên, săn bắn. Tôn vinh nam nhi.

Nhưng rồi, vì cớ can chi mà phụ nữ càng về sau càng cơ cực và bị hạ thấp? Vì Bắc Thuộc 1000 năm. Nhưng thời đó đã qua lâu rồi sao vẫn còn nhiều kẻ cố níu?

Ôi, phụ nữ!

Người đã bao giờ nhớ ra mình cũng 9 tháng 10 ngày trong bụng mẹ không ít hơn, chẳNg nhiều hơn nam giới. Sao càng lớn, người càNg thiệt thòi quá đỗi?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh là một trong những truyện teen rất hay mà các bạn không nên bỏ

21-07-2016 120 chương
Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em? là một truyện teen có nội dung xoay quanh cô nàng Tường Vy, ngây

21-07-2016 20 chương
Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại là truyện teen của tác giả Himasu Rin mình thấy rất hay nên giới

21-07-2016 25 chương
Binh pháp tỏ tình

Binh pháp tỏ tình

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tháng năm có

27-06-2016
Ngọn hải đăng

Ngọn hải đăng

"Đừng bao giờ rời mắt hay buông tay khỏi người mình yêu nhé. Bởi chỉ một tíc tắc

24-06-2016
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Tình nhạt

Tình nhạt

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Cái nút áo

Cái nút áo

Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ

28-06-2016

Polly po-cket