Hoa Phượng ngừng nhịp chân, quay sang nhìn thẳng vào mắt Tú, bắt đầu cuộc khẩu chiến mới:
bạn đang xem “Ánh Hồng Hạnh Phúc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!-Theo anh thì sách dịch của nước ngoài mới có giá trị phải không?
-Nó hơn hẳn truyện kiếm hiệp – Anh ta khẳng định.
-Theo tôi thì chúng như nhau thôi. Này nhé! Truyện kiếm hiệp, bay tới bay lui, chưởng qua chưởng lại, vậy mà vui.
-Thật ra, với loại sách này thì có hơi khó hiểu một chút, nhưng có cái hay riêng của nó. Tác giả viết văn thâm thúy nên khi đọc, phải chịu khó suy nghĩ mới có thể hiểu.
Hoa Phượng phát giận:
-Anh muốn ám chỉ tôi không có kiến thức chứ gì?
-Ồ! Không. Tôi không có ý đó – Vĩnh Tú vội phân bua - Phượng đừng giận. Tôi chỉ muốn giới thiệu vài cuốn sách hay cho Phượng đọc thôi.
Hoa Phượng mím môi ngồi im:
-Phượng uống nước cam nữa không?
-……
-Phượng ăn kem không? Bích đã cắt bánh rồi, để tôi lấy cho Phượng một miếng nhé.
Tú nói xong, đứng dậy đi đến bàn để bánh. Một lát sau, Vĩnh Tú trở lại với dĩa bánh kem trông thật thấp dẫn.
-Bánh kem nè Phượng.
-……
-Tôi xin lỗi. Đừng giận nữa.
-Ai them giận anh.
-VẬy Phượng ăn bánh đi.
-Không ăn.
Vĩnh Tú nhìn cô, thở dài:
-Hoa Phượng này! Nếu cô không thích thì tôi sẽ không nói những chuyện đó nữa, nhưng cô ăn bánh đi. Bánh sinh nhật của Bích đấy, không phải của tôi đâu.
Hoa Phượng rất muốn tiếp tục giận, nhưng mùi kem thơm phức xộc vào mũi khiến cô không dằn nổi cơn them, nên đưa tay cầm lấy. Sao lại không ăn nhỉ? – Cô nghĩ – Mình giận anh ta thôi mà, chứ bụng dạ thì đâu có tội gì mà phải bị đói.
Cô im lặng ngồi múc từng muỗng bánh nhấm nháp ngon lành. Cô say sưa ăn đến sạch dĩa. Khi ngước lên, bắt gặp Tú vẫn đang nhìn mình, Hoa Phượng chìa cái dĩa không ra:
-Tôi ăn xong rồi.
Tú cầm lấy để qua một bên rồi hỏi:
-Phượng ăn nữa không?
-Thôi.
-Ngon không?
-Ngon lắm. Sao anh không ăn?
Tú lắc đầu:
-Nhìn cô ăn, tôi cũng thấy no rồi.
CẢ hai cùng cười, làm Hoa Phượng quên cả giận. Vĩnh Tú đột ngột hỏi:
-Chừng nào chân Hoa Phượng tháo băng?
-Cũng sắp rồi.
-Tới lúc đó, tôi mời Hoa Phượng đi ăn kem, hoặc uống cà phê nhé.
-Cũng được.
-Nhớ nhé.
-Nhớ chứ sao không.
o O o
Vĩnh Tú đứng trên ban công nhìn xuống đường. Đêm nay trăng thật sang, trời đầy những ánh sao lấp lánh. Những chiếc lá trên cây lay động theo từng cơn gió thổi. Tú cảm thấy long mình đang rộn rã một niềm vui khó tả.
Anh nhớ đến buổi tiệc sinh nhật hồi chiều, cũng là dịp để anh làm quen với Hoa Phượng, được ngồi kế bên, tha hồ ngắm nghía thật kỹ gương mặc xinh xắn và nụ cười lém lỉnh của cô hàng xóm.
Đã mấy tuần nay, ngày nào Vĩnh Tú cũng ra đây nhìn sang bên sân nhà Hoa Phượng, anh thấy cô hay ngồi dước gốc cây mận cùng một cô bạn. Trông hai cô gái lúc nào cũng vui vẻ chuyện trờ riú rít. Tú đoán chắc hai cô thân nhau lắm. Anh rất muốn làm quen nhưng cảm thấy ngại, sợ hai cô lại đem anh ra chọc quê.
Nhưng hôm nay thì thật là thích thú, anh rất cám ơn Ngọc Bích đã tổ chức một buổi tiệc sinh nhật đúng như long mong đợi của anh bao lâu naỵ Để anh có dịp nói chuyện, làm quen, và hơn thế nữa là Hoa Phượng đã chấp nhận kết bạn với anh.
Có một cô bạn hang xóm xinh xắn và dễ thương như Hoa Phượng, Vĩnh Tú bỗng thấy cuộc sống ở quê nhà thật là lý tưởng.
Nhà Hoa Phượng đã tắt đèn từ lâu. Đêm nay, hình như anh em nhà cô ấy đi ngủ sớm hơn mọi ngày.
Ánh trăng chiếu rọi lên người Vĩnh Tú làm chiếc bóng anh đổ dài xuống đường trông gầy guộc, lẻ loi. Một chiếc lá ướt đẫm sương rơi trên áo làm Tú chợt rùng mình.
Anh quay vào nhà, không quên nhìn một lần nữa chiếch xích đu không có bóng người ngồi.
Đang ngồi xem ti-vi thì chuông điện thoại reo, Hoa Phượng chồm người tới bàn, với lấy ống nghe:
-Alô.
-Hoa Phượng phải không? - Giọng Công Dinh nhỏ nhẹ bên tai làm cô hơi bất ngờ.
-Ừ. chân em sao rồi?
Đạ, sang ngày mốt là được tháo băng rồi.
-Vậy à? – Công Dinh có vẻ ngập ngừng - Dạo này anh bận rộn quá, không đến thăm em được. Em có buồn không?
-Em không buồn đâu.
-Em đang làm gì đó?
-Em đang coi ti-vị Anh ở đâu gọi cho em vậy?
-Anh đang ở Vũng Tàu, chắc tuần sau mới về Sài Gòn được.
Nghe đến đây, Hoa Phượng có vẻ tiếc rẻ vì chỉ còn có hai ngày nghỉ thoải mái mà lại không có Công Dinh.
-Tuần sau à? Tới lúc đó, em đã đi làm lại rồi.
-Ừ, Thanh Trà có đến chơi với em thường không?
-Nó thì chiều nào cũng ở đây tới tối mới về. À! Nhưng hôm nay thì không, tại vì hồi chiều em đi với anh Huy tới nhà chị Bích dự sinh nhật.
-Vậy hả? Vui không?
-Cũng tàm tạm, nhưng bánh thì ngon tuyệt.
Tiếng Dinh cười trong máy:
-VẬy thì tuần sau anh về rồi mình đi ăn bánh kem, uống cà phê há.
-Chịu liền.
Tiếng Công Dinh lại vang lên:
-Hoa Phượng này! Anh sẽ cố gắng lo công việc cho xong càng sớm càng tốt để về cho rồi, ở ngoài này một mình buồn quá chừng.
-Sao lại buồn?
-Tại nhớ em.
-Anh xạo quá.
-Trời đất! Nói thật mà em không tin sao? Thôi, em ngủ sớm đi.
Đạ, bye.
Chương trước | Chương sau