-”Có chuyện gì sao? Dạo này cứ nửa đêm là em lại sợ hãi…”
bạn đang xem “Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin? ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!-”Tôi làm anh tỉnh à?”
-”Cái đó không quan trọng, mai tôi đưa em đi viện, phải khám rồi thuốc thang cho đàng hoàng”
Mai? Mai chẳng phải thử độc gì đó ư? Lắm chuyện thế làm gì?
-”Không cần phức tạp thế đâu???”
-”Cần, tôi nuôi em mà em cứ gầy tong teo mang tiếng…”
-”Đằng nào chả chết, gầy béo quan trọng gì…”
Lan thở dài, Việt giải thích:
-”Con người chứ có phải thần tiên đâu mà chả phải chết, nhưng lúc sống thì cho ra sống chứ…nhìn người cũng phải có tý hồng hào chứ…em nhìn lại mình xem…xanh ngắt từ đầu tới chân…”
Hắn liếc sang, giật mình khi thấy một giọt lệ lặng lẽ rơi từ khóe mắt, lẽ nào hắn đã sai, giữ nàng bên mình, khiến nàng khó chịu tới vậy??? Hắn khẽ xoa mái tóc nâu hạt dẻ:
-”Ai làm cho em buồn, là tôi sao?”
-”Không, anh không cần phải thấy ăn năn, tôi tự nguyện…”
-”Tự nguyện gì? Tự nguyện bên tôi?”
-”Tự nguyện bên anh…tự nguyện thử thuốc cho anh…”
-”HẢ? Em nói cái quái gì thế?”
-”Tôi chỉ có yêu cầu nhỏ, nếu tôi chết, anh đừng chôn, tôi không muốn nằm lạnh lẽo dưới đất, anh có thể …”
Chưa kịp nói hết câu, nàng đã bị Việt véo má, quát:
-”Em điên à, mơ ngủ chưa tỉnh à?”
-”Không, tôi rất tỉnh táo, tôi đang nói chuyện nghiêm túc…”
-”Nghiêm túc cái đ…gì, đang sống khỏe mạnh sao lại lỗi những chuyện xui xẻo ra nói? Thuốc nào?”
-”Thôi đừng trả vờ nữa, tôi biết hết rồi, tôi đã vô tình nghe thấy, chẳng phải anh có một loại độc cần tôi thử ư? Ngày mai?”
Việt nhìn Lan, ánh mắt rất lạ, sau đó hắn phá lên cười, mặc cho nàng ngơ ngác, hắn cũng không thể dừng…
-”Cho nên…cho nên…em nghĩ…nghĩ tôi để em thử độc…”
-”Không phải sao?”
Việt lại cười…
-”Đấy là lý do khiến thái độ em thất thường vậy sao? Hằng đêm lo sợ…em hâm mẹ nó rồi…”
-”Này, anh ăn nói cẩn thận…kẻo tôi lại đổi ý giờ…”
-”Sao không hỏi tôi? Tự để bản thân khổ sở vậy?”
Nói đoạn, hắn kéo nàng vào trong lòng ôm chặt:
-”Thử thuốc là cho chuột…em ngu vậy?”
-”Thật không?”
-”Ngốc ạ, nếu thực sự trên đời có tình huống cần người uống thuốc độc thì tôi thà uống chứ không để em uống, yên tâm ngủ ngon đi…”
Nàng khẽ rung người…câu nói vừa rồi…chả nhẽ, Việt cũng có cảm xúc như nàng??? Khẽ ngước lên anh:
-”Tại sao?”
Đại ca mang tiếng to xác, uy lực, mà đối diện với đôi mắt này lại ngần ngại, có chút do dự, anh đành trả lời cho qua:
-”Mẹ tôi dặn đàn ông không nên để phụ nữ chịu thiệt…”
Có thế thôi sao? Vậy là nàng lại suy nghĩ nhiều rồi…
-”Vịt này, nhiệm vụ của anh giao cho tôi là gì thế?”
-”Vẫn chưa nghĩ ra… nhưng sẽ nhẹ nhàng thôi, không phải chết đâu, yên tâm ngủ đi…”
-”Khi nào nghĩ ra thì nói cho tôi biết luôn”
-”Ừ…”
Nàng vẫn ở trong lồng ngực hắn, hít thở mùi thơm từ hắn, bất giác tim đập rất mạnh, nàng hỏi:
-”Ngủ chưa?”
-”Chưa…em mất ngủ à?”
-”Không…tôi bảo này?”
-”Bảo gì?”
-”Nếu có một người con gái bây giờ tỏ tình với anh, anh thấy sao?”
Hắn hơi thả lỏng nàng, nhổm dậy nhìn ánh mắt tò mò:
-”Em định tỏ tình với tôi…”
Người nàng cảm thấy nóng rực, mặt mũi phừng phừng, may mà tối nên hắn không phát hiện ra.
-”Không, tất nhiên là không rồi…tôi có điên đâu…”
Cảm giác thất vọng, hắn nằm xuống, đáp:
-”Ừ, tôi sẽ từ chối…”
Câu trả lời khiến nàng cũng thất vọng không kém:
-”Vì sao? Còn chưa biết đối tượng là người như thế nào cơ mà?”
‘Đồ ngốc…em ngốc lắm…chẳng phải vì em hay sao…tim bé thế này…sao chứa nổi người khác ngoài em?’ Nhưng nàng vừa nói gì? Nàng nói điên mới tỏ tình với hắn, chắc hẳn giờ nàng cũng nghĩ có điên mới yêu hắn chăng? Việt sợ, giờ mà nói ra tình cảm của mình chắc dọa nàng sợ thêm, thôi thì, lại một câu lấp liếm:
-”Tôi giờ cần tập trung sự nghiệp…”
Sực nhớ ra một điều gì rất quan trọng, Việt hỏi:
-”Sao em lại tự nguyện…uống thuốc ý…Hả? Nghĩ là chết …sao còn tự nguyện…?”
Nàng rất sợ hắn hỏi mà, tưởng quên rồi mà lại hỏi…Chẳng biết làm sao ngoài trả vờ ngủ…
…………………..
-”Dậy rồi à?”
-”Sao anh dậy sớm thế?”
-”Ừ, ăn sáng thôi…”
Nàng không kiêng nể, ăn rất ngon lành, cả tuần nay, vì suy nghĩ mà chẳng ngon miệng, Việt thấy thế cũng vui lây:
-”Ăn đi cho béo…”
-”Anh vỗ béo tôi làm gì?”
-”Thích thì vỗ…”
-”Có lẽ làm anh thất vọng rồi…tôi ý, dáng người từ khi sinh ra đã vậy, dù ăn bao nhiêu cũng không béo, dáng người mẫu đó!”
Nàng hồn nhiên nói, hắn tý sặc cơm, được, đợi xem sau này tôi làm bụng em to ra, xem em có còn ‘dáng người mẫu’ không. Nghĩ vậy, lông mày khẽ nhếch, hắn cười tủm tỉm.
**********************
-”Anh! Anh hơi gầy đó…”
-”Em vẫn xinh xắn như ngày nào…Uống gì?”
Việt kéo ghế cho Trâm Anh, lịch sự trả lời.
-”Sữa chua đánh đá đi…Lâu lắm em mới vào Nam, hôm nay nhất định anh Việt phải dẫn em đi chơi…”
Nghĩ mà chán chết, nhưng cũng nhờ cô em này mà hắn có hợp đồng với Bảo Minh, anh trai nó còn đang ở đây chiều mai gặp anh thương lượng thêm vài thứ trong hợp đồng, rồi thăm thú công ty, giờ mà trả lời phũ thì cũng không hay; hắn nhanh nhẹn nở nụ cười đẹp như hoa:
-”Tại hạ với người đẹp lúc nào cũng sẵn lòng…”
….
Chuẩn bị rời đi, hắn lấy điện thoại, ấn số 1:
-”Tý Cẩm tới đón em nhé…tôi có việc…”
-”Này…tôi muốn thương lượng…”
-”Nói.”
-”Hôm nay tôi đi chơi với bạn tý được không? Bạn tôi đưa đi…”
Hắn hơi cau mày, nhưng thôi, dạo này nàng căng thẳng, cho đi chơi một tý:
-”Được, nhưng đừng hi vọng nhiều, em biết tôi mà…”
-”Tôi biết…”
Việt cúp máy, còn đang mải suy nghĩ xem tự nhiên lại lòi đâu ra bạn thì Trâm Anh gọi với:
-”Anh Việt, đi thôi…”
-”Okie, …”
Chương trước | Chương sau