Không Nỡ…
-”Ừ, tôi biết rồi…”
Minh dập máy, vươn vai sảng khoái, đang định vòng tay qua ôm người yêu thì nàng đã dậy từ lúc nào …
-” Tình yêu ơi…Con thỏ con của anh đâu rồi…”
bạn đang xem “Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin? ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Anh gọi nàng, giọng đầy trầm ấm, nàng đang ở trong bếp, quay lại nhoẻn miệng cười:
- “Em đây, dậy rồi à…”
-”Ừ, chủ nhật mà em dậy sớm thế…”
-”Cũng sớm sủa gì đâu, ngủ ngon không?”
-”Có em ngủ chả ngon…qua đây ở với anh luôn nhé!!!”
Anh luồn tay qua eo bé xinh, cưng nựng, đôi môi mật ngọt của anh khẽ hôn lên chiếc cổ cao trắng nón nã:
-”Em này, cậu Duy vừa gọi điện, có khi…”
-”Em biết rồi…”
-”Hả, anh còn chưa nói mà, em biết chuyện gì cơ?”
-”Thì sáng nay em xem tin tức…có phải anh sắp vào Nam nhận giải thưởng cho doanh nhân trẻ và doanh nghiệp xuất sắc của năm không???? Đúng chưa? Thấy em thông minh không? Cung hỉ cung hỉ? Đại gia lại sắp được lên truyền hình rồi…Osin tôi xin bái phục bái phục…”
-”Ừ, thì là thế, nhưng anh đang định bảo…”
-”Sao nhận giải gì mà không vui thế, anh định bảo gì cơ…”
Ghé qua thơm vào chiếc má phúng phính, anh chậm rãi:
-”Anh định cử Duy đi nhận thay…”
-”Anh làm thế sao được? Giá kể anh đang bận việc ở nước ngoài thì mới làm thế được chứ? Như thế là khinh thường ban tổ chức đó…”
-”Nhưng anh không muốn….”
-”Không muốn gì>< Không muốn nhận giải á, eo anh hâm à, người ta thích còn chẳng được…”
-”Ặc, cái cô này, sao mà cô ngốc thế? Tôi là tôi không muốn rời xa cô ý…”
-”Trời ạ, có hai ngày thui mà, người yêu cứ như con nít ý…anh phải đi chứ, càng có tiếng, công ty càng phát triển…”
-”Biết là thế, hay phu nhân đi cùng anh nha…đi mà…đi mà…”
Nàng nhìn anh, cười hiền, đoạn múc thìa súp quay ra đút cho anh, từ tốn:
-”Chàng ơi, chàng quên là tui cũng đang cong mông lên hoàn thành báo cáo thực tập và viết luận văn tốt nghiệp à, tuần sau nữa tui bảo vệ rồi còn gì…”
-”Thế anh không đi nữa, quyết thế đi”
Không thể để người yêu bỏ bê sự nghiệp vì mình, nàng quyết chí bắt anh đi, dùng hết lời lẽ thuyết phục, nào là tốt cho mọi người, tốt cho chàng, nào là nàng sẽ rất tự hào nếu được nhìn thấy người yêu được lên tivi, nào là anh đi về nói gì nàng cũng nghe, nào là tối nay nàng sẽ ở lại nhà anh luôn tới thứ ba anh về…phải mất cả ngày năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng anh cũng chịu nghe theo; buổi tối, nàng lật đật đi xếp áo quần và đồ dùng cần thiết để sáng mai anh còn bay…
-”Anh đi có hai ngày một đêm, sao mà phu nhân cứ xếp đồ như là muốn tống anh ra khỏi nhà thế?”
-”Toàn thứ cần thiết cả, em làm sẵn ít đồ ăn, tới đây không quen thì cho lò vi sóng nhé…cả thuốc đau bụng đau đầu …ở ngăn này nhé…”
Nhìn nàng tỷ mẩn dặn dò, lòng anh lại chẳng nỡ rời xa:
-”Hay là tối nay nhận giải xong anh bay về luôn?”
-”Không được, ở lại tham gia các hoạt động đi…thôi mà…có một ngày thui mà…em không ngoại tình được đâu, yên tâm đi nhé!”
Béo mũi nàng, anh hậm hực:
-”Cô mà léng phéng với thằng nào thì đừng có mà trách…”
-”Haha, lúc đó thì anh còn làm được gì nữa…” Nàng cầm chiếc gối, ném vào đầu anh, trêu trọc: “Cái đầu hay tưởng tượng nè, anh thật…haha”.
…………………………
Sáng dậy, mặt mũi anh ỉu xìu, thơm nhẹ vào trán nàng rồi nặng nề xách vali lên xe…Nàng lúc đầu vẫn còn cười tươi, sau một mình ở trong nhà, tự nhiên nhớ anh ghê gớm. Hôm nay anh không đi làm nên nàng cũng chẳng cần đến công ty, thực ra thời hạn thực tập của nàng cũng gần hết, giờ anh là người cho điểm chứ ai, ‘không cho ta A á, đừng có mà trách, làm chăm chỉ thế cơ mà’, nàng sung sướng nghĩ thầm, đoạn ngồi viết nốt đồ án tốt nghiệp.
4h chiều, cảm thấy ở trong nhà có chút bí bách, nàng lật đật ra ngõ đi dạo…Trời hôm nay cao và xanh thế, trời đẹp mà lòng nàng ỉu xìu vì nhớ anh…chẳng bằng cái hôm mưa to gió bão mà có anh ở bên…nàng bước chẫm rãi, hít thở bầu không khí trong lành, lòng có chút buồn…Chán, người con gái đang định quay về nhà thì một chiếc xe màu đen, 7 chỗ đỗ rầm trước mặt. Còn chưa kịp hiểu gì thì mấy tên côn đồ đã lao xuống, bịt mặt cô bằng chiếc khăn mùi xoa ướt, nàng lịm đi, chúng nhanh chóng đưa nàng lên xe chạy vút…
Hiểm Nguy
-”Sướng rồi nhé! Mày ý, chuẩn bị ăn mặc xinh đẹp ra mà đón chàng…”
-”Ha, cuối cùng thì ông trời cũng có mắt, mày cho tao số mấy thằng đấy, tao muốn đích thân nói chuyện”
-”Việc này cứ để tao, mày nhúng tay làm gì…” Dương phân trần.
-”Không, tao không yên tâm, mày cứ đưa số đi, không phải lo…”
-”Ừ, đây…”. Ngọc sung sướng, gọi điện cho tên cầm đầu dặn dò.
……………………..
Trong căn phòng tối đen như mực, nàng chuếnh choáng tỉnh dậy, đây là đâu thế này, sao nàng không nhớ gì cả, chân tay bị trói chặt; trước mặt nàng sao toàn những người to lớn, săm xổ đầy mình, mặt mũi đáng sợ, khiếp đảm, nàng kêu theo phản xạ:
-”AI? CÁC NGƯỜI LÀ AI? THẢ TÔI RA?”
-”Bình tĩnh đi cô em, người yêu em đã bán em cho chúng tôi rồi…bình tĩnh đi nào…”
-”Ngậm miệng lại, tôi không cho phép các người nói thế, thả tôi ra…tôi có thù oán gì với các người… ”
-”Thả thả cái đ…b… bố mày; đã bảo người yêu mày bán mày cho bọn tao rồi mà…”
-”Thả tôi ra, CÓ AI KHÔNG, CỨU TÔI VỚI….CỨU VỚI”
-”ĐKm, mày có la cả ngày cũng không có ai đâu…”
-”CỨU TÔI….”
“Bốp…”
Phát trời giáng xuống khuôn mặt nhỏ bé, một tên lo lắng:
-”Đại ca, nếu nó ngất là hỏng chuyện, cô chủ đã dặn…”
-”Đưa tao xô nước…”
Hắn đổ rào vào người nàng, không thương tiếc, đoạn ra lệnh:
-”Thuốc đâu đưa nó uống rồi hành sự cho nhanh, đêm dài lắm mộng…”
-”Dạ đây ạ…”
-”Con này há miệng, mau, bướng à, á à, chưa đứa nào bướng được với ông nhé…há mau…bốp …bốp…”
Hắn tát liên tiếp, nàng vẫn cố cầm cự, đôi bàn tay to lớn, hung hãn bóp lấy miệng, răng nàng vẫn cắn chặt, nàng không biết chúng định cho nàng uống thuốc gì, nhưng chắc chắn là không thể uống…Đôi bên giằng co, cuối cùng thì hắn cũng thành công, viên thuốc đã được tống vào miệng, tuy nhiên, chẳng mấy chốc người con gái ấy đã liều mạng nhổ ra, tên cầm đầu tức điên, quát:
-”Mẹ con chó, bố mày muốn nhẹ nhàng rồi, chúng mày, đưa kim tiêm cho tao…Đm, lần này tao sẽ cho mày hưởng 3 liều luôn…đùa với bố à…”
Lần lượt từng mũi tiêm chọc vào cánh tay, đau nhói, nàng kêu la thảm thiết, kêu bố, kêu mẹ, kêu bạn bè, kêu anh…nhưng chẳng một ai trả lời, chẳng một ai…Vậy là số nàng đã tận rồi ư? Theo suy đoán, có lẽ sẽ là thuốc ngủ ư? Rồi bọn côn đồ này sẽ thi nhau hành hạ nàng? Hay chúng sẽ tiêm cho nàng liều thuốc chuột, cho nàng ra đi yên bình? Hay là HIV???? Được một lúc, nàng vẫn tỉnh, ‘hóa ra chúng không tiêm cho mình thuốc ngủ, cũng chẳng phải thuốc chuột? Chúng định làm gì? Mình có thù oán với ai?’ chúng cởi trói , mừng lắm, nàng toan bỏ chạy…Sao mà lạ thế này? Người yếu mềm, cảm giác thậm chí chân tay cũng không phải của mình, nàng ngã xuống đất, nằm bất động…Mấy gã đàn ông cười lớn, bàn tay dơ bẩn của chúng cấu xé chiếc váy hồng, mơn trớn khắp da thịt trắng nõn…nước mắt chảy dài trên khuôn mặt người con gái tội nghiệp…sao chúng không cho nàng chết luôn đi, tại sao? Tại sao lại bắt nàng thức tỉnh chứng kiến cảnh này? Đầu óc trống trải, nàng nghe loáng thoáng tiếng bàn tán, cười cợt:
-”Anh em chuẩn bị camera nhanh, quay nét tý còn về lĩnh thưởng?”
-”Cô Ngọc đã nói hình ảnh càng nét, càng chân thực càng thưởng nhiều…HAHAHA”
Ngọc ư? Là Ngọc ư? Nàng xót xa, bây giờ thì nàng đã hiểu, Ngọc làm như này làm gì? Để lấy lại anh ư? Dùng cả thủ đoạn này ư? Lần đầu tiên, trong nàng có cảm giác phẫn nộ tới vậy…tại sao cùng là con người, cùng là phụ nữ với nhau…còn cùng nàng cắp sách tới trường 3 năm liền lại có thể làm thế???…Chỉ có đôi mắt mở được và bộ não suy nghĩ, còn toàn bộ cơ thể nàng – đã không thuộc về nàng nữa rồi…Tên cầm đầu thô thiển cởi đồ, đau khổ tột cùng, nàng thà chết trước chứ nàng không muốn chứng kiến toàn bộ lũ khốn nạn ấy, từng đứa, từng đứa…Nàng nhắm chặt mắt, miệng khẽ mấp máy: “Tạm biệt anh…”, đoạn dồn hết sức lực lên đầu lưỡi, nàng muốn – cuộc sống của nàng, kết thúc tại đây, trước khi nàng phải chứng kiến những điều dơ bẩn này!!!
……………………….
4 tiếng trước:
-”Chúng mày bắt được nó rồi chứ?”
-”Dạ thưa chị, mọi việc vẫn thuận lợi ạ”
-”Tốt!” Ngọc mỉm cười.
-”Nó vẫn đang hôn mê, thuốc ngủ hơi nặng, chị thích thì bọn em xử luôn!!!”
-”Tao cấm, hỏng hết việc, đợi đi, đợi nó tỉnh lại, chúng mày muốn làm gì thì làm, nhớ quay lại cho cẩn thận…”
-”Dạ? ”
-”Nhớ cho nó uống trước khi…, tao không muốn nhìn thấy nó chống cự, phải làm như nó vẫn tỉnh, vẫn biết,…nói chung làm cho nó giống như tình nguyện vậy!!!”
-”Vâng, em đã chuẩn bị 1 liều thuốc tê và 2 liều kích dục như chị dặn ạ…”
-”Tốt, các chú cứ làm đi, về ắt có thưởng xứng đáng…”
Cô người mẫu dập máy, cười điên loạn, thích thú.’Giờ trời cũng chẳng cứu được mày con ạ, haha’
Anh Xin Lỗi
“Đó là một chiều trời cao xanh vời vợi, gió thổi vi vu…có một cặp đôi đùa giỡn trên bãi biển cát trắng xóa…
-”Ê, nhìn em viết gì nè?”. Người con gái thích thú hỏi.
-”MU….là cái gì thế, anh chả hiểu gì?” Chàng trai vờ vịt trêu người yêu…
-”Nỡm ạ, vòng thêm trái tim ở ngoài nữa nè…hehe, thích quá”. Cô gái thích thú reo lên!
-”Á à, anh biết rồi, MU phải không, nhưng anh không thích MU, anh thích Arsenal cơ, em phải viết Arsenal rồi vòng trái tim bên ngoài ý…khà khà…như thế này này… ”
-”ANH…GHÉT ANH…”
Đoạn, cô gái giận dỗi, chạy ra xa đùa nghịch – chàng trai ngồi trên bãi cát- mắt không rời – cái cô bé đang nhảy nhót, cười toe cười toét ấy chính là tình yêu của đời chàng đó – chàng, chính là người đàn ông may mắn nhất trên đời…
Lẽ nào là biển xanh ghen tỵ với chính hạnh phúc của chàng? Một con sóng to, lớn đột nhiên ào tới, người con gái kêu cứu, chàng cứ chạy, chạy, chạy mãi mà chẳng thể đuổi kịp nàng, xa dần, xa dần, và cuối cùng, biển im sóng lặng, trời quang mây tạnh…nhưng nàng thì đâu mất…chàng gọi thất thanh…gọi mãi…gọi mãi…mà nàng chẳng trở về…”
Minh giật mình tỉnh giấc, trán vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, nhẹ người khi biết đó chỉ là một cơn ác mộng, với lấy điện thoại, đại gia bắt đầu nhắn tin cho người yêu:
Chương trước | Chương sau