Nếu Hiểu Tranh trở thành con dâu của mình thì đó sẽ là điều mà Joon Ha mong đợi nhất. Thế cũng coi như là đã hoàn thành tâm nguyện của Joon Ha trước lúc mất. Joon Ho cũng có hạnh phúc, chẳng phải sao?
bạn đang xem “Adeline Bên Sợi Dây Đàn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Bọn con… chia tay rồi”. Joon Ho nói mà ánh mắt không thể kiềm chế được nỗi đau đớn, “Con sẽ đính hôn với Ha Na. Nhưng con muốn sau khi đính hôn sẽ đi du học”.
Han Je Jin ngạc nhiên nhìn Joon Ho một lúc lâu mà không biết nói gì.
Viện trưởng Choi nhìn con trai. Ra nước ngoài ư? Có lẽ đây là chuyện tốt. Mấy năm nay Joon Ho đều sống trong cái bóng của anh trai đã mất, sống trong sự dằn vặt, đau đớn. Bị một chiếc gông vô hình kìm chặt mà không thể nào thoát ra được. Vậy thì hãy bỏ qua đi, có lẽ trong môi trường mới nó sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
“Được, cứ làm như thế đi…”. Viện trưởng Choi thở dài rồi nói…
Tiếng đàn trầm lắng trong căn phòng nhỏ.
Hiểu Tranh đến phòng đàn luyện đàn giống như mọi ngày. Cũng chỉ có lúc luyện đàn cô mới phần nào quên đi những nỗi muộn phiền và đau khổ ấy.
Cánh cửa khép hờ bỗng nhiên được mở ra, Da Woo chạy vào phòng.
“Hiểu Tranh, cậu biết anh mình sắp đính hôn chưa?”. Da Woo thở hổn hển rồi nói một câu như sét đánh bên tai Hiểu Tranh.
Tiếng đàn dừng đột ngột, Hiểu Tranh ngây người nhìn cô ấy.
“Ngày kia anh Joon Ho sẽ đính hôn với Ha Na. Hơn nữa sau khi đính hôn sẽ lập tức đi du học. Nghe nói đã làm xong mọi thủ tục rồi”.
Thật sao? Hiểu Tranh thất thần cúi đầu. Chả trách mà Chul Kang nói anh không đi học. Đính hôn… nhanh vậy sao? Đi du học nữa sao? Anh không muốn nhìn thấy mình nữa sao…
“Hiểu Tranh?”. Da Woo lo lắng nhìn cô rồi nói, “Cậu không sao chứ?”.
Hiểu Tranh lắc đầu rồi nói: “Mình không sao”.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói dịu dàng: “Hiểu Tranh, ngăn cậu ấy lại đi, hãy bảo cậu ấy ở lại. Chỉ cần em ngăn cậu ấy thì cậu ấy sẽ không đính hôn. Chỉ cần em nói thì cậu ấy sẽ ở lại”.
Hiểu Tranh ngoảnh đầu lại thì thấy Chul Kang đứng ở cửa.
Chul Kang nhìn Hiểu Tranh: “Đừng để mình phải hối hận. Nếu yêu cậu ấy thì hãy giữ cậu ấy lại”.
Sân bay Seoul.
Trong phòng chờ chuyến bay đi Pháp. Joon Ho với khuôn mặt không chút biểu cảm đứng giữa đám đông người đến tiễn…
Vô vàn lời chúc phúc, dặn dò vang lên bên tai nhưng Joon Ho lại không hề để tâm.
Cô ấy… có đến không? Ánh mắt của anh bất giác nhìn về phía cửa sân bay.
Sân bay rộng lớn, người qua lại đông như trẩy hội, nhưng lại không có hình bóng mà trái tim anh mong chờ.
Tiếng loa thúc giục hành khách lên máy bay không ngừng vang lên. Cô ấy… vẫn không đến.
Vì sao lại mong đợi cơ chứ? Joon Ho tự cười nhạo mình. Chút ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt vụt tắt. Anh tạm biệt những người đến tiễn, quay người đi về phía cửa kiểm tra an ninh…
“Anh Joon Ho, Hiểu Tranh tặng anh cái này”. Đột nhiên Da Woo lớn tiếng gọi Joon Ho, hơi giận dỗi, cô nhét món quà vào tay Joon Ho rồi nói, “Cô ấy mong anh hạnh phúc!”.
Trên máy bay, Joon Ho mở món quà. Đó là chiếc móc khóa bằng thủy tinh màu vàng. Hạnh phúc? Mất em rồi anh còn có thể hạnh phúc được sao? Nhớ đến khoảng thời gian hai người ở bên nhau, Joon Ho nhắm mắt, thở dài. Hiểu Tranh, nếu sự gặp gỡ của chúng ta là một bất ngờ, vậy thì đó là bất ngờ đẹp nhất trong cuộc đời của anh. Em đã từng rung động trước anh cho dù chỉ trong một khoảnh khắc chưa? Mọi thứ đều thật đẹp, anh tưởng rằng em sẽ là thiên thần của cuộc đời anh. Vì sao? Vì sao trong nháy mắt tất cả mọi thứ đều thay đổi. Đó chỉ là một giấc mơ thôi sao?
“Joon Ho, anh muốn uống chút gì không?”. Ha Na hỏi.
Joon Ho giật mình mở mắt. Anh đang ở trên chuyến máy bay đến nước Pháp. Những chuyện nên hay không nên xảy ra đều đã xảy ra.
Cây ngô đồng cao lớn đứng sừng sững trong gió đông.
Một hình bóng xinh đẹp nhưng cô đơn đứng dưới tán cây.
Nhẹ nhàng vuốt ve cành lá, Hiểu Tranh thất thần: Cái cây này đã từng là chỗ bí mật của anh. Chỉ có điều sau này anh sẽ không đến đây nữa.
Hiểu Tranh ngẩng đầu, từ từ ngắm nhìn bầu trời ở phía sân bay.
Hãy bay đi. Nếu bầu trời này có khói mù, vậy thì hãy sống thật hạnh phúc ở một vùng trời nắng ấm khác…
Hoàng tử bóng rổ Joon Ho đã đi du học châu Âu.
Thông tin không hề được báo trước này gây xôn xao khắp trường Seoul. Mọi lời bàn tán và suy đoán vang lên không ngớt:
“Trời ơi! Sao đột nhiên hoàng tử cool nhất, đẹp trai nhất của chúng ta lại bỏ đi đi, hu hu…”.
“Nghe nói Lee Ha Na cũng đi cùng”.
“Vậy có phải cô ta đi cùng Choi Joon Ho không?”.
“Còn phải nói nữa, từ trước đến nay hai người họ rất thân mật mà…”.
“Nhưng Choi Joon Ho đi rồi thì cái bạn Hiểu Tranh kia phải làm thế nào? Chẳng phải là họ đang hẹn hò sao?
“Hoàng tử phải sánh đôi với công chúa. Bạn Hiểu Tranh kia thì có cái gì cơ chứ, chắc chắn là đã bị anh ấy bỏ rơi”.
“Thật đáng thương…”.
…
Cùng với những lời bàn tán đó là những ánh mắt muôn hình muôn vẻ… đồng tình có, chế nhạo có, hiếu kỳ có… dồn về phía Hiểu Tranh.
Hiểu Tranh lặng lẽ chịu đựng tất cả. Khuôn mặt bình tĩnh đến nỗi không nhìn thấy bất kỳ nét biểu cảm nào. Nhưng mỗi lần nghe đến tên của Joon Ho, trái tim lại nhói đau.
Tại nhà của giáo sư Hàn.
Trong phòng đàn trang nhã, Hiểu Tranh ngồi trước cây đàn ôn lại bài cũ như mọi ngày. Bài tập về nhà lần này là Ngư Tiều vấn đáp (4), Hiểu Tranh hít một hơi, bàn tay nhẹ lướt trên dây đàn, bắt đầu bài diễn tấu của mình…
Hàn Âm Ái ngồi trên chiếc ghế trước mặt Hiểu Tranh. Đôi lông mày hơi chau lại khi nhìn cô.
Hiểu Tranh hôm nay không giống mọi ngày. Khuôn mặt không có nụ cười, đôi mắt u ám không có nhiệt tình như trước đây. Vốn dĩ là một người rất nhạy cảm nên Hàn Âm Ái đã đoán ra vài phần.
“Tằng”. Một nốt nhạc rối loạn. Hiểu Tranh giật mình, lập tức quay sang nhìn cô giáo.
Giáo sư Hàn vẫn bình tĩnh lắng nghe, khuôn mặt không chút biểu cảm. Hiểu Tranh vội vàng điều chỉnh tâm trạng, tiếp tục bài diễn tấu của mình.
Cuối cùng cũng đã chơi xong. Hiểu Tranh đứng dậy, chờ đợi lời đánh giá của cô giáo mà trong lòng lo lắng không yên.
Hàn Âm Ái nhìn Hiểu Tranh một lúc rất lâu, sau đó thở dài và nói: “Hôm nay chúng ta luyện đến đây thôi. Em hãy nói một chút về nghệ thuật của bản nhạc này”.
Đáp án là: “Bản nhạc phổ hiện còn lưu giữ của Ngư Tiều vấn đáp xuất hiện lần đầu tiên vào thời nhà Minh. Bản nhạc thông qua việc Ngư – Tiều có được niềm vui giữa chốn non xanh nước biếc, biểu đạt sự khinh ghét đối với những kẻ chạy theo danh lợi. Bản nhạc dùng phương thức đối đáp giữa ngư phủ và tiều phu, dùng điệu “thăng” (lên cao) để biểu thị câu hỏi, dùng điệu “giáng” (xuống thấp) để biểu thị câu đáp. Giai điệu phóng khoáng, dạt dào, thể hiện thần thái thong dong tự tại của Ngư – Tiều. Đúng như trong Cầm học sơ luật đã viết: Ngư Tiều vấn đáp ý vị sâu xa, thần thái phóng khoáng, mà cảnh núi non nguy nga, sông nước vời vợi, tiếng rìu chặt gỗ, tiếng ca vui sướng, thấp thoáng ẩn hiện dưới đầu ngón tay. Tới đoạn Ngư – Tiều vấn đáp, sẽ khiến người ta cảm thấy núi non trùng điệp’. Bản nhạc này thể hiện một tâm thái siêu nhiên nhập thế”.
Giáo sư Hàn mỉm cười hỏi lại: “Em cho rằng mình đã thể hiện được những điều đó chưa?”.
Hiểu Tranh không nói gì, chỉ cúi đầu…
Thấy Hiểu Tranh như vậy, giáo sư Hàn lắc đầu nói: “Em thể hiện bản nhạc một cách bất an, nóng vội, không những không có cảm giác phóng khoáng, siêu phàm mà còn mang lại cho người ta cảm giác giống như rơi xuống bùn lầy, tâm trạng quanh quẩn, rối bời. Em cứ tiếp tục thế này thì không ổn”.
“Thưa cô, em…”. Hiểu Tranh lo lắng muốn nói gì đó nhưng lời nói tắc nghẹn ở cổ họng, không biết bắt đầu từ đâu”.
Hàn Âm Ái nói với Hiểu Tranh: “Có những chuyện chúng ta phải trải qua và phải học cách từ bỏ. Khi nào em tĩnh tâm lại thì hãy đến đây”.
Giáo sư Hàn dõi theo hình bóng của Hiểu Tranh, nhẹ vuốt ve cánh hồng trắng, những chuyện đã qua lại hiện về trước mắt.
Trong một thành phố cổ, tiếng cười vui vẻ của cô gái và tiếng chuông vui tai vang khắp đường đi.
“A! Min Ho, anh đi chậm thôi”.
“Âm Ái à, có phải dạo này em gầy đi không? Sao anh có cảm giác giống như đang đèo kẹo bông thế nhỉ, ha ha…”.
“Min Ho, buổi tối em dẫn anh đến quán trà Trung Quốc để thưởng thức văn hóa Trung Quốc. Em mời còn anh trả tiền”.
Ánh đèn khiến bóng hai người đổ dài xuống đường. Cô gái ngả người vào lưng chàng trai. Thực sự rất muốn cả đời này sẽ như thế, mãi mãi, mãi mãi…
“Min Ho, anh nhất định phải về Hàn Quốc sao?”. Hàn Âm Ái bình tĩnh nhìn bạn trai. Cuộc sống trước đây chỉ có luyện đàn và luyện đàn, chính anh ấy đã mang đến cho mình thế giới muôn màu. Cô giáo nói tiếng đàn của cô đã có tình cảm. Min Ho là hòn đảo xanh trong cuộc đời của cô, nhưng vì sao thời gian ở lại lại ngắn ngủi như thế.
“Âm Ái, cùng anh đến Hàn Quốc nhé! Anh là con cả. Bố anh bệnh nặng, anh có trách nhiệm phải tiếp quản xí nghiệp. Đây là tâm huyết cả đời của bố anh”. Min Ho buồn rầu nhìn cô gái mà mình yêu say đắm. Sự kiên cường, độc lập và tài năng của cô khiến anh đắm say. Nhưng bây giờ cô cũng khiến anh mơ hồ. Đối với anh mà nói, nghệ thuật chỉ là một phần tô điểm cho cuộc sống, là một thú vui. Anh không hiểu sự kiên cường của cô. Sau khi về Hàn Quốc, họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Anh có thể cho cô mọi thứ tốt nhất. Cô cũng có thể tiếp tục chơi đàn tranh.
Ở sân bay, Min Ho chờ đến giây phút cuối cùng mà không thấy hình bóng ấy đâu. Anh nhìn hai tấm vé trên tay mà cảm thấy hụt hẫng.
Cô gái nằm trên chiếc giường trải hoa hồng trắng trong phòng. Cô đọc tấm bưu thiếp mà không kìm được nước mắt: “Âm Ái, anh không hiểu sự lựa chọn của em, nhưng anh tôn trọng nó. Em biết vì sao anh tặng em hồng trắng không? Bởi vì nó giống em, giống ánh trăng. Những ngày anh không có ở đây, hãy để chúng thay anh ở bên em. Đây là chìa khóa và địa chỉ nhà anh. Anh đợi em ở Hàn Quốc”. Min Ho, anh có trách nhiệm của anh. Em có niềm đam mê của em. Đối với anh, đàn tranh là một nhạc cụ nhưng đối với em, nó là một phần của cuộc sống. Em biết nó từ khi em nhận thức được cuộc sống này.
Bắt đầu từ hôm ấy, hoa hồng trắng trở thành loài hoa mà cô yêu thích nhất. Mỗi tháng nhận hoa gửi theo đường hàng không trở thành niềm mong đợi lớn nhất của cô.
Không biết lo sợ điều gì, có thể là lúc ấy Hàn Âm Ái nghĩ rằng hôn nhân sẽ làm mất đi không gian tự do cho nghệ thuật.
Chờ đợi, bàng hoàng, nhớ nhung, từ chối, giằng co…
Thời gian cứ trôi đi lặng thầm như thế. Hoa nở quá sớm là một sai lầm đẹp. Hoa nở quá muộn cũng là một sai lầm đẹp. Vận mệnh đã an bài nhưng nếu không đấu tranh và theo đuổi thì cũng chưa chắc đã có được hạnh phúc và tình yêu.
Khi cô nhận ra điều này thì thứ đón chờ cô là thiệp vàng chữ hỉ. Cô dâu trông rất nhanh nhẹn, tháo vát. Nghe nói cô ấy xuất thân cao quý, nhất định sẽ trợ giúp cho Min Ho trong con đường sự nghiệp. Cô mong họ sẽ hạnh phúc.
Em là một áng mây trên bầu trời
Thỉnh thoảng chiếu vào trái tim anh
Anh không cần ngạc nhiên hay vui mừng
Áng mây ấy sẽ tan biến trong nháy mắt
Chúng ta gặp nhau trên bãi biển đêm khuya
Anh có phương hướng của anh
Em có phương hướng của em
Anh nhớ cũng được
Nhưng tốt nhất hãy quên đi
Ánh sáng gặp nhau ở điểm giao này…
Không muốn trở về Bắc Kinh đầy ắp ký ức, ngóng trông hình bóng quen thuộc nhất ở thành phố xa lạ này.
Min Ho, một người tựa hoa hồng trắng như em có phải vẫn là “ánh trăng chiếu rọi đầu giường(5)”.
“Tình cảm luôn phải đối mặt với trở ngại, Hiểu Tranh, mong rằng em sẽ biết phải lựa chọn như thế nào. Đừng giống cô…”
Chiều tối, nắng nhàn nhạt chiếu xuống sân trường nhưng ánh mặt trời mùa đông lạnh giá, không có một chút hơi ấm.
Hiểu Tranh lang thang một mình trong sân trường. Từ sau hôm rời khỏi nhà giáo sư Hàn, mấy ngày liền cô không luyện đàn. Nhưng không luyện đàn thì biết làm gì đây? Cũng chỉ có thể đi như thế này mới cảm nhận được mình vẫn còn sống…
Màn đêm dần buông xuống, đen đặc. Gió đông buốt giá càng khiến không gian trở nên hiu quạnh. Những sợi tóc dài như tơ của Hiểu Tranh bay bay trong gió. Ánh đèn yếu ớt khiến bóng cô đổ dài xuống đường, cô đơn và lẻ loi…
Chương trước | Chương sau