XtGem Forum catalog
Vũ điệu thanh xuân

Vũ điệu thanh xuân


Tác giả:
Đăng ngày: 23-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 90 đánh giá )

Vũ điệu thanh xuân

↓↓

Khi anh đang chuẩn bị ra giường bệnh thì ngay tại quầy trực anh đã gặp Vân Anh. Cô chào anh vẫn với nụ cười hồn nhiên vui vẻ. Anh giật mình rồi cũng chào lại cô. Anh không ngờ mình gặp lại cô ấy sớm đến vậy...

bạn đang xem “Vũ điệu thanh xuân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


4.


Hai bờ môi chạm vào nhau. Nảy lữa. Rồi những bàn tay mân mê da thịt nhau trong cơn điên loạn của tình yêu. Ngọn lữa trong cả hai đang cháy. Anh và Vân Anh...


Anh ghì cô trên chiếc giường từ lâu anh không nằm, kể từ khi Bảo Nhi ra đi.


Cu Bin đã theo mẹ anh ra ngoài.


Những lớp quần áo tuần tự được rũ xuống...


Hai con người trần tục,với những nỗi đau đang cố hoà quyện vào nhau...


Mẹ của Vân Anh là một người thực vật. Bà nằm trong khoa nhưng không phải bệnh nhân của anh nên anh không biết rõ. Vân Anh nói có đôi lần đã gặp anh tại khoa nhưng lúc nào gương mặt anh cũng đăm chiêu nhìn bệnh án. Nhưng thật ra, dù có thấy Vân Anh đi nữa, anh cũng không dung nạp được vào đâu mình vì những gì Bảo Nhi để lại vẫn là qua lớn, vẫn mãi còn dằn vặt...


Mẹ của Vân Anh bị như thế là sau một tai nạn giao thông nghiêm trọng mà kẻ thủ ác thây vì gọi cấp cứu đả bỏ chạy mất. Anh hỏi cô có cảm thấy tuyệt vọng, thấy cuộc đời bất công hay không. Cô đáp bằng một nụ cười quen thuộc và một cái lắc đầu. Cô cũng đã từng buồn, đã từng muốn buông xuôi, thấy đời không còn ý nghĩa...Cô đã từng ngã quỵ khi hay tin mẹ mình có thể sẽ mãi mãi là một người sống mà như đã chết...Nhưng khi nắng vàng hong khô những giọt nước mắt,nỗi đau tôi luyện thành công một trái tim quả cảm,cô siết chặt tay và đứng lên từ những ngổn ngang bất hạnh của đời mình...


Mẹ cô gặp chuyện ngay trước lúc cô đính hôn cùng bạn trai. Mọi chuyện ngừng trệ và trở nên tồi tệ khi bạn trai cô thấy cô thay đổi khi bắt đầu đi vào các quán bar thường xuyên và về với nồng nặc mùi rượu. Anh ta dĩ nhiên không thể chấp nhận hôn thê của mình như vậy được và tiếng chia tay được nói ra. Cô bình thản đón nhận nó như là biết trước. Cô làm thế là vì cô tìm hiểu được người gây ra bi kịch cho mẹ cô là một người hay lui tới quán bar này. Và thế là những điệu nhảy ngỡ như cuồng điên trong dánh hình gợi cảm mà cô trưng ra chỉ như là một cách tiếp cận để tìm ra công lý cho người mẹ mãi nằm yên trong một giấc ngủ dài.


Anh biết được chuyện. Những thành kiến ban đầu trong anh bị ánh sáng tươi trẻ và đẹp đẽ của cô làm cho tan chảy. Cô trở thành một người thân trong gia đình khi anh nhờ cô kèm thêm cho cu Bin trong hè vào buổi tối. Nhưng chủ yếu là anh không muốn cô la cà tới quán bar nhiều cạm bẫy đó nữa...


Nhưng ngọn lửa đòi lại công lý trong người Vân Anh thì vẫn ngùn ngụt cháy. Không thể cản cô, anh đành mỗi khuya lặng lẽ đưa cô đến quan bar đó, rồi ngồi một góc, yên tĩnh quan sát cô không rời mắt bất cứ một phút giây nào.


Có hôm Vân Anh mệt mỏi vì không tìm được chút tông tích gì và tỏ vẻ chán chường, lặng lẽ đi về phía bàn anh ngồi. Hai người ngồi im bên nhau thật lâu dù tiếng nhạc chói tai vẫn khiến lồng ngực anh có cảm giác ngột ngạt. Anh như cố tìm chút gì đó để xóa bỏ sự buồn bã đang chảy dài trong mắt cô.Anh nói :


- Em nhảy nhìn thấy thích thật!


Vân Anh cười khảy :


- Trong không khí nổi loạn này, ý anh là nhìn em nhảy thích thật hay là kích thích thật...?


Câu trả lời của Vân Anh nằm ngoài mọi tiên liệu của anh. Thấy khuôn mặt ngẩn ngơ của anh, cô cười giả lả và xua tay:


- Em giỡn thôi. Em nhảy theo ý thích thôi mà. Đó là vũ điệu Thanh Xuân của em.


- Vũ điệu thanh xuân...?


- Anh cũng ra nhảy thử đi..Những lúc bế tắc nhất, nhảy múa làm em cảm thấy có năng lượng lại và không quên mục tiêu tồn tại của mình là gì...Tin em, ra nhảy với em một lần nhé!


Nói rồi Vân Anh kéo anh ra trung tâm sàn nhảy. Dĩ nhiên thân người cứng nhắc của anh không thể có một động tác nào ra hồn. Nhưng lòng anh thì cảm thấy có một dòng chảy gì đó khác lạ tưới qua, khi nhìn Vân Anh đắm mình vào cái gọi là vũ điệu thanh xuân của cô ấy. Cứ như nhựa sống, tuổi trẻ, khát vọng và thiện tâm căng tràn theo từng vũ đạo đầy mê đắm. Chợt anh nhớ lại có lầm nào đó Vân Anh đã từng nói với anh:


- Em chọn dành thanh xuân của mình ở đây, nhưng em không đốt cháy thanh xuân của mình một cách vô bổ bằng rượu,nhạc và những thứ hủy hoại bản thânn khác. Em ở đây,em nhảy, em làm tất cả, để em tồn tại chỉ vì duy một mục đích đó thôi... Em phải đưa hắn ta ra ánh sáng.


Trong những quán bar nhập nhằn sáng tối, nơi mà lằn ranh giữa giải trí và thác loạn, giữa thoác xác và buông thả, giữa nổi loạn và hủy hoại chỉ mong manh như một sợi tơ mỏng, thì vẫn có đây, một cô gái đang dùng thanh xuân của mình để đốt lên một ngọn lửa công lý bị những dập dìu gian dối vùi lấp đâu đó.


Vân Anh thở nhẹ theo những nụ hôn mãnh liệt của anh trên người cô. Những hơi thở gấp...


Cô xuất hiện bất ngờ trong cuộc đời hoang phế ấy,khiến anh lại nghĩ đến một gia đình khác. Mỗi ngày anh đi làm về, Vân Anh đang kèm cho Cu Bin học ngẩn lên và chào anh bằng nụ cười tươi trẻ đã trở thành "thương hiệu", hỏi anh :


- Hôm nay anh không trực à?


Anh thấy đâu đó ước mơ của nhiều năm trước hiện về. Ước mơ về một gia đình hạnh phúc. Ước mơ mà anh ngỡ là mình đã tìm thấy, nhưng rồi tan vỡ nhanh chóng cùng Bảo Nhi...Nó đang gợi lại qua những nụ cười của Vân Anh...


Những bữa tối bên mâm cơm đơn sơ, nhưng bốn người hòa chung một niềm vui cứ như là đoàn tụ. Những tiếng cười chan hòa ngày qua ngày thêu dệt lại hai từ đã dần phai nhạt trong tâm trí anh : Gia Đình...


Vân Anh hôn anh bằng tất cả khát khao của một cô gái thanh xuân. Anh đáp trả bằng cái siết ôm và bàn tay mân mê của một gã đàn ông mong được làm người truyền hơi ấm. Hai tâm hồn ấy, hai thân xác ấy đã quá cô đơn...


Nhà không có người khi anh về đến. Vân Anh đến như đã hẹn. Cả hai sẽ cùng nhau tập một điệu nhảy vui nhộn và sôi động để làm cho cu Bin bất ngờ trong tiệc sinh nhật. Những động tác được cô sửa cho anh từng li từng tí, miệng vừa hát một điệu nhạc réo rắc vui tai. Và, bất thần có một khoảng không im lặng xen vào. Đó là khi ánh mắt của họ gặp nhau. Ánh mắt dừng lại. Họ đọc được những nghĩ suy của đối phương vì đơn giản là họ cũng đang có những thứ giống như vậy trong đầu mình.Hai tay anh đang nắm tay cô bỗng nhiên như một bản năng phút chốc hóa thành một chiếc ôm.


- Đừng đến bar nữa...


- Không đến bar thì đi đâu?


- Về nhà anh,sống với anh...Vân Anh, đừng trả thù nữa, hãy sống chứ đừng tồn tại nữa được không ?


- vậy anh Hòa có đang sống không ?


Anh không biết cách trả lời cô. Nhưng có một ngọn lữa bùng lên dữ dội khiến chiếc ôm được gì chặt hơn.


Hai bờ môi tịnh tiến lại gần nhau như có một ma lực vô hình. Hai con tim như muốn xé tung lồng ngực để được chạm vào nhau, vuốt ve nhau,xoa dịu nhau...


Họ hôn nhau say đắm mãnh liệt. Anh bế cô lên đôi tay run rãy của mình. Hai bờ môi vẫn gắn thật chặt...Anh đưa cô vào căn phòng của hạnh phúc mà anh đã đánh mất. Căn phòng anh chưa từng vào kể từ khi Bảo Nhi đi khỏi- Từ đó đến giờ anh chỉ ngủ trong phòng của cu Bin- . Hai người quyện lấy nhau khi nhận ra đối phương là nữa kia còn thiếu của mình trong hành trình đầy gian khổ mà họ đã trải qua.Họ cần nhau trong lúc này...


Mái tóc tém với những cọng tóc sắc nhọn va vào khuôn mặt anh.Một cảm giác cho anh biết anh không nằm mơ. Cánh cửa phòng khép hờ vừa rung nhẹ, có lẽ mẹ vừa về tới. Mẹ cũng mặc anh. ..vì đó cũng là điều bà chờ đợi trong cái câu nói " Vân Anh là một cô gái tốt...". Bà cũng đủ đau lòng khi nhìn anh quằn quại trong nỗi nhớ thương vợ cũ rồi. Khởi đầu mới là thứ mà bà cần anh làm...


Chợt nhiên,chuông điện thoại reo lên.Vân Anh với tay cố chạm vào nó. Anh nói trong tiếng thở dốc :


- Mặc kệ nó đi em.


Vân Anh rút tay lại. Và những đam mê vẫn tiếp tục. Nhưng rồi một tia sét xẹt ngang qua đầu anh. Anh dừng lại trong đôi mắt ngỡ ngàng của cô. Anh lao tới chụp cái điện thoại đang đổ chuông. Cuộc gọi của Bảo Nhi.


Vân Anh nằm đó nghiêng mặt về phía bên kia. Hình như cô khóc. Được một lúc thì cô đứng dậy,nhặt quần áo lên rồi vào phóng tắm. Anh nghe xong thời gian và địa điểm của cuộc hẹn, ngồi dựa lưng vào tường và tự hỏi mình đang làm gì ? Mình đang muốn gì?


Vân Anh bước ra khỏi phòng tắm với y phục chỉnh tề, chào anh bằng một nụ cười quen thuộc...


Kể từ hôm đó cô không còn đến nhà anh nữa...


5.


Một năm sau.


Anh vẫn lẳng lặng sống bên cuộc đời.


Bảo Nhi đã bước thêm bước nữa.Cho đến ngày nhận thiệp cưới của vợ cũ, anh cũng chưa một lần nhìn thẳng vào mặt cô ấy mà nói tình yêu trong anh vẫn còn, nó khiến anh đau đớn và héo hắt ra sao, ám ảnh đến bít chặt mọi cánh cửa không cho thêm một tình yêu nào có thể đâm chồi


Vân Anh biến mất khỏi cuộc đời anh như là chưa từng xuất hiện. Anh đã từng nghĩ đợi đến năm học mới bắt đầu, khi anh đưa cu Bin đến trường sẽ gặp cô và xin lỗi. Nhưng cô không còn dạy ở đó nữa. Nghe đâu là do bị đuổi vì nhà trường phát hiện ra cuộc sống về đêm của cô. Còn theo một người bạn thân của cô, thì là do một phụ huynh gặp cô ở hộp đêm và sau khi không thể chèo kéo cô đi thuê phòng, thì người đó về tố cáo lên ban giám hiệu.


Anh ngẩn ngơ nhìn những bất hạnh đổ xuống cuộc đời bé nhỏ của Vân Anh. Người khác không thể hiểu được những chuyện cô đang làm.Họ không thể biết được đằng sau những nụ cười xinh tươi là một cuộc đời đầy những đau khổ.Họ càng không biết sau vẻ ngoài gợi cảm trong những đêm ở quán bar là một trái tim trong sạch, đi tìm công lý cho người mẹ hôn mê...


Anh biết tất cả, nhưng anh đã làm tổn thương cô. Bây giờ là quá muộn. Ngay cả một lời xin lỗi anh cũng không thể nói với cô.


Anh xin chuyển sang làm ở phòng có mẹ cô nằm. Vân Anh có để lại một lá thư cho bác sĩ điều trị của mẹ cô là nhờ chăm sóc bà giùm cùng với số viện phí lên đến 5 năm. Dù người ta đã từng nói với cô rằng, chỉ không quá hai năm thôi mà bà không tỉnh thì. ..


Cô cũng viết rõ ràng trong thư rằng tuyệt đối không được rút ống thở của bà. Hãy tin là bà vẫn đang đấu tranh để sinh tồn và xin bác sĩ đừng tước đi cơ hội mong manh đó.


Phòng này chỉ có bốn giường bệnh, nhưng thực tế chỉ có ba người đang nằm. Một giường luôn bỏ trống.Đó là nơi nhiều lúc anh ngủ quên khi theo dõi tình hình của mẹ Vân Anh. Và cũng tại đó, bao nhiêu lần anh đã mơ thấy cô trở về...


- Vậy anh Hòa có đang sống không?


- Anh không biết. Hay em dạy anh sống được không?


- Nhảy đi anh?


- Sao?


- Vũ điệu thanh xuân...


Giấc mơ cứ lẩn quẩn trong đầu anh những khi chập chờn nửa đêm về sáng.


Anh ngồi trong phòng giao ban của khoa để ghi thuốc. Bất chợt có điều dưỡng báo rằng sẽ chuyển một bệnh nhân mới vào giường trống của phòng anh phụ trách. Anh gật đầu rồi hỏi tình trạng của bệnh nhân mới. Điều dưỡng trả lời rằng đó là một cô gái trẻ, khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, rơi vào trạng thái hôn mê sâu do máu bầm trong não thất. Cô gái ấy được đưa vào viện bởi lực lượng công an. Và họ cho biết rằng, cô ấy đã bị đánh đập khi cố kềm chân hai kẻ khả nghi là thủ phạm của một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng vài năm trước...


Anh làm rơi bút xuống đất. Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ thất thần. Điều dưỡng đưa cho anh bệnh án. Nhưng anh không đủ can đảm để đọc lấy tên bệnh nhân. Anh sợ đó sẽ là Vân Anh. Anh lật úp hồ sơ lại và đi về phía phòng bệnh.


Bệnh nhân mới đã được đưa vào giường. Anh bước từng bước chậm và nghe rõ nhịp tim loạn lên. Anh đứng trước cửa phòng và hít một hơi thật sâu. Lâu thật lâu, anh mới mở cửa bước vào. Anh vẫn cầm úp bậnh án và không nhìn về phía bệnh nhân mới. Anh nhìn ra cửa sổ bằng kính đang khép. Nó phản chiếu hình ảnh khuôn mặt sợ hãi của anh.


- Vậy anh Hòa có đang sống không?


Anh nhìn về phía bệnh nhân đang nằm và câu hỏi một năm trước của Vân Anh lại trở về...


Đừng là em... Em còn phải nhảy tiếp vũ điệu thanh xuân của mình... Đừng là em...


Từng bước, từng bước anh tiến lại gần giường bệnh.


Ngoài trời chợt nhiên đổ xuống một cơn mưa. Hình như là trái mùa...


Thụy Phiên Nguyễn Phúc


↑↑
Vĩnh biệt Huyền Trân

Vĩnh biệt Huyền Trân

Ai đó nói, hình như ông nhà văn Đoàn Thạch Biền, rằng mẫu số chung của những mối

24-06-2016
Như chưa bắt đầu

Như chưa bắt đầu

"Có phải chia tay một người mình vẫn còn yêu, thì còn đau khổ hơn gấp nhiều lần

26-06-2016
Chuyện tình thư viện

Chuyện tình thư viện

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Hiểu nhầm trái tim

Hiểu nhầm trái tim

Tôi khóc òa lên. Những ngày ném bó hoa của Đăng vào một xó, những ngày la ỏm tỏi,

28-06-2016
Trà âm

Trà âm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Cành hồng có gai

Cành hồng có gai

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

26-06-2016
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly là một truyện ngôn tình võng du mình giới thiệu cho bạn nào

23-07-2016 4 chương
Niềm tin không lý do

Niềm tin không lý do

Tin vào con người là một chuyện khó khăn, nhưng chỉ bằng cách đó, chúng ta mới có cơ

29-06-2016