- Anh đã dặn em không nên để tất cả tiền vào một ví rồi mà?Quang xuất hiện trước mặt tôi và đưa cho tôi hộp sữa mát lạnh. Tôi cầm lấy hớp nhanh một ngụm rồi lại mếu.
bạn đang xem “Vác balo lên vai và đi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Làm sao bây giờ...làm gì giờ, em mất hết tiền rồi.
- Thì anh đã đứng ở đây rồi, còn làm sao với làm gì chi nữa. - Quang nhìn tôi cười, nụ cười giòn tan . Tôi chợt nhận ra một điều gì đó, cũng chẳng biết là điều gì, cảm thấy nhẹ nhõm, bình yên và thầm cảm ơn Viettel đã cứu tôi một bàn thua trông thấy.
Biển Nha Trang 11:30 tối - sóng vỗ bờ và lồng lộng gió.
Tôi thích nhất là ngắm biển đêm mặc cho chẳng nhìn thấy rõ những gì, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại cảm nhận tiếng sóng và những cơn gió là quá đủ để cảm thấy yên bình. Tôi và Quang, cả hai đi dọc theo bãi biển, cái ấm nóng trên cát như vây lấy chân tôi. Tôi bỗng dừng lại rồi xoáy chân sâu xuống cát, sóng biển tràn lên lạnh toát rồi cuốn lấy cát trôi tuột ra xa. Một cảm giác như cả thế giới sụp đổ dưới chân mình!Tôi huyên thuyên kể cho Quang nghe về mối tình đầu như trong cổ tích của mình. Và hi vọng về một ngày được quay trở về bên anh. Quang tròn xoe mắt nhìn tôi khi nghe những điều đó. Thật sự tôi ghét ánh mắt ấy, xa lạ, ngỡ ngàng.
Tôi quát:
- Anh thôi nhìn em bằng ánh mắt ấy được không?
- Anh xin lỗi! Nhưng anh muốn hỏi em điều này...- Anh hỏi đi.- Em không nghĩ đó chỉ là ngộ nhận thoáng qua sao? Yêu nhau chỉ hai tháng nhưng em lại đợi chờ 5 năm, nếu cậu ấy yêu em thì đã quay về với em từ lâu lắm rồi. Ngốc!
- Không đâu, anh ấy đã hứa sẽ cho em một cơ hội khi có thể mà. Người ta cũng còn quan tâm em cơ đấy...- Em khờ đến thế là cùng, phí thời gian 5 năm qua cũng để chờ một lời hứa an ủi kia à.
- Anh biết gì mà nói chứ, em chờ ai, yêu ai là quyền của em.- Tôi bỗng nổi cáu, chẳng biết vì sao.
Nhưng Quang không tỏ ra thái độ giận dữ, trái lại, cậu hạ giọng và nhìn sâu vào mắt tôi:
- Này Hạ! Anh...thích em! Tôi ngỡ ngàng, xoay mặt đi.
- Không! Em không muốn nghe anh nói thích em.
Tôi dừng lại câu chuyện bằng một thái độ vô cùng giận dữ rồi bỏ chạy, để lại Quang một mình ngoài bãi biển.
4. VỤT MẤT
Tôi nhận được thiệp cưới của anh - mối tình đầu mà tôi luôn khắc khoải mong chờ.
- Anh quyết định cưới vợ thật sao? Sao anh không cho em cơ hội quay về? Anh thật độc ác và ích kỉ. Em ghét anh...ghét anh...- Tôi khóc ròng và trách móc những điều vô nghĩa
- Em cũng đi tìm người khác đi, đừng mong chờ ở anh nữa Hạ à!- Tại sao anh lại đưa thiệp cưới cho em, anh không sợ em sẽ phá tan tiệc cưới của anh à?Anh mỉm cười và xoa đầu tôi như những ngày tôi và anh đã từng yêu nhau.
- Vì anh luôn xem em là em gái và em sẽ không làm như thế, đúng không?- Anh không nhớ những ngày ta đã yêu nhau sao?
- Quá khứ đã qua và em cũng đừng dằn vặt mình nữa. Đến bao giờ em mới có thể quên đi anh mà đi tìm người mới cơ chứ, ta không hợp nhau, níu kéo nhau về cũng sớm tan vỡ. Anh luôn ở cạnh em nhưng với vị trí của một người anh trai.
- Làm sao em có thể buông khi quá khứ quá êm đềm và ngọt ngào hả anh?
- Chẳng ngọt ngào đâu em à. Anh chẳng biết nói với em những điều này bao nhiêu lần rồi, sao em không thể hiểu và buông tất cả để nó trôi đi. Cho cả anh, em và mọi thứ nhẹ nhàng đi đôi phần.
- Em buông! Em sẽ buông được chưa? Vừa lòng anh chưa? Em sẽ không đến đâu...và em cũng không cần đến sự thương hại của anh. - Tôi hét lên trong những giọt nước mắt vỡ tan và quay mặt đi tránh ánh mắt của anh.
- Em không đến cũng không sao. Hạnh phúc sẽ đến với em mà! Hãy quên những tháng này đã qua, nó sẽ chẳng bao giờ lặp lại một lần nào nữa. Em phải quên anh, nếu không anh cũng chẳng biết làm gì khi nhìn em khóc như thế cả.
Tôi không đáp chỉ gật đầu đầy hờn giận. Anh chẳng nói thêm gì rồi bước đi bỏ lại tôi và những ngày tháng yêu nhau ở một góc trời. Tôi vẫn ngồi yên trên ghế đá và dõi theo bóng anh. Tôi xé tung thiệp cưới rồi bỗng chốc nước mắt lại trào ra, vương trên miệng, mặn đắng. Chẳng hiểu sao, tôi lại cầm điện thoại lên và gọi cho Quang. Khi Quang vừa nhấc máy, tôi không biết phải nói gì, nói thế nào và nói ra sao. Tôi chỉ khóc.
- Em đang ở đâu thế?
- Hức...hức...
- Em đang ở đâu?
- Em...hức...hức...em....
- Ở đâu?
- Công...viên...
Tôi chỉ nói có bấy nhiêu đó thôi rồi dập máy. Vì nước mắt tuôn ra nhiều đến nỗi khiến tôi không thể nào nói được thành lời. Tôi không biết làm sao để mình ngừng khóc, nước mắt ở đâu sao lại tuôn ra nhiều đến như thế. Tôi ngang ngạnh, bướng bỉnh, kiêu ngạo mọi ngày đâu rồi? Tôi gục đầu vào thành ghế mà cứ ngỡ đấy là bờ vai anh, nức nở. Hi vọng một ngày nào đó được trở về bên anh bây giờ chẳng còn nữa, anh đã thuộc về người con gái khác không phải là tôi. Điều đó khiến tim tôi quặng thắt, nhói thật sâu. Đau lắm!
- Có chuyện gì thế Hạ?Tôi ngẩn đầu lên nhìn Quang đang ngồi bên cạnh tôi.
- Em lau nước mắt đi. -Quang đưa cho tôi chiếc khăn có thêu hoa rất đẹp-Trông em cứ như con mèo mà hôm qua em và anh cùng xem vậy...
Chợt, Quang cúi người nhặt những mẩu giấy đỏ mà tôi đã xé, ghép lại.
- Anh đừng làm như thế được không? - Tôi nghẹn ngào, nói trong tiếng nấc.
Như hiểu ra tất cả mọi chuyện mà không cần bất cứ lời kể nào của tôi, Quang ngẩn đầu nhìn tôi hồi lâu rồi chợt lấy lại chiếc khăn, tự tay lau những giọt nước mắt ấy. Lần đầu tiên, tôi cho phép Quang chạm vào tôi như thế. Lần đầu tiên, tôi muốn tựa vào bờ vai Quang nhiều như thế...
- Em đừng khóc nữa, rồi mọi chuyện sẽ nhanh chóng trôi quá thôi! Đôi khi ta phải học cách chấp nhận một sự thật thay vì phải đau khổ vì nó em à...
- Hết rồi! Hết thật rồi, anh ấy sẽ thuộc về người khác mất thôi...- Tôi gục đầu vào vài Quang mà nước mắt cứ tuôn trong vô thức.- Hết rồi! Hết rồi! Hết thật rồi...
Những ngày sau đó, tôi vẫn khóc rất nhiều. Mỗi lần như thế Quang luôn bên cạnh tôi như một con gấu bông biết cách làm dịu lòng người. Quang làm đủ mọi cách để tôi vui mặc dù không muốn nhưng tôi vẫn cố nén nỗi buồn để cậu ấy biết rằng : Tôi - một đứa con gái không bao giờ dễ dàng gục ngã như thế.
Mùa hè năm đó, tôi cố gạt nước mắt qua một bên và tiếp tục thực hiện những chuyến đi của mình. Đó chính là Đà Nẵng - quê ngoại! Khác với mọi lần, không để dòng trạng thái trên facebook, tôi quyết định rũ Quang cùng đi. Bởi đơn giản, tôi chợt nhận ra khi ở bên cạnh Quang tôi có một cảm giác gì đấy mà có thể gọi thành tên. Và đó là Bình Yên!
- Sao em lại muốn đến Đà Nẵng?- Em muốn ngắm cầu sông Hàn xoay.Vì khi xoay, nó mang một ý nghĩa rất lớn...
- Ý nghĩa gì?
- Nếu anh đến đó cùng em, em sẽ nói cho anh nghe...
Chuyến xe lướt êm trong màn đêm đưa tôi và Quang cùng nhau ra Đà Nẵng. Suốt đêm tôi nhìn những ánh đèn nhấp nhoáng trượt qua mắt trong vài tích tắc, nhìn khuôn mặt của Quang hiện lên những nét đẹp mà ngày nào tôi hờ hững đi. Tay Quang vẫn nắm chặt lấy tay tôi ngay cả khi cậu ấy ngủ, mùi điều hòa lạnh khô cong khiến tay Quang dường như siết chặt lấy tay tôi hơn nữa. Rũ bỏ hết mọi quá khứ liên quan đến mối tình đầu, tôi nghiêng đầu tựa vào vai Quang, ngủ một cách bình yên nhất. Tôi tỉnh dậy và nhận ra mình đang ở trong bệnh viện. Chân tôi bị không cử động được, một phần cánh tay phải, đầu, mặt và dường như khắp cơ thể đầy những vết trầy xước, tươm máu, đau thắt. Tôi không hiểu tại sao tôi lại ở đây? Tôi nhớ đêm qua tôi vẫn đang trên chuyến xe nắm tay Quang về với Đà Nẵng kia mà? Quang đâu rồi? Tại sao bây giờ lại như thế? Xung quanh tôi, những tiếng la hét như dậy lại trong tôi điều gì đó, mơ hồ, loáng thoáng qua. Đau! Tôi hét lên nhưng chẳng nhớ được gì.
- Đây là đâu thế? - Tôi hỏi cô y tá vừa bước vào.
- Đây là bệnh viện đa khoa tỉnh Đồng Nai. Chị không nhớ chuyện gì xảy ra sao?
- Tôi...tôi...
Tôi chợt nhớ lại vụ tai nạn đêm qua, chiếc xe đang chạy bỗng rít phanh lên một cách kinh hoàng. Tiếng phanh xe kinh hoàng đến nỗi tôi có thể cảm nhận sự ma sát rất lớp giữa lốp xe và mặt đường, âm thanh ấy như làm cả cánh rừng cao su tỉnh giấc. Chiếc xe chao đảo. Rồi chẳng biết biết gì đã làm chiếc xa lật ngã, một chiếc xe tải lao tới, ánh đèn xe lóe lên trước mắt rồi nhanh như cắt hất tung mọi thứ. Sau một tiếng " Ầm!" rất lớn, có cái gì đó nặng lắm đè lên người khiến tôi không thể nhúc nhích được. Tôi cố vùng vẫy trong sự đau đớn để thoát ra nhưng vô dụng. Trong đêm tối, tôi chập chờn nghe tiếng la, tiếng hét, tiếng khóc. Tôi cố lên tiếng gọi : Quang! ...cứu em...cứu em với...- Nhưng chẳng nghe lời đáp trả.
Bố mẹ tôi và những người thân, kể cả Lâm - cậu bạn thân của Quang, đã đến thăm và chăm sóc cho tôi. Tôi hỏi Lâm về Quang, Lâm bảo cậu ấy chấn thương đầu khá nặng vẫn còn đang cấp cứu. Ngay lúc ấy, tôi thật sự rất muốn chạy đến bên Quang, ôm chặt cậu ấy vào người. Nhưng phải mất cả tuần mới thuyết phục được mẹ và ba cho phép tôi làm điều đó. Khi tôi vừa đến mẹ Quang nhất định không cho tôi gặp cậu ấy, mặc cho tôi cố năn nỉ van xin nhưng vẫn không có tác dụng. Làm mẹ, ai cũng thế thôi! Làm sao có thể thứ lỗi cho một người đã suýt đẩy con trai mình vào chỗ chết. Huống hồ gì Quang lại là đứa con trai duy nhất.
Những ngày sau đó mẹ Quang có đến tìm tôi và bảo tôi tránh xa cậu ấy ra, gia đình chuyển Quang vào bệnh viện ở Sài Gòn. Tôi lặng người nhìn theo. Mọi thứ xung quanh nhạt nhòa và sụp đổ.
Mẹ và dường như cả gia đình Quang nhất quyết không cho tôi và cậu ấy gặp nhau, giữ luôn điện thoại và máy tính. Tôi cố nhờ Lâm giúp đỡ nhưng cũng chỉ là hỏi thăm tình hình sức khỏe đã đỡ hơn trước chưa mà thôi. Mãi hơn hai tháng sau, tôi thở phào nhẹ nhõm khi Lâm bảo Quang đã ổn và đã đi lại được nhưng chợt xót xa khi Lâm bảo cậy ấy nhớ nụ cười tỏa nắng, nhớ bàn tay ấm áp...của tôi.
Giờ đây, tôi nào dám xuất hiện trước mặt Quang, nếu ngày hôm ấy Quang không đi cùng tôi thì có lẽ bây giờ mọi chuyện sẽ khác. Những khi tôi thật sự rất nhớ Quang, rất muốn gặp cậu ấy. Tôi nghĩ ra hàng trăm cách để có thể gặp nhau nhưng thoáng nghĩ rồi thoáng lo âu, tôi thấy mình không xứng đáng để gặp cậu ấy thêm một lần nào nữa. Có hôm Quang lấy điện thoại của Lâm gọi cho tôi, khi tôi vừa nhấc máy, tất cả nghẹn ngào và tôi chẳng biết nói gì. Quang bảo hẹn gặp tôi ở Mimosa, tôi ừ nhưng rồi không đến. Tắt điện thoại, không login facebook và yahoo. Tôi chọn cách trốn chạy im lặng thay vì đối diện với Quang. Nhưng một ngày, hai ngày, ba ngày...Quang đã nhận ra được điều gì đó. Quang đã nhắn tin tìm tôi nhưng tôi không xuất hiện. Tôi thật sự rất sợ đối mặt với Quang. Và rồi một lần cam đảm cuối cùng , tôi gọi điện thoại cho Quang và nói: " Đừng gặp nhau nữa..." Nói xong, tôi tắt nguồn điện thoại và lặng lẽ tìm đến cầu sông Hàn.
"Quang à! Thật sự em đã yêu anh mất rồi, em cũng đã từng mơ mộng một ngày nào đó chúng ta sẽ cùng làm tất cả những dự định trong tương lai. Nhưng khi em nhớ lại ngày hôm ấy, nhìn anh nằm trên giường bệnh với những vết thương và nỗi đau mà anh cố nén lại. Em cảm thấy mình chỉ đem đến cho anh những rắc rối. Em đã suýt đẩy anh vào chỗ chết. Có ai lại đẩy người mình yêu thương vào chỗ chết như em không chứ? Lẽ ra anh không nên yêu em, em đã dành hơn phân nửa khoảng thời gian ta bên nhau để nói về mối tình đầu của mình mà không màng đến cảm nhận của anh. Em không xứng đáng với tình yêu ấy. Mình đừng gặp nhau nữa, quên em đi và hãy đi tìm cô gái nào thật sự yêu anh. Em xin lỗi!
- Quang! Em xin lỗi..."
***
" Quang! Em xin lỗi..."
- Hạ! Hạ!...Tỉnh dậy đi em!Tôi bị lay dậy bởi Lâm. Thì ra tôi đã ngủ quên trên vai anh ấy chẳng biết tự bao giờ.
- Em mơ thấy cái gì vậy?
- Em... - Tôi thẩn thờ không nói được điều gì. Suốt cả đêm tôi nghiêng đầu tựa vào vài Lâm để bây giờ đau đến khó chịu. Tôi đưa tay lên gáy xoa xoa.
- Bây giờ là mấy giờ rồi?
- Hơn 5 giờ rưỡi.
- Em đã ngủ trên vai anh hơn một tiếng đồng hồ sao? Sao anh không gọi em vậy? - Tôi hoảng hốt.
- Vậy bây giờ em chịu về nhà rồi chứ gì?
- Ừ! - Tôi nhẹ nhàng trả lời kèm theo một cái gật đầu đồng ý hiếm hoi. Lúc về đến nhà, tôi còn chưa ăn hết bát cháo đã xin phép đi nghỉ ngơi. Thế là tôi sốt li bì suốt hai ngày sau đó. Lâm đã đến và chăm sóc cho tôi.
- Em nhìn gì thế? - Lâm hỏi khi chợt nhận ra tôi đang nhìn anh ấy.
- Em còn hai cử thuốc nữa là sẽ khỏi ngay thôi.
- Em thật không hiểu tại sao anh lại đi cùng em ra tận Đà Nẵng? Anh chỉ là bạn của Quang, giữa chúng ta chẳng có một mối quan hệ nào thân thiết hơn điều đó cả.- Anh đến đây là do Quang muốn thế. Bởi vì chẳng lần nào em đi phượt mà không gây rắc rồi cả, hơn thế nữa nó muốn anh hỏi em ý nghĩa cầu sông Hàn xoay là gì đấy.
- Là thế giới có thay đổi, em vẫn yêu anh ... - Định nói tiếp nhưng bỗng nhiên tôi ho sặc sụa, cổ họng tôi đau rát như có cái gì đấy cứa vào. Lâm vội vỗ vào vai tôi, nhè nhẹ. Cảm giác đó, giống Quang đã từng đem đến tặng tôi, yên bình, ấm áp và đáng tin cậy. Tôi lại nhớ Quang và bật khóc!
- Cái này của em? - Lâm chìa ra trước mặt tôi là quyển sổ Xuyên Việt, tôi cứ ngỡ đã bị mất trong vụ tai nạn hôm nào.
- Quang nhờ anh đưa cho em.
Đúng là quyển sổ của tôi, tôi vội vàng lật ra những trang giấy nhưng có ai đó đã viết lên nó những dự định mới.
"Năm 22 tuổi..."
"Năm 23 tuổi..."
"Năm 24 tuổi..."
"Năm 25 tuổi...."
Tất cả những dự định đó, Quang đều ghi chú cẩn thận về thời gian, địa điểm. Và đến năm khi tôi 30 tuổi - "Đã đến lúc em nên dừng lại những chuyến đi để về làm vợ anh rồi đấy. Xin em đừng rời bỏ anh. Xin em đấy - Hạ của anh." Tôi ôm quyển sổ ấy vào người như được ôm chính người tôi yêu. Suốt những đêm trằn trọc không ngủ được, tôi luôn tự hỏi mình phải sống như thế nào vào những ngày sắp tới?
5. ĐOẠN KẾT
Và rồi những mùa hè kế tiếp nhau, tôi vẫn vác balô lên vai, ngẩng cao đầu bước đi đầy phấn khởi. Vứt bỏ lại quá khứ đầy nỗi buồn, tôi vẫn đi, vẫn đi...theo ước mơ xuyên việt của mình. Cứ mỗi lần áp lực công việc, cuộc sống đè lên vai, tôi lại đi. Đi để quên hết những khó khăn hiện tại và để trưởng thành hơn sau những gì mình trải qua. Một ngày cuối đông, tháng 12 thổi những cơn gió chờn vờn lên má. Tôi ngồi đấy, bên bờ hồ, ngắm nhìn những chùm hoa liễu đỏ rực rũ mình êm ái bên hồ Xuân Hương. Phương tây, mặt trời đã lặn sau những cây thông già cỗi. Những mảng ráng vàng bao trùm cả bầu trời thành phố để hoàng hôn nhè nhẹ trôi đi lững lờ. Tôi lại thuê một chú vịt để dạo quanh hồ như ngày nào. Vẫn vậy, duyên trời hay định mệnh, con vịt ngu ngốc lại hỏng bàn đạp. Chợt, tôi nghe:
- Này Hạ, em đừng đi đạp vịt một mình nữa có được không?
- Anh đến trễ còn chọc em à!
- Thôi mà, qua với anh, anh đưa em vào bờ.
Một cách ngoan ngoãn, tôi bước đến bên Quang với nụ cười rạng rỡ như nắng, như gió của tháng mười hai.
3/11/2012
Tiểu Duyên
tình yêu chân thành (202)
người thứ 3 (44)