Tuyết

Tuyết


Tác giả:
Đăng ngày: 28-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 85 đánh giá )

Tuyết

↓↓

---

bạn đang xem “Tuyết” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nhưng định mệnh nghiệt ngã không buông tha Tuyết của tôi.


Trong một lần sửa bóng đèn phòng khách, Tuyết đột nhiên ngã xuống, bất tỉnh.


Tôi sợ lắm, thật sự rất sợ.


Trưởng khoa nói với tôi, di chứng của vụ nổ một năm trước, đã ảnh hưởng đến giác mạc của anh, ở đó, có một khối u, ác tính, khả năng phẫu thuật thành công rất thấp..."Cậu ấy có thể sẽ chết!"


Tôi không muốn nghe, thật sự không muốn...


Tại sao, ông trời đem Tuyết đến cho tôi, lại muốn cướp Tuyết khỏi tôi?


Tại sao, ông trời gieo vận xấu lên mỗi mình Tuyết, tôi cũng được vậy?


Tôi phải làm sao? Không thể nói với Tuyết, Tuyết biết, nhất định sẽ đau đớn!


Tuyết đau đớn, tôi như muốn chết đi...


Tuyết nói với tôi:


"Anh nằm mơ, trong mơ, một cô gái cứ đưa tay về phía anh rồi hét "Đừng rời bỏ em, hãy tin em, làm ơn!"


Nhưng cô gái ấy xinh lắm, không phải Hữu Ân em đâu, đừng tưởng bở.


Tôi gọt táo cho anh, gượng cười nói.


"Bình giấm trong người em đủ để nuôi anh cả đời đó!"


Rồi tọng một miếng táo bự vào mồm anh.


Tôi biết, cô gái ấy là ai.


Tôi biết, ký ức của anh, đang bắt đầu quay trở lại.


Đôi lúc, anh bất giác gọi tôi là Phương Nghi. Rồi anh giật mình, bảo đột nhiên từ đó xuất hiện.


Đôi lúc, anh nấu những món mà trước đây anh chưa từng nấu cho tôi, còn bảo tôi thích ăn nhất món đó.


Là Phương Nghi của anh thích, không phải tôi...


Tôi buồn lắm, rất buồn, nhưng bác sĩ nói, thời gian của anh không còn nhiều nữa, cần phải sớm quyết định, phẫu thuật hay không.


Anh đương nhiên chấp nhận phẫu thuật, anh bảo tin tưởng vào sự tiến bộ của y học, và sự tận tâm của các bác sĩ ở đây, họ đã từng cứu mạng anh. Anh còn lo gì nữa chứ!


Tôi biết, phần trăm khả năng phẫu thuật thành công rất thấp, nên tôi quyết định, tìm Phương Nghi về cho anh, ít nhất, anh cần phải biết quá khứ của mình, cô gái mà anh yêu, nơi mà anh từng sống.


Vừa hay, Phương Nghi đã trở lại giới giải trí, với cương vị nhà thiết kế trẻ triển vọng từ Pháp về, scandal trước đây của cô cũng được làm rõ, cô chỉ là người bị hại.


Tôi bắt chuyến xe sớm nhất lên Đài Bắc tìm Phương Nghi, Tuấn Hào bảo cô ta sẽ tham gia buổi triễn lãm thời trang ở khách sạn S nổi tiếng xa hoa, Huyền Tử bắt tôi mặc chiếc váy đẹp nhất của nó.


"Ít nhất đối mặt với cô ta cậu cũng không kém cạnh!"


Huyền Tử cũng kêu tôi ngốc, làm vậy để làm gì? Tôi bảo tôi yêu Tuyết, vì thế tôi không thể ích kỷ giữ Tuyết cho mình.


---


Cô ta ngạc nhiên khi thấy tôi biết rõ về Tuyết. Những cảm xúc dấy lên trong đáy mắt của cô ta, vui mừng, giận dữ, đau đớn...


Đằng xa, một người đàn ông lịch lãm luôn nhìn về phía cô ta, tôi biết, người đàn ông đó rất yêu cô ta...


Cô ta đã có người yêu mình, liệu có còn cần Tuyết của tôi? Liệu có thể buông tha cho Tuyết của tôi?


"Cô nói đi, trong lúc tôi đau khổ nhất, Arron bỏ rơi tôi, bây giờ tôi tỏa sáng trở lại, thì kiếm tôi trở về sao?"


Cô ấy vừa khóc vừa nói, tôi biết, cô ấy rất yêu Tuyết của tôi...


"Tuyết, à không, Arron, anh ấy không còn sống bao lâu nữa!" Tôi vừa nén đau đớn vừa kể lại sự tình cho cô ta nghe, tôi không muốn thể hiện cảm xúc trước mặt cô ta...


"Cô là gì của Arron!" Phương Nghi dò xét...


"Chỉ là... một người bạn!" Tôi nói...


"Tôi là vợ của Tuyết!" Tôi rất muốn nhìn vào mắt cô ta và nói như vậy, nhưng Arron là của cô ta, Tuyết là của tôi...


---


Tôi đưa Phương Nghi đến gặp Tuyết, nhưng trái với sự xúc động cùng yêu thương trong ánh mắt của Phương Nghi, là sự lạnh lùng xa cách của Tuyết, sự lạnh lùng ấy, khiến tôi cũng phải sợ hãi...


"Em đưa cô ta đến làm gì?" Tuyết nắm tay tôi và hôn nó...


Ánh mắt Phương Nghi có sự đổ vỡ... Tôi rút vội tay lại và nói...


"Cô ấy biết về quá khứ của anh, cô ấy là người anh từng yêu"


"Kí ức của anh, chẳng phải anh đã từng nói chỉ cần có em lấp đầy là được rồi sao?" Tuyết ôm chặt tôi, nói, rồi lạnh lùng nhìn Phương Nghi...


"Cô về đi, tôi không quen cô!" Tuyết dứt khoát, trong ánh mắt anh, cũng có sự đổ vỡ...


Phương Nghi nhìn tôi giận dữ...


"Cô gạt tôi!" Cô ấy cho tôi một cái tát rồi chạy đi... Tôi muốn đuổi theo nhưng bị anh giữ lại...


"Không cần đâu!" Tuyết nói... "Để cô ấy quên anh, cô ấy sẽ không đau khổ!"


"Anh đã có lại trí nhớ?" Tôi hoảng hốt...


Tuyết gật đầu...


Tôi bàng hoàng, chân đứng không vững, tôi biết ngày này sẽ đến nhưng không nghĩ nó khiến tôi đau đớn đến thế... Đến tận phút cuối, anh vẫn chọn cách bảo vệ cô ta...


"Hữu Ân, anh yêu em!"


"Anh nói dối, từ đầu đến cuối, người anh yêu chỉ có cô ấy!"


"Không phải, Hữu Ân nghe anh nói!"


"Anh lo lắng cho cô ấy, sợ cô ấy đau lòng, còn em thì sao, em cũng đau lòng, rất đau lòng!"


Tôi hét lên với anh, đẩy đôi tay anh đang giữ lấy tôi, chạy đi, thật xa, tôi thật muốn trốn đi một nơi nào đó, quên hết tất cả, tôi biết, tôi đang ghen, tôi đang ích kỉ...


---


"Trưởng khoa nói anh không chịu phẫu thuật, anh hứa với em phẫu thuật rồi mà?" Tôi giận dữ...


"Khả năng là 1%, và anh sẽ không bao giờ tỉnh lại, Hữu Ân, anh xin lỗi, anh phải đi gặp Phương Nghi!"


"Anh!" Tôi trừng mắt nhìn anh, tròng mắt đầy ắp nước chờ chực rơi...


"Đến phút cuối, anh vẫn muốn đi gặp cô ta!"


---


Anh rời bỏ tôi trong một ngày đầy tuyết, khi tôi tỉnh dậy, trên bàn chỉ có một lá thư, vỏn vẹn ba chữ "Anh xin lỗi!".


Tôi cầm con dao vẫn thường gọt táo cho anh, cặm cụi gọt, tôi không đi tìm anh, tôi biết anh đi đâu, đó là quyết định của anh, tôi sẽ không ngăn cản...


Tôi thấy máu của chính mình đang nhỏ xuống từng giọt, từng giọt, ướt đẫm nền tuyết trắng, không còn là màu trắng của tuyết, mà là màu đỏ của máu...


Tôi với bàn tay đầy máu đi từng bước, từng bước đến nơi anh thường đứng, nơi đó, anh thấy gì, vô định, tương lai của tôi, cũng vô định...


---


Sau này, tôi mới biết, anh rời bỏ tôi, không phải đi tìm Phương Nghi, anh rời bỏ tôi, vì không muốn tôi nhìn anh từ từ chết đi...


Sau này, tôi mới biết, lúc đó, anh thật tâm yêu tôi, chỉ là, anh không muốn tôi đau khổ...


Sau này, tôi mới biết, tôi ích kỉ nhường nào...


Tại sao lại không tin anh?


Tôi ôm di ảnh của anh, khuỵu xuống, nước mắt ướt đẫm vai áo, anh không còn ở bên tôi, không còn ai lau nước mắt cho tôi nữa...


Anh đi rồi, đi rất xa, anh ra đi, mang theo Tuyết của tôi ra đi...


Tuyết, đã không còn là màu trắng...


Tuyết, trong kí ức của tôi, chỉ còn một màu đỏ, máu của anh, máu của tôi, máu của chúng tôi...


---


Tôi gặp anh lần đầu tiên trong một ngày đầy tuyết...


Và cũng mất anh mãi mãi trong hoàng hôn tuyết đỏ...


Thủy Thiên Nhu




không thể quên (55)
↑↑
Số phận

Số phận

(khotruyenhay.gq) Tôi nấu xong và đã thu xếp mang ra bàn ngồi chờ anh về... Nhưng sao anh đi

01-07-2016
Bí kíp cua trai

Bí kíp cua trai

Lão hơn tôi 8 tuổi, ngày trước lão học giỏi nhất xã lại đẹp trai nên lắm cô theo

24-06-2016
Cổ tích của Lọ Lem

Cổ tích của Lọ Lem

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Cố chấp

Cố chấp

Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi") Khi yêu thật

26-06-2016
Trọn đời trọn kiếp

Trọn đời trọn kiếp

Yêu thương một ai đó, không phải chỉ là cố hữu giữ người ấy cho riêng mình, mà

24-06-2016
Gặp gỡ và chia ly

Gặp gỡ và chia ly

Điều tệ hại nhất cuộc đời này không phải là không có ai để yêu. Mà là đã tìm

23-06-2016
Họa sĩ

Họa sĩ

Viết cho Ba. Người mà con chưa có cơ hội gọi. Viết cho một người bạn. Mong bạn và

27-06-2016
Lấy Chồng Xứ Lạ

Lấy Chồng Xứ Lạ

Kim Thy rất siêng năng chơi thể thao nên tuy dáng dấp thanh mảnh nhưng lại khá mạnh

22-07-2016 16 chương
Gửi con gái yêu

Gửi con gái yêu

Con gái yêu quý của Mẹ, Mẹ xin lỗi. Mẹ vô tâm và thiếu trách nhiệm với con lắm

24-06-2016
Nụ hôn trong mơ

Nụ hôn trong mơ

…Nó nhắm mắt lại, gương mặt hơi ngửa lên khẽ ửng hồng. Chờ đợi. Hồi

29-06-2016

Polaroid