Disneyland 1972 Love the old s
Tình yêu thời ngốc xít

Tình yêu thời ngốc xít


Tác giả:
Đăng ngày: 28-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 22 đánh giá )

Tình yêu thời ngốc xít

↓↓

***

bạn đang xem “Tình yêu thời ngốc xít” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tiết 2 Bảo qua tìm mày đấy!


- Nhắn gì không?


- Không. à lại nhắc tới nhắn. Thằng Thái nhắn mày là sắp có giải bóng rổ trường mình rồi.


- Hớ! Sao không thấy thầy Thắng hô hào bà con?


- Thái bảo đây là giải tự tổ chức. Bọn thằng Lỳ, Thái và Long lập ra giải để đánh, bọn nó sợ vào giải chính thức không được liên quân - Này, thế thằng Lỳ không cưa được bé Nhung bây giờ sao rồi?


- Chẳng sao. Vẫn sống đẹp. Thế nên tao mới thích chơi với Lỳ. Thành cũng thế. Vì bọn nó giống tao, đơn giản, và lại ít dính tới con gái. Còn mày xem thằng Hưng đi với cái Linh bỏ rơi anh em. Độ và Hạ thì dính nhau như một cặp vần. Lê Quang thì tìm đến Nhi 4 mắt mà "kết". Nói chung thiên hạ có đôi lứa hết, tao... bơ vơ mày ạ!!!


Câu cuối cùng làm Dương suýt cười mẻ răng nhưng nó sợ làm thằng bạn cáu tiết lên cà khịa nó với Uyên nên thôi. Nó mỉa thằng bạn là điên cực độ! Nguyên than thở loạn xị một hồi cho đến khi thằng Đông Juan đến và lôi nó đi chơi Play Station 2. Dương ngồi lại một lúc rồi tự nhủ:


- Chắc lại phải tác hợp nó với con bé Hàn thôi.


Rồi nó nghĩ tới chị Huệ vốn dốt tịt môn Lý- Hoá, mê một ông anh Kiến Trúc mà gắng đỗ được cả Ngoại Thương! Tình yêu thật hoành tráng và xa xỉ! Dương đang trăn trở trong mớ triết lí vĩ đại ấy thì nó chợt thấy Vy đi qua cửa lớp...


***


Kỳ 3: Cú điện thoại - Cổ phiếu scranton tăng 3% - Ý tưởng truyện mới


Dương nhảy ra khỏi lớp bám theo Vy. Nó cười rất phát tài và bắt đầu hỏi dò về bé Hàn...


8h tối. Dương về nhà, nằm gục vào đệm, thở phù phù một cách rất vinh quang. Mệt! Nó nhấc máy gọi cho Nguyên mắt dõi vào tờ lịch tường chi chít kế hoạch gạch xanh đỏ tím vàng như bảng pha màu hoạ sĩ. Bốn hồi chuông. Lâu thế! Đang "giải quyết nỗi buồn" chắc?


- Anhi haxêô!


- ờ, tao đây. Làm gì lâu thế?


- ờ tao đang đánh con trùm của Hitman2. Sao?


- Chẳng sao. Gọi chơi thôi!


- Đừng "down" thế. Có việc gì?


- Định chúc mày ngủ ngon ấy mà!!


- Tao dập và tiếp tục luyện bàn phím đây...


- Thôi thôi, để tao nói.


- Có thế chứ. Nhanh nhẹn lên!


- Chiều nay, sau khi mày đi Play Station 2 với cu Đông Juan, tao ngồi vừa đuổi muỗi vừa suy nghĩ mấy thứ về vấn đề triết học thì...


- Tinh giảm câu chuyện hoặc tao gác máy.


- Đây. Khiếp! Vậy ngắn gọn này: tao đã tìm được một số thông tin quí giá về bé Hàn.


- Sao mày tự dưng nổi hứng đi phủ sóng về bé làm gì?- Nguyên ngờ nghệch một cách rất thành thật.


Dương rành rọt từng tiếng:


- Tao định bắc cầu cho bọn mày.


Im lặng. Dương ngó lên đồng hồ ...1...2...3. Thôi rồi! Nguyên mà suy nghĩ cái gì hơn 3 giây thì thật khủng khiếp. Y như rằng, giọng nó quá cả lúc bị "Game Over".


- Tao chịu. Thứ nhất tao đang ghét bé vì vụ dạ hội mà tao kể cho mày. Thứ hai tao tự cho mình chưa đủ tầm. Mày xem, tao là một chàng chẳng có gì nổi bật ngoài nhảy chạm rổ 3 m. Còn bé luôn tươi hơn hớn như hoa hậu, lúc nào cũng có các bé giai bám nhằng nhằng. Ôi, tao hãi!


- Mày trẻ con quá! Tao đã bảo tao nối, thì tao sẽ làm cho ra ngô ra khoai. Chỉ cần mày chấp nhận thay đổi, bảo đảm bé sẽ cảm mày.


- Nghe sướng tai thế, hàng chất lượng cao chắc? Thế tao phải thay đổi những gì?


- Đầu tiên là bỏ cái kiểu ăn mặc lôi thôi đi. Tiếp theo là bỏ cái kiểu cười làm duyên rất chi vô học. Tiếp nữa là ăn nói cho đúng đã từng là một thằng con trai chuyên Văn xem nào!


- Chuối cả nải! Mày quên Mr. Giang đã từng tuyên ngôn một câu để đời à: "Theo tôi, con trai là trông cứ phải đểu đểu một tí mới hay!!!"


- Đúng, nhưng đó là tuyên ngôn chọn con rể của Mr. Mà bé Hàn thì có phải con thầy đâu. Bé không thế, nhé!


- ...


- Tiếp tục là trích cái quỹ thời gian túng thiếu đầy hoàn cảnh của mày ra một nửa cho bé. Viết ít thôi và ngủ bớt quên đời như mày đang làm...


- Thôi cho em xin! Này tao trả lời đơn giản: tao không làm được. Thôi, tao tiếp tục công cuộc phá đảo Hitman2 đây. Chào mày và chúc mày ngủ ít ác mộng.


Nguyên dập máy thật. Dương chưng hửng. Nhưng nó không nản. Tính Nguyên trước giờ vẫn thế, vốn ác cảm với con gái lại ưa sống theo chủ nghĩa "tất cả bằng cái tăm, mọi thứ là cái đinh". Lúc nãy, Dương nói thật sự: nó phải ra tay thì gạo xay sẽ ra cám...





***


Tiết 1 Nguyên đi đâu đó. Sang đầu giờ Anh mới thấy loạng quạng bò tới lớp bằng một vẻ mặt pha trộn của sự ngái ngủ và vui sướng lạ kì. Ném balô xuống, nó nhìn Dương bằng một nụ cười thoả mãn đi kèm.


- Tao là thiên tài!(!) Y như tao đoán, cổ phiếu Scranton tăng 3%. Tao lãi 700N rồi mày ạ! Willing xuống nhưng không đáng kể mới lại tao đã rút bớt ở đấy quá nửa ngay từ hôm kia nên chỉ chết tí xíu. ÔI, 700N! Mĩ mãn thật, tí nữa tao khao mày kem Susu xả láng!


Dương chia vui với thằng bạn và đợi cho cơn phởn chí của thằng bạn tụt xuống mới nói:


- Nhắc mày luôn, từ giờ đi muộn ít thôi. Không nên để ấn tượng xấu trong mắt bé.


- Mày vẫn chưa hết cơn chập mạch ổ cứng hôm qua à?- Nguyên nhịp nhịp ngón tay, vặc lại- ấn tượng cái khỉ ý!! Tao cần vào! Nói luôn cho mày mở rộng bộ óc bã kẹo cao su của mày: Lúc nãy đi lên cầu thang tao còn thấy bé đứng với mấy nhóc nào ấy, cười nói kinh động cả 4 tầng nhà. Đấy! ấn tượng thế mới là ấn tượng chứ!


Dương cười châm chọc:


- Ghen hả? Ghen là "iêu" đấy!


Nguyên nhếch mép, vừa lật vở vừa nói:


- Người ta thường nói hoa thì có gai nhưng cũng không nên quên vô số loại có lắm gai mà chẳng có tí hoa gì! Đúng là yêu thì thường ghen, nhưng ghen thì chắc gì là yêu!


Dương gật gù:


- Mày không sai. Vậy tao cũng nói cái này: bé nói chuyện với nhiều người là vì có nhiều người thích bé. Nhưng điều ấy không mang nghĩa là bé thích nhiều người. Nín chưa?


- Nín. Thôi, học đê !


Thấy thằng bạn lảng, Dương cũng thôi. Nó vừa lật lật sách vừa nhăn nhó:


- Chiều về nhà tao nấu cái gì cùng ăn, mấy hôm nay u tao đi làm về muộn, tao toàn ăn một mình. Con em tao cũng sang nội chơi cả tuần rồi.


Nguyên gật đầu đại, đầu óc nó bận rộn suy nghĩ vài điều linh tinh lang tang về phạm trù mĩ học(!) Chợt Dương chen vào:


- à, hay mày viết tặng bé một cái gì đấy đi!


Nguyên bật cười vì ý nghĩ ngộ nghĩnh của thằng bạn:


- Thôi can. Tao hay có tật ít viết trước thì tương lai lắm. Mới lại các nhân vật chính của tao thường "sunsilk bồ kết" nhau, mà bé thì đâu ưa gì tao. Mới lại viết lăng nhăng không chính xác dễ ăn chửi lắm.


- Ôi zời, kệ xừ nó. Cứ viết một cái "The End" thật hoành tráng vào. Mày cứ cho nhân vật bé Hàn thích mày thì nó véo tai mày chắc. Hơ ... hơ...Nói? Ai nói? Đây là truyện chứ có phải kí sử đâu mà cần chính xác. Mày chỉ cần dõng dạc ưỡn ngực: đó là truyện của tôi, nhân vật ấy do tôi bịa ra, chẳng may...trùng tên. Chết ai!!


Nguyên giơ hai tay, cười sặc sụa:


- Tao...đến chịu mày! Bó tay! à, mà sáng nay...


Chợt cô Anh gọi Dương lên bảng. Thằng này vốn ngu độn tiếng Anh có tiếng. Nó chật vật mãi trên bảng không xong. Nguyên ngo ngoe phía dưới một mình, cho đến khi Dương ở trên bảng chạy tót xuống, mặt đầy căm phẫn, thấy Nguyên là xả ngay:


- Chết tiệt ăn con 5 mày ạ. Ai ngờ call có call on chứ, tao làm là call for mà cô bắt lỗi ngay. Đen quá!- Nhưng nó lại nhanh chóng tươi như hoa- Lúc nãy mày định nói gì nhỉ?


Nguyên lắc đầu:


- Tao quên rồi- rồi nó quay mặt ra sân đầy nắng và gió. Dương nhìn thằng bạn chép miệng:


- Mày kì thật. Nhiều lúc tao tự hỏi không biết mày có thích bé Hàn không nữa?


Nguyên đáp nhẹ tênh:


- Có!


***


Kỳ 4: Bài thơ nhỏ - Thay đổi - Vai phụ


- Thích thật à?


Dương nhìn dò xét. Nguyên không nói gì, nó lại nhìn ra cửa sổ. Dương tặc lưỡi:


- Triết học chứng minh im lặng là đồng ý!


Nguyên vẫn không quay đầu lại thản nhiên:


- Nhưng tao vẫn ghét bé vô cùng.


Dương la lên choe loé như bị vắt cắn:


- Oái! Gì kì vậy? Mày đừng tỏ ra khó hiểu một cách vĩ đại như thế chứ!


Nguyên cười ruồi:


- Có bộ luật quái nào qui định khi thích người ta ... không được ghét đâu! Tao có cả hai thứ tình cảm ấy thì bỏ tù tao được à?


- Nhưng tại sao lại tóc rối đổi kẹo thế?


-... Dễ hiểu thôi. Vì bé luôn gây cho tao cảm giác là bé không dành cho tao, rằng bé là một ngôi sao quần chúng, thích kiểu cười chẳng cho ai mà đứa nào cũng tưởng cho mình. Tao ghét điều ấy!





***


Em đẹp như một nàng tiên trong "Vườn cổ tích"


ánh mắt long lanh tựa sinh tố bơ dừa


- Hố... hố... hố... lạy mày. Mày gửi nàng thế thì nàng có mà phát sặc vì cười mất!


- Trình tao chỉ thế- Nguyên gắt gỏng.


- ờ mà cũng hay. Có khi gửi xong bài này nàng lại mời mày đến nhà nàng cũng nên.

↑↑
Em yêu anh, les à!

Em yêu anh, les à!

Tình yêu vẫn vậy, luôn vậy, càng ngăn cản thì chỉ càng khiến mọi thứ biến thành

25-06-2016
Uống trà và Thôi khóc

Uống trà và Thôi khóc

"Khi em yêu Minh, anh bỗng cô độc kinh khủng. Thật sự quãng thời gian qua không dễ dàng

26-06-2016
Trọn đời trọn kiếp

Trọn đời trọn kiếp

Yêu thương một ai đó, không phải chỉ là cố hữu giữ người ấy cho riêng mình, mà

24-06-2016
Những mùa không ngủ

Những mùa không ngủ

Ai vì ai vì ai mà quay đều...Ai vì ai vì ai vì ai mà không ngủ được (1). *** 1. Xuân

23-06-2016
Đám cưới trên biển

Đám cưới trên biển

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Mười năm môi hồng

Mười năm môi hồng

Mười năm môi hồng giờ thành môi đỏ Trát phấn tô son cao gót dưới chân Ngày hôm qua

24-06-2016
Ngôi nhà không có mái

Ngôi nhà không có mái

Lần ngồi tù thứ tư Miền đã suy nghĩ rất nhiều, anh đã đếm nếu ra tù đúng hạn

29-06-2016
Hacker bí ẩn

Hacker bí ẩn

Hân à, tại sao em lại... chép một bài hát vào trong bảng tự thuật của mình

27-06-2016
Cách sống...

Cách sống...

Một ngày nào đó, khi nhìn lại bạn sẽ nhận ra rằng đấy mới chính là những khoảnh

23-06-2016
Những ngày như thế

Những ngày như thế

Tự dưng, tất cả mọi chuyện khác trôi qua, nhẹ nhàng như gió, quan trọng là giờ tất

27-06-2016
Tỏ tình vào mùa thu

Tỏ tình vào mùa thu

Có một người khóc lặng vì tình yêu vừa để mất. Ở một góc đâu đó trong thành

24-06-2016