XtGem Forum catalog
Ở lại đây, cùng với nhau

Ở lại đây, cùng với nhau


Tác giả:
Đăng ngày: 27-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 69 đánh giá )

Ở lại đây, cùng với nhau

↓↓

Cả nhóm vẫn xù xì to nhỏ.

bạn đang xem “Ở lại đây, cùng với nhau” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Việc tôi nhận nhiệm vụ thuyết trình cho bài thi cuối kì của nhóm không thành công như mong đợi khiến cả nhóm phải quơ một con 4 và nhận xét là trung bình trừ từ giảng viên. Tôi biết mình có lỗi, đó là tự xung phong thuyết trình nhưng đã không làm được. Tôi nhớ ở cấp III, khi thuyết trình tôi chỉ chuận bị khoảng 30 phút là có thể diễn tả đầy đủ trọn ý. Nhưng tôi đã quên một điều, kĩ năng lâu ngày không giũa nó sẽ tự mài mòn. Tôi sai vì tự cao trong quá khứ mà hiện tại không có sự cố gắng nào. Nhưng nếu như lúc ấy cái máy chiếu quái quỉ không bị hỏng và bài thuyết trình lưu trong USB không bị lũ virut kia nuốt chửng thì mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều.


- Nếu chúng ta không hợp nhau, thì Chi sẽ xin chuyển nhóm. - Tôi đứng phắt dậy rồi đùng đùng bỏ đi.


Tôi bỏ trực ở văn phòng Đoàn, không thèm đi họp nhóm Truyền thông sinh viên mặc cho chuông điện thoại cứ réo gọi tôi mãi. Về lại phòng kí túc xá, tôi và con bạn cùng phòng cãi nhau vì phân chia lịch trực. Phòng bẩn. Cả phòng bị lập biên bản. Họ đổ lỗi nhau. Tôi kháng cự. Lại cãi nhau.


Tôi online. Và kể cho Trà nghe tất cả. Cậu ấy khuyên tôi một câu rất ngắn.


Hoa Trà: Về nhà đi Chi. Nhà là nơi an toàn nhất dù nó có chật hẹp hay không?


Bí Ngô đã xem.


Tôi gập máy tính. Lang thang một mình với những tủi hờn và uất hận từ những kẻ xa lạ mang đến, tôi chực trào nước mắt. Giữa một Sài Gòn rộng lớn ai sẽ là người chở che cho tôi? Giá như mình cứ bé nhỏ, được sống trong vòng tay của bố mẹ mãi thì hạnh phúc lắm. Có những khi trên xe buýt, bác tài xế bật lên những bản nhạc đã đi vào tuổi thơ tôi một thời. Thưở còn bé, mẹ vẫn hay hát ru tôi ngủ. Những bài hát như đưa tôi về những tháng ngày bé con được chạy lon ton theo mẹ ra đồng, ngày đó, ngày đó...hình như đã trôi xa lắm rồi. Tôi đã rời khỏi vòng tay của mẹ tự lúc nào tôi cũng chẳng còn nhớ, chỉ biết giờ đây khi ngoảnh lại, vòng tay ấy vẫn còn nhưng xa vời trong kí ức. Những lúc mệt nhoài vì áp lực cuộc sống, tôi chỉ biết im lặng rồi lặng lẽ gạt nước mắt khi giả vờ ngủ trên giường. Nhưng cuộc đời này đã được thời gian kéo đi, để con người phải lớn lên và tự lập, gặp thất bại mới đến được với thành công. Tôi rẽ vào quán nhậu trước cổng trường. Mấy anh chàng phục vụ nhìn tôi như người từ hành tinh khác đến.


- Em chọn món đi. - Một nhân viên phục vụ bước đến và chìa ra trước mặt tôi quyển menu toàn những món ăn xa lạ.


- Cho một dĩa lạc rang và ...5 chai bia.


- Em còn dùng gì nữa không?


- Không! - Tôi hờ hững đáp.


" Cho hai đĩa lạc. Và 5 chai bia." - Một giọng nói chen ngang.


Trong lúc tôi xoe tròn mắt nhìn chàng trai ở ngày hội Sunwha thì anh đã ngồi xuống cạnh tôi.


- Là anh ư?


- Em bất ngờ lắm phải không?


- Hơn cả bất ngờ là đằng khác.Sao anh lại ở đây?


- Anh đang có chuyện buồn và muốn đi đâu đó tâm sự...


- Hóa ra buồn cũng có bạn. Em cũng thế...- Tôi vừa nói vừa tung lạc rang vào miệng đầy chuyên nghiệp. Mạnh Tùng bỗng bật cười.


- Hóa ra em cũng biết tung lạc à? Xem anh này...- Mạnh Tùng tung lạc vào miệng rồi quay sang tôi đề nghị.- Hay là chúng ta thi tung lạc nhỉ, ai thua sẽ trả chầu này...


Tôi gật gù cái đầu rồi vừa tung lạc vừa đếm. Mạnh Tùng cũng thế. Chúng tôi vừa tung lạc rang vừa đố nhau vài câu đố ngốc xít. Khi đoán ra được đáp án là những thứ rất gần gũi với mình, tôi và Mạnh Tùng cười bật tan cả nỗi buồn.





***


- Anh sắp đi rồi...- Tú hút xong điếu thuốc rồi vứt xuống biển.


- Anh đi đâu?


- Có lẽ là Hà Nội, anh ra ở với dì. Mẹ cưới chồng mới rồi.


- Anh đi rồi ai sẽ bảo vệ em?


- Chính em phải bảo vệ mình.


- Nếu em không làm được?


- Nếu một ngày nào đó em cảm thấy cả thế giới xoay lưng lại với mình, thì hãy về nhà. Nhà là nơi an toàn nhất.


- Bao giờ anh về?


- Hình như Đăng thích em đấy, cố mà lấy lòng được nó, rồi học tập chăm chỉ lại để lên cấp III rồi còn đại học nữa. - Tú phớt lờ câu hỏi của tôi, đáp lời bằng một ý khác.- Yêu thằng Đăng đi, nó có thể giúp em quên đi những chuyện buồn về gia đình đó.


Tôi mở tròn xoe đôi mắt nhìn anh trong chốc lát. Nghĩ suy gì ấy, rồi tôi gật đầu. Tôi và anh chính thức không đi cùng nhau nữa, tờ giấy giao ước bảo vệ nhau cũng xé nốt. Biển hiền hòa tung lớp sóng kéo những mảnh giấy ra tít xa rồi chìm vào quên lãng. Tôi lặng yên nhìn.


- Hình như anh là mối tình đầu của em đấy, không phải Đăng đâu.


Tú nhìn tôi bất chợt cười, nụ cười phảng phất nỗi buồn và điều chi luyến tiếc lắm. Tôi nghiêng đầu tựa vào vai anh. Bờ vai ấy có một vết thương dài vẫn chưa lành vì cứu tôi thoát khỏi mấy tên say rượu trong một quán bar. Tôi yêu anh. Yêu cả bờ vai đã tươm máu vì tôi.


Lúc ấy là 00:00


Nhưng anh kiên nhẫn ngồi yên cho tôi ngủ bởi đó là lần cuối cùng tôi được tựa vào bờ vai anh. Lúc ấy, tôi 15 tuổi.


***


"- Em nhớ anh lắm...


- Đừng đi...


- Tú ơi đừng đi..."


Tôi thức dậy bởi tiếng thì thào của chính mình. Đó là những câu nói mà dù có say tôi vẫn nói thật lòng mình. Tôi bước khỏi giường sau một giấc mơ đã ám ảnh chính mình suốt một thời gian dài. Đó là ký ức. Ký ức khi tôi 15 tuổi. Tuổi 15 lúc ấy còn quá bé khiến tôi không đủ niềm tin để yêu thương một ai đó. Nhưng bây giờ tôi đã hơn 20. Đã rất nhiều đêm tôi tự hỏi rằng vì sao tôi lại chấp nhận lời chia tay mặc cho tôi đã yêu chàng trai thích đánh nhau ấy. Nhưng rồi đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời. Và tôi vẫn tin rằng đến một lúc nào đó khi tôi tìm được một người luôn bên tôi mỗi khi quay đầu lại thì tôi mới trả lời được tại sao ngày hôm nay tôi phải xa anh. Hôm ấy, tôi không đến giảng đường. Tôi nằm ườn ra như một chú mèo ngủ đông và nghĩ suy về những vấp ngã của mình. Ngày sắp tàn, tôi cũng đứng dậy được và dọn đồ...bước lên xe về với nhà. Mệt mõi của tôi đã đến giới hạn tối đa và nếu như tôi không chạy khỏi Sài Gòn thì tôi tin chắc rằng mình sẽ gục ngã.


4. Về nhà.


Khi về đến nhà, tôi giấu mẹ những giọt nước mắt mà tôi đã khóc suốt đoạn đường cô đơn hôm ấy. Nhưng làm sao tôi có thể giấu một người đã và đang yêu tôi dù tôi có hư hỏng đi chăng nữa. Lòng mẹ vẫn mãi là nơi bình yên nhất, an toàn nhất, ấm áp nhất để tôi gục đầu vào và kể.


Sau khi khóc, tôi ngã mình trên chiếc giường nệm có mùi thơm nhè nhẹ và ngủ một giấc cho đến sáng. Lúc mở mắt dậy, tôi giật mình bởi sự yên lặng đáng kinh ngạc mà bấy lâu nay tôi muốn đi tìm. Bước lững thững từ phòng ngủ ra phòng khách, căn nhà hơi tối vì các cửa đều đóng. Tôi gọi tìm mẹ và bé Mai nhưng không có ai trả lời. Tôi bước đến cửa sổ rồi bật tung chúng để đón nắng mai. Ánh nắng ngoài đó như chực chờ ngoài khung cửa để khi tôi vừa hé một khe nhỏ, thì chúng đã ùa vào, bừng sáng cả một căn phòng. Tôi xoay người đi vào bếp thì thấy bữa ăn sáng kèm theo một mẩu giấy nhỏ: " Mẹ đi làm và em Mai đi học. Con ăn sáng rồi muốn đi đâu đó cho khuây khỏa cũng được. À, chiều 4 giờ 30 con đến trường đón em Mai dùm mẹ nha!". Ngày đầu tiên ở căn nhà lại là một ngày cô đơn và tẻ nhạt như vậy đấy.


Chiều, khi tôi vừa đến cũng là lúc Mai vừa ra đến cổng trường. Tôi còn chưa kịp nói với con bé câu gì thì nó đã quay sang bên cạnh kéo một cậu nhóc lại và nói.


- Chị Chi cho bạn Lâm về nhà chúng ta chơi nhé, hôm nay mẹ Lâm bận đi công tác nên sẽ về trễ.


- Thế mẹ em có biết em đến nhà chị không Lâm? - Tôi cúi người hỏi cậu bé. Một cậu nhóc bụ bẫm nhưng đầy nét tinh nghịch và đáng yêu.


- Có ạ! Lúc sáng em đã xin phép mẹ rồi ạ!


- Thế thì ngoan, đi về nhà thôi! Hôm nay chị sẽ nấu cơm cho hai đứa ăn. - Tôi nhẹ cười nhìn hai con thỏ đã bỏ tôi chạy ù lên phía trước mà trêu chọc nhau. Tôi lại thấy nhớ những kỉ niệm mà mình từng đi qua.


- Đẹp không Mai?


- Đẹp...đẹp...


Tôi bất giác nhìn lại lũ nhóc đang nhảy nhót phía trước, chúng cứ tung tăng mãi nên tôi cũng mệt bở hơi tai.


- Hai đứa ngắm cái gì mà háo hức thế?


- Hoàng hôn chị ạ. - Lâm quay lại nhìn tôi và trả lời.-Đẹp đúng không chị?


Khi nghe cậu bé nói, tôi quay nhìn về phía tây, nhìn những cánh chim bay về tổ trên bầu trời vàng cam rực màu nắng. Ánh nắng yếu ớt cuối ngày chỉ còn rọi sáng một vùng trời, nhưng cũng đủ làm những chùm hoa bằng lăng tím trái mùa đậm màu hơn trên nền trời cô đơn ấy. Chưa bao giờ tôi thấy được điều này ở Sài Gòn. Khi chiều ở Sài Gòn buông xuống, nắng cam vàng bị những tòa nhà cao tầng hứng ở lưng chừng thành phố, không cho chạm đến mặt đất. Người nối người chìm trong biển xe, rồi bơi đi theo nhiều ngả. Nơi đấy ồn ào chết đi được, khó chịu chết đi được. Nhưng nếu Sài Gòn không có những điều như thế thì...nhạt nhẽo đến mức không nghĩ đang sống ở Sài Gòn.


Lâm và bé Mai ăn cơm tối trước tôi và mẹ. Cả hai cùng nhau làm bài tập trên lớp rồi xem phim hoạt hình trên kênh Disney. Tôi ngồi canh hai đứa nhóc vì chúng hay cãi nhau vì những chuyện rất vặt vãnh. Lâm hơi nghịch, thằng nhóc hay kéo tóc em Mai còn Mai thì hay cào vào tay Lâm. Nhưng chưa bao giờ Mai khóc và Lâm cũng không giận Mai bao giờ. Chúng tôi đang xem phim hoạt hình thì mẹ Lâm đến đón. Tôi và Mai cùng nhau ra ngõ tiễn Lâm. Lúc Lâm đã đi, tôi cõng em Mai lững thững vào nhà và không quên hỏi một câu ngớ ngẩn.


- Bạn Lâm hay kéo tóc Mai, nhưng sao Mai lại cho Lâm về nhà đợi mẹ thế?


- Lâm chỉ thích kéo tóc Mai thôi nhưng Lâm tốt lắm, ở trên lớp mỗi khi Mai bị những đứa kia bắt nạt là Lâm giơ nắm đấm lên dọa, chúng nó sợ chạy tóe khói. Bởi vậy, không ai dám ăn hiếp Mai nữa.


Tôi nhẹ cười không hỏi em nữa. Chúng tôi quay vào nhà rồi xem tiếp bộ phim đang chiếu dở. Tôi chợt nhớ đến " Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi" của Cửu Bả Đao đã từng đọc, nếu như Thẩm Giai Nghi là hiện thân của tuổi thanh xuân, tuổi trẻ trong Kha Cảnh Đằng thì Mai và Lâm lại là hiện thân của tôi và Tú, về một kí ức học trò đầy nụ cười và nước mắt về những tháng ngày dại khờ đã qua.


Tôi chỉ còn ở lại đây nốt hôm nay nữa là phải quay về Sài Gòn tiếp tục học tập. Ngày cuối cùng giống như ngày đầu tiên, mẹ đi làm và em Mai đi học, một mình tôi thui thủi trong nhà. Hôm nay, tôi đã thức dậy sau một giấc mơ dài. Trong giấc mơ ấy, tôi đã thấy mình đi tìm anh trên một cánh đồng cỏ bao la không một bóng người. Nơi ấy chỉ có gió và những ngọn cỏ xước chân tôi. Nơi ấy chỉ có mình tôi với đôi chân trần đẫm máu. Tỉnh giấc. Máu là nước trên khóe mắt mình. Tôi đã mơ rất nhiều giấc mơ về những cuộc tìm kiếm, khi thì trên cánh đồng, khi thì trên bãi biển và có khi trên những vách đá cheo leo. Tất cả những nơi ấy, tôi đều cô đơn với những bước chân đầy máu.


Tôi muốn khóa cửa lại và đi lang thang đâu đó. Tôi lấy chiếc xe đạp cũ kĩ trong nhà kho rồi dắt bộ ra tiệm bơm hơi. Sau khi hai bánh được căng no, nó vẫn là chiếc xe đạp chiến từng trải qua những năm tháng học trò cùng tôi. Tôi rẽ xe vào một con đường đất hai bên là những giàn hoa tigon dại mọc um tùm. Đã lâu rồi tôi đi vào những con đường ấy, cũng bởi vì chẳng biết nơi đó dẫn về đâu. Tôi vừa nhấn pê-đan đạp từng vòng từng vòng vừa đeo headphone để nhạc ầm ĩ trong đầu. Rồi những vòng xe ấy đưa tôi đến cuối con đường mà trước kia tôi đã đi rất nhiều lần.


Tôi dừng lại trước một ngôi nhà khép kín cửa, rêu phong đã lên màu cũ kĩ và đầy u ám. Tôi dựng xe trước cửa rồi khẽ đẩy cánh cổng để bước vào. Bởi chủ căn nhà đã bỏ nó đi tự rất lâu và không còn ai đến, dây leo quấn quanh khiến cánh cửa không thể nào mở ra được nữa. Tôi ngắm nhìn căn nhà với những chiếc lá vàng phủ đầy sân một lâu rồi quay đi. Chợt cơn gió mùa đông nhè nhẹ lướt qua, những cánh hoa tigon khẽ đung đưa, rớt rơi vài cánh hoa mỏng tang xuống đất.


Tôi thấy lòng chơi vơi.


***


Bí Ngô: Ngày mai tớ sẽ trở về Sài Gòn. Mọi thứ vẫn ổn.Hoa Trà hiện không online.


6. Dọn dẹp lại tim mình.


Tôi trở về Sài Gòn và xin chuyển ra khỏi kí túc xá. Tôi tìm một căn nhà nhỏ để thuê trên đường Nguyễn Thị Thập. Đăng tặng tôi một chú chó con để chúc mừng tôi đã thoát qua những ngày u ám. Tôi đặt tên nó là Min và mua một vài chậu cây nhỏ để bên bậu cửa sổ. Sau khi dọn dẹp lại mớ hỗn độn trong tâm trí, tôi bắt Đăng chở mình đi tìm việc làm thêm. Mãi hơn một tuần sau đó, tôi mới tìm được một việc làm phù hợp nhưng cũng gần trường. Đó là công việc thu ngân ở tiệm bánh ABC. Đăng cũng hay đến tiệm bánh mua ủng hộ tôi, cuối ngày lại đến thêm một lần nữa để chở tôi về, và lúc đó Đăng đưa cho tôi ổ bánh mì đã mua. Không chút chần chừ, tôi cắn ngay một nữa nhai trong miệng, bẻ đôi một nửa đưa cho Đăng. Rồi số tiền dành dụm cũng đủ để tôi mua một chiếc xe đạp cho tiện đi lại. Nhưng thỉnh thoảng Đăng vẫn hay về cùng tôi. Chúng tôi chạy sóng đôi với nhau, vừa đi vừa hát hệt như những tháng ngày đã qua.


Tôi đã lãnh tiền lương đầu tiên sau một tháng dài làm việc. Tôi viết chi chít vào quyển sổ tay về những việc mình cần làm mà vẫn không quên dành một phần nhỏ để khao Đăng. Nhấc điện thoại lên gọi cho cậu thì không liên lạc được. Tôi cất số tiền để khao Đăng vào một chú heo nhỏ rồi nhét nó vào sâu gầm bàn. Để khi nào cậu ấy đến, tôi sẽ dẫn cậu ấy đi ăn lẩu và đi tung tăng ở đâu đó như bao ngày. Tôi nhìn vào màn hình điện thoại để xem giờ. 17 giờ 45 phút. Nắng vẫn còn những tia sáng ấm áp trải dài trên đại lộ. Sau khi suy nghĩ một phút, tôi vội vã khóa cửa phòng rồi lững thững đi ra con hẻm nhỏ đón xe buýt để mua thêm một châu cây nữa. Những chiếc xe buýt lù lù di chuyển như một con gấu trong biển xe cuối ngày đầy khó nhọc. Và tôi chen trên chuyến xe đông người ấy để đi mua niềm vui cho chính mình. Tôi bước đến chiếc ghế duy nhất còn lại trên xe thì xe lại đến bến khác. Một bà cụ dẫn theo một cô nhóc mắt tròn xoe bước lên. Tôi vội đứng dậy nhường lại chiếc ghế ấy cho hai bà cháu rồi đứng nép mình cạnh cửa gió. Chợt tôi nghe.


- Chi! - Một giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi giật mình quay lại.


- Anh đi đâu đây?


- Dạo Sài Gòn, chán rồi về!


- Còn em?


- Em đi mua hoa.


- Xa không?


- Em không biết. Nơi nào có bán thì em mua.


- Cho anh đi theo được chứ?


Tôi không đáp lời chỉ mỉm cười, gật đầu rồi bước nhanh đến chiếc ghế mà Mạnh Tùng đã nhường cho tôi. Gió cuối ngày luồn qua ô cửa tung chiếc váy cam của tôi đầy kiêu hãnh.


Xe dừng lại ở trạm. Tôi và Mạnh Tùng bước xuống. Tôi im lặng đi trước. Mạnh Tùng lặng lẽ đút tay vào túi quần theo sau. Tôi bước sang trái hai bước. Anh bước sang trái hai bước. Tôi bước sang phải ba bước. Anh bước sang phải ba bước. Tôi dừng lại, quay quoắt ra sau nhìn anh.


- Này! Đang trêu em à?


- Anh chỉ đi theo em thôi mà. Em cứ làm những việc mà em thích...


- Vậy thì em đi lùi!


Nói rồi tôi xoay người lại rồi bước thụt lùi về phía sau. Anh không làm thế mà vừa bước thảnh thơi vừa đưa tay che miệng. Tôi không hiểu anh cười điều gì mãi cho đến khi tôi va phải thùng rác. Đồ hắc ám!


Sau khi ghé một chỗ bán hoa, lựa cho mình một chậu hướng dương còn chưa nở và mang về nhà. Tôi đặt nó trên bệ cửa, nơi tôi có thể tìm những vì sao mờ nhạt rồi ngồi đếm khá lâu. Lúc ấy, Min vừa thức giấc, chạy lại cào vào chân tôi. Tôi bật cười thành tiếng và bế nó lên, kể cho nó nghe chuyện hôm nay trên xe buýt rồi ôm nó vào lòng đầy yêu thương. Có lẽ tôi đã giam mình trong bóng tối quá lâu đủ để khó khăn với ánh sáng như thế nào. Cuộc sống gắn liền với máy tính đã tạo cho mình một cuộc sống ảo, khiến tôi cảm thấy hụt hẫng khi đối diện với những gian nan thật, vấp ngã thật. Cuộc sống này vốn dĩ không phải như một chiếc máy tính để có phím delete cho những gì ta không muốn.


Một ngày như bao ngày, Sài Gòn buồn hơn bởi những cơn mưa bất chợt ùa về như mùa thu rơi lá. Dòng người đi trên phố mỗi khi mưa đến như hối hả hơn, gấp gáp hơn. Trên những chiếc giỏ xe, có những chiếc áo mưa được gấp gọn gàng nhưng cũng có những chiếc áo cuốn tròn vội vã vì vừa dùng xong. Trời Sài Gòn mưa, ABC vắng khách, tôi đưa mắt nhìn dòng người thưa thớt trên phố, sắc cam đèn cao áp nhòe đi trong đêm.


Rồi bất chợt cánh cửa mở ra. Chàng trai có đôi mắt xanh dương - Mạnh Tùng xuất hiện!


- Chào em, chúng ta lại gặp nhau.


- Em nghĩ chúng ta có duyên đấy chứ. - Tôi nhẹ nở một nụ cười nhìn anh.


Kể từ ngày hôm ấy, Mạnh Tùng xuất hiện đều đặn hơn ở tiệm bánh và chọn một chiếc bánh Bơ duy nhất. Chúng tôi trò chuyện với nhau khá thân, dù chỉ là một vài câu và trong vài phút tính tiền ngắn ngủi.


Một ngày, Mạnh Tùng bất ngờ đưa ra lời đề nghị đi cafe cùng tôi. Tôi ậm ừ và mỉm cười đồng ý. Chiều chủ nhật, tôi đón xe buýt ra Bến Thành đợi anh. Trời đang nóng hung hãn như thiêu như đốt ấy vậy mà trong phút chốc sấm đã vang rền trời. Mưa kéo đến sau đó ít phút. Phố phường ngập nước sau đó ít giây. Tôi nép mình vào mái hiên nhà chờ ở trạm, đợi xe đi qua rồi về nhà. Tôi đang nhắn tin cho Mạnh Tùng hủy buổi đi chơi vì trời mưa. Tin nhắn chưa gửi thì có một chiếc taxi vừa tấp vào trạm đã mở nhanh cửa, Mạnh Tùng chạy vọt ra rồi kéo tôi vào trong. Hệt như một cuộc bắt cóc tống tiền.

↑↑
Những đêm mưa rơi...

Những đêm mưa rơi...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Bí kíp cua trai

Bí kíp cua trai

Lão hơn tôi 8 tuổi, ngày trước lão học giỏi nhất xã lại đẹp trai nên lắm cô theo

24-06-2016
Cầu vồng trong mắt anh

Cầu vồng trong mắt anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Trên

25-06-2016
Duyên

Duyên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Thư gửi cho cánh diều

Thư gửi cho cánh diều

Thôi thì cứ gởi những tâm sự này theo cánh diều để nhờ gió mang đi, hay đáp vào

24-06-2016
Điều giản dị

Điều giản dị

Hơn 10 giờ đêm, anh mệt mỏi bước lên được căn hộ tầng 10 của mình. Chợt sững

01-07-2016
May mà có em

May mà có em

May mà có em, đời còn dễ thương... *** Quỳnh lấy vé máy bay về Việt Nam một cách

30-06-2016
Mùi ký ức

Mùi ký ức

Đây có lẽ là lần cuối cùng trong cuộc đời hắn ăn tàu hũ.                    

25-06-2016
Mùi ký ức

Mùi ký ức

Đây có lẽ là lần cuối cùng trong cuộc đời hắn ăn tàu hũ.                    

25-06-2016
Xin lỗi cậu

Xin lỗi cậu

Ngày nào cậu cũng đến như mang cả thế giới đến cho tớ, hôm thì những hạt mưa

25-06-2016